Chương 24
/24/. Rơi nát hoặc sống sót.
Hệ thống hai người đã khiến cậu áp lực thật lớn, mà tư duy lại không ngừng bị người khác công kích, cậu nhanh chóng suy nghĩ, mỗi khi đối phương công kích chỗ nào, cậu liền nhanh chóng xây dựng bù lại, tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, Tiêu Nham chỉ có thể càng suy nghĩ nhanh chóng hơn, điều động công năng tính toán của hệ thống đầu cuối, không ngừng nghĩ cách giữ vững khả năng hoạt động tư duy như thế nào.
Đây là một trận cờ, cậu phải đi trước một bước so với dự liệu muốn công kích của đối phương, củng cố phòng ngự.
Hệ thống gợi ý, khoảng cách đến căn cứ còn 11 phút.
Ngắn ngủn thời gian một phút đồng hồ mà thôi, lại kéo dài tựa như một thế kỷ.
Vừa lúc đó, trong hệ thống truyền đến một giọng nữ nghiêm túc.
"Đây là căn cứ nghiên cứu số 2, điều khiển viên phi hành khí xin báo cáo dãy số ID."
"Tiêu Nham... ID1665... Gặp phải "Chặn giả" xâm lấn... Hệ thống hai người vượt mức gánh vác..."
Bên trong phòng điều khiển của căn cứ số 2, liên lạc viên nhanh chóng chuyển lời đến người phụ trách —— Đại tá Trầm Băng.
(Anh này không chuyển thành tên tiếng Anh được, nghe nó "..." lắm >A<)
"Đại tá, đây là liên lạc viên tuyến số 1, báo cáo tình huống khẩn cấp!"
"Ừ." Tiếng nói đàn ông trầm thấp lạnh lẽo vang lên.
"Phi hành khí K388 xuất phát từ căn cứ số 14 đến căn cứ của chúng ta hiện tại một người điều khiển, điều khiển viên đều không phải là Thượng úy Jon và Thượng úy Đặng Ân như trong báo cáo được gởi đến."
"Người điều khiển là ai?"
"Nghiên cứu sinh của viện khoa học trung ương, Tiêu Nham, ID1665."
"Vậy cậu ta có tên trong danh sách đi theo sao?"
"Có."
"Bọn họ gặp phải "Chặn giả"?
"Vâng. Hiện tại Tiêu Nham tự mình vận hành hệ thống hai động cơ, nếu phê chuẩn tiến vào căn cứ, có trợ giúp kỹ thuật gì hay không?"
"Một nghiên cứu sinh nho nhỏ cũng có thể vận hành hệ thống hai động cơ, hơn nữa còn đang chống đỡ dưới áp lực của chặn giả, tôi sao cứ không cảm thấy còn người nào có năng lực trợ giúp kỹ thuật cho cậu ta? Thí nghiệm tốc độ xử lý đại não khi tiến nhập hệ thống đầu cuối của cậu ta."
Ba giây sau, thanh âm của liên lạc viên do dự vang lên, "Báo cáo Đại tá... Là... Ba trăm triệu tỷ tốc độ..."
Ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh của Đại tá Trầm Băng chợt mãnh liệt hiện lên một tia gợn xóng.
"Giúp tôi chuyển máy với Tiêu Nham."
Giờ phút này Tiêu Nham dĩ nhiên là đang cắn chặt khớp hàm, tốc độ tư duy và công kích của chặn giả này vượt ngoài dự đoán của cậu, thành lũy tư duy của cậu đang từng tầng từng tầng bị phá hủy.
"Chào cậu, Tiêu Nham. Tôi là chỉ huy của căn cứ số 2, Đại tá Trầm Băng."
"... Đại tá... Tôi sắp không được rồi... Xin ngài..."
"Thật xin lỗi, tôi tạm thời không có biện pháp cung cấp cho cậu bất luận trợ giúp kỹ thuật gì."
Ngữ khí Trầm Băng thực bình tĩnh, tựa như hiện tại áp lực mà Tiêu Nham phải thừa nhận bất quá chỉ đơn giản như bưng một ly trà lên uống vậy.
"Đại tá! Ngài đang đùa giỡn hay sao! Nơi này có hai vị Thượng úy tư duy ngừng hoạt động, còn có 12 nghiên cứu sinh! Chúng tôi..."
Cảm xúc Tiêu Nham kích động hẳn lên, mà chặn giả kia lại thừa dịp cảm xúc cậu dao động, trong nháy mắt mãnh liệt xâm lấn tiềm thức của cậu, Tiêu Nham cường ngạnh chặn lại, chỉ còn thiếu một chút, kết quả của cậu sẽ giống như hai vị tiền bối kia!
Nơi này có hệ thống hỗ trợ kỹ thuật, là hệ thống đầu cuối để người thứ ba tham gia vào, từ xa thay thế Tiêu Nham điều khiển hệ thống, trợ giúp cậu loại bỏ xâm lấn.
"Bình tĩnh, Tiêu Nham. Một khi chúng tôi cho cậu bất kỳ hỗ trợ kỹ thuật gì, sẽ bị "chặn giả" lẻn vào tư duy cậu phát hiện. Chỉ cần cậu vẫn luôn kiên trì đến khi tiến vào căn cứ, chúng tôi sẽ cắt đứt liên kết với hệ thống đầu cuối, mà một bộ phận tin tức trong đại não của đối phương sẽ lưu lại trong đầu cậu. Đây chính là tài nguyên vô cùng quan trọng giúp chúng ta hiểu biết về tổ chức "Sóng Triều"."
"Việc này... Nếu tôi thất bại thì sao..."
"Rơi nát."
"Bởi vì chúng tôi chỉ là nghiên cứu sinh, cho nên tính mạng của chúng tôi đối với ngài mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì có phải không!" Tiêu Nham nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hai chữ "Rơi nát" cư nhiên bị đối phương thoải mái nói ra miệng như thế, đừng cho cậu cơ hội nhìn thấy tên Đại tá ch.ết tiệt này, cậu sẽ một quyền đập nát mặt của đối phương!
"Những người khác tôi cũng không hiểu lắm, bất quá chỉ xét về tốc độ xử lý giữa đại não của cậu và hệ thống đầu cuối mà nói, cậu đối với chúng tôi là tài nguyên vô cùng quan trọng."
Tài nguyên? Cậu rõ ràng là con người!
Tuy rằng Tiêu Nham còn chưa phải là quân nhân chính thức, nhưng mà cậu đã sớm có thể tưởng tượng được sự dối trá và tàn nhẫn trong quân đội. Chẳng qua bởi vì quân đội có đặc tính như vậy, Tiêu Nham mới khinh thường những nghiên cứu sinh ra sức muốn thông qua đánh giá nghiên cứu sinh loại A mà tiến vào lực lượng nồng cốt của quân đội như vậy. Trong mắt cậu thì đây là một vũng bùn, mỗi ngày giao tiếp với đám người dối trá này, sẽ lấy mạng của cậu mất!
"Nghe đây, tuy rằng toàn bộ hình thức tuy duy thông qua hệ thống đầu cuối đều sẽ được biểu hiện theo dạng hình thức hóa. Nhưng mà loại hình thức biểu hiện lại quyết định bởi phương thức tuy duy của cậu."
"Vô nghĩa!"
Mấy thứ này trên sách giáo khoa đều có viết.
"Hình thức biểu hiện của cậu sẽ quyết định việc chặn giả dùng phương thức nào để công kích cậu."
Liên lạc của Trầm Băng bị gián đoạn.
Tiêu Nham có một loại xúc động muốn hộc mấu mãnh liệt. Cái này là loại gợi ý quỷ quái gì chứ!
Cậu sẽ ch.ết! Cậu sẽ bị tên Đại tá chó má này hại ch.ết! Anh ta là một kẻ điên máu lạnh!
Hình thức không ngừng bị công kích sau đó không ngừng xây dựng lại khiến Tiêu Nham mệt mỏi vạn phần.
Cậu đơn giản buông xuôi hết thảy, toàn bộ kết cấu đều sụp đổ, trong đầu cậu hiện lên một mảnh rừng rậm mà trước đó bản thân quan sát từ trên cao kia.
Một mảng lục sắc rộng lớn vô cùng, ở trong gió khe khẽ rì rào.
Mỗi một dây thần kinh tựa như thân cây bắt đầu mọc rể nảy mầm, mà đối phương liên tục đốt cháy những thân cây đang không ngừng phát triển vươn về phía chân trời, bất quá trong nháy mắt khi sắp thiêu đốt hầu như không còn thứ gì, trận lửa này cuối cùng lại bị một đại dương mênh mông bao phủ.
Tiêu Nham hủy bỏ toàn bộ tin tức, phân tán tư duy thành mỗi phần, lấy phương thức chỉ bản thân mới có ghi nhớ sự cấu thành của chúng nó, tùy thời lấy chúng ra từ tận sâu dưới đáy đại dương mà tổng hợp chúng lại.
Không đầy chốc lát, trong nước biển một mảnh hỗn loạn, toàn bộ tin tức bị quấy nhiễu thất linh bát lạc.
Tiêu Nham không thể không truy đuổi theo tin tức mà bản thân yêu cầu trong mảng đại dương mênh mông sóng cuộn này, chặn giả theo sát sau đó, mỗi một phút mỗi một giây đều là nguy cơ tứ phía.
Lúc này Trầm Băng đã từ phòng làm việc của mình đi tới trung tâm chỉ huy, ôm cánh tay nhìn chằm chằm khoảng cách giữa phi hành khí đang càng ngày càng tiếp cận căn cứ.
"Mở cửa căn cứ ra."
"Vâng."
Liên lạc viên nhấn công tắc, lo lắng nhìn phi hành khí đang không ngừng giảm độ cao xuống, quả nhiên, đến nơi cách căn cứ khoảng năm mươi mét, phi hành khí đã bay thấp hơn cửa của căn cứ một đoạn.
"Đại tá?" Liên lạc viên quay đầu lại, thời gian này nếu cho hỗ trợ kỹ thuật còn có cơ hội cứu lại tính mạng của bọn họ.
"Chờ một chút." Trầm Băng nheo mắt lại.
Bốn mươi mét...
Ba mươi mét...
"Đại tá!" Liên lạc viên lần thứ hai quay đầu lại, cô cũng là một quân nhân, những người đang giãy dụa đau khổ bên ngoài đều là chiến hữu của cô.
Khóe môi Trầm Băng chậm rãi nhếch lên.
Liên lạc viên xoay người nhìn màn hình không gian ba chiều phía trước, thấy phi hành khí gần như đang bay theo góc vuông, tại nơi cách cửa căn cứ không đến năm mét lại khôi phục góc độ cũ, ầm ầm tiến vào.
"Cắt đứt toàn bộ số liệu liên kết, tiến vào trạng thái che chắn tín hiệu vô tuyến."
Trầm Băng hạ lệnh.
"Vâng!"
Khi bóng tối ập đến, toàn bộ nghiên cứu sinh trong cabin nhắm chặt hai mắt chờ đợi tận thế giáng xuống.
Vừa rồi phi hành khi bay theo góc vuông rồi ầm ầm chạm đất, tựa như chỉ phát sinh trong nháy mắt.
"Vì sao lại tối đen thế này... Chúng ta rơi xuống rồi sao..."
"... Đây là có chuyện gì..."
"Chúng ta rốt cục đang ở đâu?"
Lily dùng sức đẩy trang bị an toàn, nửa điểm phản ứng cũng không có, nói cách khác phi hành khí hoàn toàn mất đi nguồn điện.
"Tiêu Nham —— Tiêu Nham cậu có đó hay không —— Tiêu Nham!"
Lily lớn tiếng gọi.
Đèn trên đỉnh đầu chợt lóe sáng, mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, khi bọn họ thích ứng ánh sáng, liền nghe thấy thanh âm cửa cabin mở ra.
Vài quân nhân quân phục phẳng phiu đứng ở bên ngoài cửa cabin, dẫn đầu là một người đàn ông ước chừng 27, 28 tuổi, mái tóc ngắn màu đen lưu loát, ánh mắt lạnh lẽo, nháy mắt khiến trái tim của các nghiên cứu sinh vừa sống sót sau tai nạn chợt khẩn trương hẳn lên.
"Tôi là cán bộ chỉ huy của căn cứ, Đại ta Trầm Băng."
Trầm Băng giơ tay chào theo nghi thức quân đội đủ để làm mẫu trong sách giáo khoa, những người còn lại còn chưa phục hồi tinh thần, Trầm Băng lại hất hất cằm, hai quân nhân đeo quân hàm Thiếu tá mở cửa khoang điều khiển, bắt đầu liên kết hệ thống.
Lily nhìn thấy rất rõ, Tiêu Nham vẫn ngồi ở chỗ cũ, trên đầu còn đeo thiết bị liên kết đầu cuối, rất rõ ràng hai quân nhân này liên kết không phải là thiết bị đầu cuối của phi hành khí, mà là đại não của Tiêu Nham.
"Các người muốn làm gì! Tiêu Nham cậu ấy làm sao vậy!"
Lily mới vừa tiến lên, đã bị những quân nhân khác ngăn cản.
Trầm Băng nhìn về phía Lily, khinh thường hừ một tiếng, "Hoan nghênh đến căn cứ số 2, mọi người vất vả rồi. Bữa tối đêm nay rất phong phú, mời mọi người tận tình hưởng thụ."
Lily và toàn bộ nghiên cứu sinh khác bị bắt rời khỏi cabin. Cô còn đang muốn nói gì đó, lại bị người bên cạnh ngăn lại.
"Đó là Trầm Băng! Chúng ta phải phục tùng mệnh lệnh của anh ta!"
Trầm Băng là tinh anh trong viện khoa học do quân bộ phái ra ngoài nghiên cứ, ở bên ngoài đã hơn sáu năm, gởi về rất nhiều báo cáo nghiên cứu vô cùng trân quý, quân bộ đã có ý muốn nâng đỡ anh ta lên làm Thiếu tướng. Đối với một nhân vật phong vân như vậy, những nghiên cứu sinh quèn như bọn họ căn bản không đáng giá nhắc tới, cho dù Trầm Băng ném bọn họ ra ngoài căn cứ cho đám tang thi kia ăn, cũng sẽ không có ai để ý tới.
Thượng úy Jon và Thượng úy Đặng Ân cũng được mang ra ngoài.
Trợ lý của Trầm Băng đi đến bên cạnh anh ta, thấp giọng nói, "Đại tá, chúng ta cần phải có người có kinh nghiệm đối mặt "chặn giả" mới có thể giúp bọn họ khôi phục năng lực tư duy bình thường."
Trầm hơi hơi thở ra một hơi.
"Cậu là muốn tôi tự thân xuất mã?"
Trợ lý ngẩn người, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Tôi sẽ không tiến vào tư duy của bất kỳ kẻ nào nữa, tiềm thức của con người là một nơi vô cùng đáng sợ."
Một tay Trầm Băng dựa vào cửa cabin, nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của Tiêu Nham.
"Tin tức lấy ra như thế nào?"
"Toàn bộ quỹ đạo và tin tức mà "chặn giả" lưu lại trong đại não của cậu ta đều được thành công lấy ra."
"Như vậy cậu ta thì sao? Lúc nào thì có thể tỉnh lại?"
"... Đầu óc của cậu ấy gánh vác việc xử lý tin tức quá nặng, lại gặp phải..."
"Nguyên nhân đã quá rõ ràng, tôi muốn chính là kết quả." Trầm Băng không kiên nhẫn mà cắt ngang lời đối phương.
"... Cậu ấy đã bị vây trong trạng thái tự bảo hộ ý thức, trừ khi có người lẻn vào ý thức của cậu ấy, nói cho cậu ấy biết đã an toàn, nếu không cậu ấy sẽ không tỉnh lại."
Trầm Băng nở nụ cười, "Nói nửa ngày, hóa ra người này là tự mình vây khốn bản thân?"
"... Vâng."
"Quả thật là tân binh."
"Đại tá... Ít nhất Tiêu Nham đã giúp chúng ta chiếm được tư liệu rất đáng quý, ngài..." Trợ lý lần thứ hai đề nghị, nhưng khi cậu ta đối diện với biểu tình của Trầm Băng, toàn bộ đều nghẹn trong cổ họng.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không tiến vào tư duy của bất kỳ kẻ nào nữa. Thật sự không được thì để cậu ta nằm đó đi, chờ có cơ hội đưa cậu ta trở lại Shire, nơi đó có người có thể giúp cậu ta tỉnh lại!"
Nói xong, Trầm Băng không kiên nhẫn xoay người rời đi.
n��|l��