Chương 89
/89/.
Còn tiếp tục như vậy, người bị nhốt chính là cậu mà không phải là Hein.
Nhưng thế này thì có sao chứ? Ngẫu nhiên nhân nhượng Đại tá Burton một chút cũng được nhỉ. Khóe miệng Tiêu Nham chậm rãi cong lên, viền môi giãn ra tạo thành độ cong mê người.
Khi ngón tay cậu thả lỏng, hơi hạ ly rượu xuống, Hein thoải mái cầm lấy đặt xuống mặt bàn.
"Anh muốn vĩnh viễn nhốt em ở nơi này." Hơi thở của Hein vờn quanh bên tai Tiêu Nham, trong sự thong thả lại có một cảm giác áp lực tràn ngập.
"Như vậy em sẽ vĩnh viễn không thể tốt nghiệp khóa huấn luyện của Thiếu tướng Cliff Shaw."
Tiêu Nham ôm chầm lấy Hein, giữ chặt đầu đối phương, dùng toàn lực mà hôn đáp lại anh. Mọi thứ nhiệt liệt không gì cản trở nổi, Tiêu Nham đứng dậy, nhưng cuồng phong bão táp mà thổi quét đối phương, trở thành hai bên so đấu giành quyền chủ đạo, một tay Hein bế bổng Tiêu Nham lên, mà Tiêu Nham cũng không cam lòng chịu yếu thế, lưỡi cậu lướt qua vòm họng của đối phương, Hein hơi ngã về phía sau, mãnh liệt xoay người một cái đè Tiêu Nham nằm trên mặt đất. Áo cậu bị lột ra, nụ hôn càng thêm nhuốm màu ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Hein tiến vào cậu không chút báo trước, Tiêu Nham dùng sức đẩy bả vai của đối phương, muốn ngăn cản thế công mãnh liệt chinh phạt của Hein. Khát vọng của người đàn ông này không chút tiết chế, tư thế khoa trương chưa bao giờ có trong hiện thực hiện tại lại bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, Hein quả thật như muốn hoàn toàn đâm xuyên thân thể Tiêu Nham, mãi đến khi cậu vỡ thành từng mảnh mới thôi.
Thần kinh Tiêu Nham cũng sắp bị đối phương mài mòn đến sắp hỏng mất, cậu cúi đầu, mái tóc kịch liệt lay động theo hành động xuyên xỏ không ngừng của đối phương, hay tay vô lực chống trên mặt đất, mỗi khi cậu thoát lực sắp ngã xuống, cánh tay của Hein lại vòng qua vai cậu dùng sức nâng cậu lên, đối phương càng thêm dùng sức mà tiến vào cơ thể cậu, cậu chỉ có thể cực hạn cảm thụ sự điên cuồng của người đàn ông này. Đầu gối ma sát với mặt đất gần như vỡ nát, qua một vòng kịch liệt Tiêu Nham chỉ có thể co người lại, mà Hein lại lật nghiêng người cậu qua, kéo chân trái cậu áp lên tận ngực, mỗi một lần đâm vào đều khiến chân trái cậu gần như đứt lìa.
"Hein..." Tiêu Nham biết nếu còn tiếp tục như vậy, thần kinh của mình sẽ bởi vì không thể thừa nhận mà hôn mê, Cliff Shaw nhất định sẽ ngắt liên kết đầu cuối.
Hein gắt gao ôm lấy Tiêu Nham, hôn lên môi cậu. Không tràn đầy áp bách như trước, mà càng nhiều là tình cảm nồng hậu.
Khoảng khắc đó, toàn bộ nhà hàng tựa như bọt biển bắt đầu sụp xuống, Tiêu Nham nhìn vào đôi mắt màu xanh thẳm của Hein, mãi đến khi bốn phía trở nên sáng ngời.
Thanh âm Thiếu tướng Cliff Shaw vang lên, mang theo vài phần bất đắc dĩ.
"Tôi nói này Đại tá Burton, mục đích của buổi học hôm nay là để Thiếu tá Tiêu Nham học được cách bắt được kẻ địch của mình, chứ không phải... Muốn làm gì thì làm. Nếu cậu muốn làm gì cậu ấy, tôi đề nghị cậu nên làm trong hiện thực, mà không phải là bằng hệ thống đầu cuối trong phòng làm việc của tôi. Tôi thật sự bội phục sự tự chủ của mình, cư nhiên có thể chống đỡ sức hấp dẫn của mấy cảnh tượng "kinh diễm" này."
"Thật xin lỗi... Tôi đã thất bại, Thiếu tướng."
Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, trái tim cậu vẫn đang đập kinh hoàng như cũ.
"Cậu có biết mình đã phạm sai lầm gì không?" Ấn đường vốn lạnh nhạt của Cliff Shaw hơi hơi nhíu lại.
"Tôi biết."
"Không, cậu không biết." Ngón tay Cliff Shaw nhẹ nhàng gõ một cái trong không khí, tựa như đang chọc thủng một tấm chắn nào đó, "Cậu vốn nên là thợ săn, nhưng cậu lại trở thành con mồi. Thế này rất nguy hiểm, Thiếu tá."
"Tôi..."
Tiêu Nham còn muốn nói gì đó, nhưng Cliff Shaw không cho cậu cơ hội.
"Hôm nay chấm dứt ở đây đi. Mỗi buổi học của chúng ta đều tiêu hao trí lực ở mức cực đại. Cậu cần phải nghỉ ngơi. Hy vọng lần sau khi cậu đến phòng làm việc của tôi, cậu biết mình phải làm cái gì."
Tiêu Nham hít vào một hơi, cậu biết mọi việc không phải là lỗi của Hein, mà do ý chí của cậu rất không kiên định.
Khi rời khỏi văn phòng của Cliff Shaw, Tiêu Nham mãnh liệt đè Hein trên vách tường của thông đạo, tiếng vang do va chạm vang lên chấn động đến mức cán bộ liên lạc đứng bật dậy, mà nhóm bộ đội đặc chủng thì nhìn chăm chăm vào cảnh tưởng trước mắt, lại không biết có nên tiến lại hay không.
"Nếu anh muốn làm em, phiền anh làm trong hiện thực."
""Nếu em có thể kiên trì đến cùng."
Ánh mắt Hein bình tĩnh đến mức thiếu đánh, Tiêu Nham nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn đối phương một cái, cậu là đang tức giận chính bản thân mình.
Cậu tức giận bản thân rõ ràng mỗi lần đều không thể hoàn toàn tiếp nhận đối phương, lại vẫn không thể kháng cự lực hấp dẫn từ người đàn ông này, anh vĩnh viễn trói buộc tầm mắt cậu, thần kinh cậu, còn cả khát vọng của cậu nữa.
Ngay khi Tiêu Nham buông tay ra, Hein lại cầm ngón tay của cậu nhẹ nhàng hôn lên, cảm nhận đầu lưỡi đối phương tiếp xúc đầu ngón tay mình, Tiêu Nham theo bản năng rụt tay về, nhưng sức lực của Hein mạnh đến kinh người, Tiêu Nham cũng không muốn cảm nhận đau đơn vì bị gãy xương, nên chỉ có thể tùy ý đối phương hôn lên từng ngón tay mình, hơi thở ấm áp bồi hồi giữa những kẽ tay, Tiêu Nham thật muốn hung hăng đánh đối phương một quyền để chấm dứt mọi chuyện.
Nhưng ánh mắt dưới hàng mi rũ xuống của Hein tựa như một không gian an bình mà thuần túy, Tiêu Nham chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài.
Thoáng nhìn qua vẻ mặt của vị cán bộ liên lạc đang không biết đặt tầm mắt ở đâu cho phải, Tiêu Nham đột nhiên thấy thật đồng tình với anh ta.
"Em muốn trở về phòng nghiên cứu xem Lauren xử lý số liệu như thế nào."
Tiêu Nham chậm rãi đi trong thông đạo, phía sau cậu là tiếng bước chân trầm ổn thuộc về Hein Burton.
Cậu chợt nhớ tới những lời Thiếu tương Gordon trêu chọc mình mấy hôm trước.
"Có người hỏi tôi Đại tá Burton ở đâu. Tôi nói, chỉ cần tìm được Thiếu tá Tiêu Nham là sẽ thấy."
Trước khi đi vào phòng nghiên cứu, Tiêu Nham cố ý bảo Hein ở lại ngoài cửa, nguyên nhân rất đơn giản, cậu không muốn bị người đàn ông này làm cho phân tâm.
"Khi em đã nghĩ đến anh, thì việc anh ở nơi nào đều như nhau cả."
Tiêu Nham hung hăng trừng mắt nhìn Hein một cái, người này không nói lời thật thì sẽ ch.ết sao?
Số liệu Lauren xử lý không tệ, trước đây hạng mục nghiên cứu chính của Tiêu Nham chính là hoàn thiện X-2, nhưng hiện tại đề mục nghiên cứu mới mà viện khoa học Trung ương giao cho cậu lại chính là nghiên cứu toàn diện virus Michelle. Loại virus này có thể khiến con người gần như tàng hình trước mặt tang thi, khi quyết đấu cùng Sóng Triều có thể phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng. Sau khi Tiêu Nham trở lại Shire, mới phát hiện virus Michelle trong cơ thể cậu đã hoàn toàn biến mất, tuy rằng thời gian nó duy trì trong cơ thể cậu đã đạt mức mấy tháng, nhưng đối với những người khác nó hẳn phải có tác dụng phụ cũng như vấn đề có bị hệ miễn dịch của con người hoàn toàn tiếp thu hay không, đều là những thứ mà Tiêu Nham phải giải quyết.
Lauren nhìn cậu vẫn luôn an tĩnh mà nhìn chăm chú vào kết quả nghiên cứu mà chìm vào trầm tư, chán đến mức sắp ngủ gục.
Khi đầu cậu ta lần thứ N thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với mặt bàn, Tiêu Nham rốt cục mở miệng.
"Lauren, đêm mai là kỷ niệm ngày thành lập liên bang, lễ phục dạ hội của cậu đã chuẩn bị chưa?"
Lauren giậc mình tỉnh ngủ, kinh ngạc nhìn Tiêu Nham hỏi: "Anh thật sự sẽ dẫn tôi đi sao?"
Tiêu Nham cười khẽ một tiếng, "Dù sao tôi cũng không tìm được bạn gái, chỉ có thể dẫn cậu đi thôi."
"Sao anh có thể không tìm được bạn gái chứ! Đó là bởi vì không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được áp suất thấp của Đại tá Burton! Anh ấy sẽ đông thành tiêu bản từng trái tim nhiệt liệt theo đuổi anh của các cô ấy ở nhiệt độ siêu thấp!"
Tiêu Nham ngửa đầu, bắt đắc dĩ xoa xoa thái dương, "Chắc là vậy..."
Cho dù như thế nào, đây là lần đầu tiên sau khi tiến vào Viện khoa học Trung ương, Tiêu Nham tham gia tiệc liên hoan kỷ niệm thành lập liên bang, bởi vì những loại tiệc tối như thế này chỉ có bộ đội tinh anh và quan chức chính phủ mới có cơ hội tham dự. Tiêu Nham tuy rằng chỉ là một Thiếu tá, nhưng mà thành tựu của cậu lại rõ như ban ngày. Tối hôm nay, khi cậu trở về phòng, thấy trên giường mình đặt một bộ lễ phục dạ hội cao cấp được thiết kế riêng, mà Hein lại đang ngồi tựa vào đầu giường, nhìn về phía cậu.
"Đây không phải là anh tặng cho em đó chứ?" Tiêu Nham cúi đầu, ngón tay lướt qua cổ áo của bộ lễ phục.
"Không, là Trung tướng Hervieu tự mình lựa chọn cho em. Ông ấy hy vọng em mang hình tượng tao nhã khéo léo khi trò chuyện với Tổng thống."
Tiêu Nham có chút thất vọng khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm đã sớm nghe nói tính thao thao bất tuyệt đáng ghét của ngài Tổng thống, nếu Tổng thống có bất cứ xu hướng đến gần cậu, cậu tất nhiên sẽ cố hết sức mà trốn ở nơi người khác không thể tìm thấy được.
"Như vậy anh thì sao?" Tiêu Nham nằm xuống sóng vai cùng Hein, khẽ ngửa đầu nghiêng mặt nhìn đối phương, cậu thích góc độ này của Hein, tựa như lúc nào cũng có nước biển từ trong mắt anh trào ra.
Cỏ: Liên tưởng gì đáng sợ vậy =))))
"Giống như em."
Câu trả lời này khiến Tiêu Nham cong khóe môi, "Đáng tiếc... Chúng ta không thể cùng nhau khiêu vũ. Nghe nói điệu nhảy chính của tiệc tối là điệu Waltz, là vũ điệu ngài Tổng thống yêu thích nhất —— trang trọng thanh lịch, hoa lệ đa dạng."
Hein chợt xoay người đè phía trên Tiêu Nham, bàn tay anh mạnh mẽ chống hai bên gối nằm của cậu, hô hấp nóng tựa nham thạch phả xuống khuôn mặt cậu. Thiếu tá trẻ tuổi cảm nhận được dục vọng đầy tính khiêu khích của đối phương, chỉ có thể dùng sức mà đẩy đẩ bả vai anh.
"Này —— Không phải chúng ta đang thảo luận về điệu Waltz hay sao?"
"Điệu Waltz là chuyện đêm mai."
Khoảnh khắc khi Hein cúi đầu xuống, Tiêu Nham liền biết, tối nay chỉ sợ mình khó mà được ngủ.
Dạ tiệc của liên bang là một đêm tiệc xa hoa mà cũng xa xỉ nhất Shire. Phóa hoa bắn sáng rực bốn góc trời, thật lâu không dứt, dân chúng nâng ly uống mừng, một mảnh vui mừng hạnh phúc.
Khi Tiêu Nham dẫn theo Lauren đi vào trước cửa phủ Tổng thống dưới dự bảo vệ của một tiểu đội bộ đội đặc chủng, Lauren liền phát ra tiếng cảm thán sợ hãi.
Bộ lễ phục mà Tiêu Nham đang mặc có sự khác biệt khá lớn so với lễ phục của nghiên cứu viên cap cấp, là sự hòa quyện giữa sự cao lớn anh khí và khí chất đặc biệt thuộc về nghiên cứu viên, khiến Tiêu Nham vừa mới đặt chân bước vào hội trường đã có không ít người chú ý. Mà Lauren đi theo phía sau cậu thì nghẹn họng nhìn trân trối toàn cảnh trước mắt.
"Trời ơi... Tiêu Nham, đó là phụ tá trưởng của Tổng thống! Tôi từng thấy ông ấy trên bản tin!"
"Mau nhìn đi! Đó là Đại tá Finnis người phát ngôn hàng đầu của quân bộ kìa!"
"A, trời đất ơi, đó là ngài Tổng thống!"
Tiêu Nham nhìn theo tầm mắt của Lauren, nhìn thấy một người đàn ông khoản năm mươi tuổi, tươi cười đầy mặt, nếp nhăn trên khóe mắt cũng có vẻ thâm thúy và thành thục. Đây là Tổng thống của Shire, khoảnh khắc khi tầm mắt của ông chuyển về hướng Tiêu Nham, cậu rất tự giác mà kéo Lauren qua, đi về một hướng khác.
"Này! Tiêu Nham! Anh làm sao vậy!"
"Giải cứu cậu đó, trừ khi cậu muốn vượt qua đêm nay dưới sự thao thao bất tuyệt của ngài Tổng thống."
Đáng tiếc, dưới sự hộ tống của Trung tướng Hervieu và Thiếu tướng Gordon, Tổng thống đã bắt đầu đi về phía Tiêu Nham ở bên này.
"Tôi chán ghét chính trị, vô cùng chán ghét, cực kỳ chán ghét, nhàm chán đến cực điểm..." Tiêu Nham một bên lảm nhảm, một bên tiềm kiếm phương hướng mà Hein đang đứng.
Vừa úc đó, toàn bộ thành viên của quân bộ đều đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào của phòng đãi tiệc. Chỉ thấy một người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt vững vàng nện bước đi vào giữa đám người. Mọi người theo bản năng nép vào hai bên, rõ ràng là đang nhìn thẳng vào anh, lại khiến cho người ta có cảm giác mình đang phải nhìn lên.
Tiêu Nham lộ ra biểu tình được cứu rồi.
Lễ phụ được cắt may khéo léo khoe toàn bộ dáng người cao ngất anh tuấn lại mang lực hấp dẫn trí mạng của Hein, lễ phục thuần một màu đen càng tôn lên mái tóc màu vàng nâu của anh, khiến nó như ánh nắng bừng lên giữa màn đêm tăm tối.
Hein dừng lại trước mặt Tiêu Nham, hơi hơi nghiên đầu hỏi, "Em đây là kiểu tóc gì vậy?"
Tiêu Nham mỉm cười, "Dựa theo cách nói của Maya, đây là kiểu tóc tiêu chuẩn để tham gia tiệc tối đó."
Đúng vậy, tóc của Tiêu Nham được chải gọn ra phía sau đầu, lộ ra vầng trán trơn bóng, nhưng thoạt nhìn lại không bị quê hay bảo thủ, ngược lại nhiều thêm vài phần... Dựa theo Maya nói, chính là "khí chất tinh anh".
Ngón tay Hein luồn vào trong mái tóc Tiêu Nham, kéo tóc mái của cậu xuống, "Đây mới là em."
Tổng thống đang muốn tiến tới, mà ánh mắt của Hein lại lướt qua bả vai Tiêu Nham, nhìn thẳng vào tầm mắt Tổng thống.
Bước chân đang đi về phía trước đột nhiên dừng lại, Tổng thống cúi đầu bất đắc dĩ cười một tiếng, nói với Trung tướng Hervieu đi bên cạnh, "Khí tràng của Đại tá Burton thật sự là càng ngày càng mạnh nha."
"Nếu như vậy, không bằng bắt đầu làm một vài chuyện khiến người ta vui vẻ, để giảm áp suất thấp của Đại tá chứ nhỉ?"
Khi phụ tá trưởng của Tổng thống dùng thìa gõ nhẹ vào thành ly rượu, toàn bộ tiếng trò chuyện lập tức dừng lại. Ngài Tổng thống phá lệ không phát biểu mấy bài diễn thuyết siêu dài như thường lệ, mà chỉ là nâng nâng tay, tiếng nhạc của điệu Waltz chậm rãi vang lên.
Nam thanh nữ tú tham dự tiệc tối lập tức ghép thành đôi, bắt đầu khiêu vũ.
Vừa lúc đó có người vỗ vỗ bả vai Tiêu Nham. Cậu vốn tưởng rằng là Lauren, chẳng qua khi cậu quay đầu nhìn lại, lại đối diện với một Lily đang mặc một thân váy dài màu bạc tựa như được tắm trong ánh trăng. Cô không trang điểm quá kỹ, ngược lại dưới ánh đèn sáng ngời của buổi tiệc tối lại càng có vẻ đẹp tự nhiên mê người.
"Lily... Sao cô lại ở đây?" Tiêu Nham ngây ngẩn cả người.
Lily đã được lên chức làm quan chỉ huy cán bộ liên lạc hoàn toàn khác bieejt với thời còn là sinh viên ngây ngô, có một loại khí chất khiến người ta muốn bình tĩnh chậm rãi mà thưởng thức.
"Tôi được Trung tướng Hervieu mời làm bạn nhảy của ông ấy, đáng tiếc hiện tại ngài Trung tương vì hy sinh cho lỗ tai của mọi người mà phải chịu đựng ngài Tổng thống độc hại rồi." Lily đi đến trước mặt Tiêu Nham, giơ bàn tay của mình ra trước mặt cậu, "Có muốn cùng khiêu vũ một khúc nhạc này không. Tôi đã vì đêm nay mà đặc biệt luyện tập điệu Waltz suốt cả một tháng. Đừng để cho cố gắng của tôi bị uổng phí chứ."
Tiêu Nham quay đầu lại nhìn về phía Hein, dù sao Hein cũng không thể trở thành bạn nhảy của cậu, vì thế Tiêu Nham dùng khẩu hình miệng nói với anh một câu, "Chút nữa em quay lại.""
Nắm chặt tay Lily, hai người hòa vào trong vòng người đang xoay tròn theo điệu nhạc.
Hein không di chuyển nửa bước, chỉ là đứng tại chỗ nhìn. Wynne một tay khéo áo, một cánh tay khác khoác lên vai Lauren, ép buộc đối phương theo anh đi ra phía sau của Hein.
"Sếp... Tiêu Nham đây là bị nữ thần của cậu ta bắt cóc sao?"
Hein không nói gì. Anh tựa như trở thành trung tâm của đám người này, bị vờn quanh lại vĩnh viễn không thể dung nhập vào trong đó.
Không biết Wynne đã dẫn Lauren rời đi từ lúc nào. Điệu Waltz vẫn du dương mà lặp lại giai điệu, mọi người không biết mệt mỏi tựa như rượu đỏ trong lý, dâng lên đến mức cao nhất rồi lại rã rời mà hạ xuống.
Tiêu Nham nắm tay Lily, ánh mắt cô lướt qua từng tấc nhỏ trên khuôn mặt Tiêu Nham.
"Tuy rằng tôi không quá am hiểu khiêu vũ, cô cũng đừng nhìn tôi như vậy chứ."
"Cậu không giống trước đây."
"Là bởi vì lễ phục dạ hội sao?"
"Từ một sinh viên loại B trở thành tinh anh của Viện khoa học Trung ương, còn là kỹ thuật binh được bộ đội đặc chủng tôn trọng, cậu làm được rất nhiều việc mà những người được gọi là "thiên tài" không làm được."
"Tôi không muốn làm thiên tài gì cả. Nhưng mà sự khẳng định của cô khiến tôi cảm thấy bản thân mình chú ý cô bao nhiêu năm nay rốt cục có kết quả rồi."
Lilhy nở nụ cười, ngọn đèn trên đỉnh đầu rực rỡ cũng không đẹp mắt bằng cô lúc này.
"Tôi cũng không quan tâm cậu có thiên phú như thế nào, bởi vì thứ thật sự khiến tôi không thể quên được chính là, khi tang thi sắp xé xác tôi, cậu đã không vứt bỏ tôi."
Lily nhắm hai mắt lại, bước chân của cô đã không còn theo kịp tiết tấu của điệu Waltz, mọi thứ tựa như trở về yên lặng, ngay khi môi cô tới gần Tiêu Nham, cậu lại bị một cổ lực lượng đột ngột kéo đi, lưng cậu đụng vào lồng ngực của người kia, cảm giác lực độ quen thuộc khiến cậu không có chút đừng sống phản kháng.
Tiêu Nham quay đầu lại, đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Hein.
Cậu vừa định nói anh kéo cậu ra khỏi bạn nhảy nữ như thế này là hành vi vô cùng bất lịch sự, nhưng tầm mắt nhìn thẳng xuống của Hein khiến toàn bộ lời định nói của Tiêu Nham đều nghẹn trong cổ họng.
"Lily! Thật xin lỗi..."
Không kịp giải thích nhiều, bàn tay đã từng ôm thắt lưng Lily của Tiêu Nham bị Hein nắm chặt, lực độ ôm lấy phần eo cậu của đối phương lớn đến kinh người, Tiêu Nham không thể không rời đi theo bước chân của đối phương.
Lily vẫn đứng lại tại chỗ, có vài phần ngây ngốc, mà sau khi ngây ngốc xong lại là biểu tình hiểu rõ, cô vẫy vẫy tay về phía Tiêu Nham, chậm rãi rời khỏi sàn nhảy đơn điệu lặp đi lặp lại.
Không ít người đều nhìn về phía Tiêu Nham và Hein, điều này khiến bước nhảy dưới chân cậu liên tiếp phạm sai lầm, nếu không phải Hein ôm lấy thắt lưng cậu mạnh mẽ kéo cậu trở lại, Tiêu Nham đã sớm va vào người khác.
"Này! Em nói nè! Anh không phát hiện mọi người đang nhìn chúng ta sao?" Tiêu Nham bất mãn nhìn Hein, lực đạo của người đàn ông như đang muốn bóp nát ngón tay cậu.
"Cho nên em càng phải nắm vững nhịp điệu, đừng để phạm sai lầm nữa."
Trong mắt Hein Burton, hai người đàn ông khiêu vũ điệu Waltz rõ ràng không có bất cứ chỗ nào không thích hợp.
Tiêu Nham hiểu rất rõ sự cố chấp của Hein.
Cách đó không xa là Maya đang lưu loát khiêu vũ cùng Jannifer, khi lướt qua người họ, người này còn xấu tính mà nháy nháy mắt với Tiêu Nham.
Khốn kiếp!
Tiêu Nham hung hăng giơ ngón giữa về phía đối phương. Dựa vào cái gì Hein lại giữ chặt thắt lưng của mình chứ! Dựa vào cái gì Tiêu Nham cậu lại phải nhảy bước nữ!
"So với giãy dụa, không bằng trở nên xuất sắc đến mức khiến tất cả mọi người phải chấp nhận."
Tiêu Nham ngưng mắt nhìn vào ánh mắt Hein, hai ba giây sau không khỏi mỉm cười.
Thật không hổ là Hein Burton.
Tiêu Nham khẽ xoay người, đặt tay của mình khoát lên trên lưng Hein, khẽ ngửa đầu, trong ánh mắt là thần thái tùy hứng đến chói mắt.
Khuôn mặt nghiêng của Hein dưới ánh sáng rực rỡ của ánh đèn khiêu vũ tạo thành đường cong đầy mỹ cảm, bàn tay anh đặt trên vai Tiêu Nham, chấp nhận nhảy bước nữ, nhưng mỗi một lần luân phiên xoay tròn, tư thái của anh vẫn như trước tràn đầy tao nhã nội liễm, tựa như một lưỡi đao sắc bén lúc nào cũng có thể phá tan trói buộc.
Toàn bộ hội trường tựa như sóng biển liên miên không ngừng.
Tiêu Nham nhìn Hein, thưởng thức biểu tình nhất thành bất biến của người đàn ông này.
Khác với sự mềm nhẹ linh hoạt trong điệu nhảy của một cặp nam nữ, giữa Tiêu Nham và Hein là một loại thanh lịch và đầy lực độ chỉ có đàn ông mới có, bước tiến của họ lưu loát tựa như sóng biển mang theo ánh mắt mặt trời lao lên không trung, sau đó khi bước lui về, Hein thoáng nghiêng thân thể, Tiêu Nham nhìn thấy ánh mắt chăm chú mà đối phương dành cho mình khiến trái tim cậu không khống chế được mày nhảy lên, cậu gần như khống chế được trọng tâm của mình, ngã vào trong ngực anh.
Thật vất vả ổn định lại cơ thể, Tiêu Nham bắt đầu dẫn dắt Hein một lần nữa hòa vào điệu nhảy xoay tròn.
Mọi thứ chung quanh trở thành cảnh vật lướt vội qua, Tiêu Nham nhìn Hein, toàn bộ thế giới tựa như ngưng tụ vào thời khắc này.
Tiêu Nham xấu xa mà làm động tác tự do xoay tròn bước chân, cậu cho rằng Hein sẽ ngã sấp xuống, nhưng đầu gối đối phương lại cọ khẽ vào chân cậu, vô cùng tài tình mà ổn định trọng tâm. Anh chỉ nhẹ nhàng xoay tròn một vòng trước mặt cậu, khiến máu của Tiêu Nham lại dũng mãnh tràn vào tim như thể sắp vỡ ra. Mà Hein lại theo tiết tấu âm nhạc mà đảo khách thành chủ, bắt đầu một đoạn trao đổi bước nhảy, một vòng xoay tròn quay phải, Tiêu Nham gần như bị đối phương ôm vào trong ngực.
Cỏ: mị thề mị chém đó, tui không biết khiêu vũ nên đọc không hiểu cái mẹ gì hết trơn ahuhu
"Ha ha... Anh cảm thấy chơi vui không?"
Phân cao thấp như thế này hoàn toàn khác với khi luyện tập chiến đấu, lúc ấy chênh lệch giữa hai người rất lớn, Tiêu Nham hoàn toàn bị đối phương áp chế; cũng không phải ý muốn bảo hộ đầy cố chấp của Hein đối với cậu khi ở trên chiến trường, anh không lúc nào là không trông chừng cậu; đây đối với Tiêu Nahm mà nói chính là một loại giao lưu mà hai bên hoàn toàn ngang hàng nhau.
"Ừ." Hein nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng Tiêu Nham.
"Anh không cảm thấy khúc nhạc này quá dài sao?"
Tiêu Nham vô cùng chăm chú nhìn Hein, cũng cực kỳ nghiêm túc hỏi.
Những bóng người đang không ngừng xoay tròn xung quanh dần dần trở nên mơ hồ, tiếng nhạc khi gần khi xa, hội trường rộng rãi mà xa xỉ tựa như dần dần bay lên.
"Không cần dừng lại nhanh như vậy." Hein nhẹ giọng nói.
Tiêu Nham dừng một chút, nhíu mày, "Anh có biết anh đã bị em nhốt lại rồi không?"
"Anh biết, em dùng điệu Waltz này để nhốt anh."
Vẻ mặt Hein lạnh nhạt, Tiêu Nham đoán không ra rốt cục anh phát hiện bọn họ vẫn bị nhốt trong tư duy của cậu từ lúc nào.
"Anh không phải nên giãy dụa phá tan trói buộc của em dành cho anh sao?"
Trán Hein khẽ hạ xuống, nhẹ nhàng áp lên trán Tiêu Nham, "Để khúc nhạc này đài thêm một chút nữa."
"Được." Tiêu Nham cong khóe môi, nhắm mắt lại, cảm thụ sự quyến luyến của người đàn ông này.
Toàn bộ mọi thứ đều biến mất, tiệc tối, Lauren, Wynne, Lily, thức ăn ngon rượu ngon cũng vậy, trong thế giới khôn cùng không có một sự vật nào, Hein ôm Tiêu Nham, theo tiếng nhạc của điệu Waltz như có như không, hai người chậm rãi xoay tròn, bước chân chậm rãi chuyển động, Tiêu Nham khe khẽ ngân ngan theo điệu nhạc, mãi đến khi thân thể hai người tựa như những hạt nhỏ tan ra bốn phía, Hein vẫn chấp nhất muốn nắm chặt bàn tay Tiêu Nham, mà trước khi biến mất cậu lại lộ ra mỉm cười sáng lạng.
"Chúng ta gặp nhau trong hiện thực."
Nặng nề hít sâu một hơi, Tiêu Nham cảm giác thần kinh đang dần dần thoát khỏi hệ thống, cậu tháo thiết bị liên kết đầu cuối xuống, cảm thụ ánh đèn trong văn phòng của Cliff Shaw.