Chương 60: Phiên ngoại · Electrolux 06

Buổi tối, sau khi Atlas tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm thì thấy Rosalie đang đứng bên ngoài chờ cậu.


Cô mặc một chiếc áo mỏng màu đỏ bordeaux xẻ chữ V, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cùng dáng người nóng bỏng khiến cho cô quyến rũ gợi cảm đến cực điểm, mái tóc dài vàng kim gợn sóng bồng bềnh như tỏa sáng dưới ánh đèn. Nếu như không biết cô là ma cà rồng thì ắt hẳn ai gặp cô cũng đều nghĩ cô chính là một nữ thần.


Atlas đang lau tóc liền ngừng tay lại vui vẻ chào hỏi: “Hi Rose ( nickname của Rosalie), chị đang đợi em à?” Cậu mở to mắt, đôi mắt to đen láy sâu thăm thẳm như bầu trời đêm mà lại mang theo vẻ ấm áp nhu hòa, “Em tưởng chị chắc là muốn nói chuyện với Edward hơn mới đúng chứ.”


Rosalie ngửi thấy một mùi hương cỏ cây tươi mát nhè nhẹ đâu đây, mùi hương rất nhẹ, cô không biết là từ Atlas hay là từ rừng rậm bên ngoài nhưng tâm tình của Rosalie nhanh chóng thả lỏng mặc dù gương mặt của cô không hề lộ ra chút cảm xúc gì.


Cô hơi gật đầu: “Đúng vậy, so với cậu thì tôi quen với cậu ta hơn mặc dù cậu ta vẫn có đôi chút khác với Edward mà tôi biết.”


Nụ cười trên mặt Atlas lập tức sụp xuống như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi. Cậu gãi mái tóc đen ngắn ngủi ướt sũng nước của mình đau khổ đáp: “Rose à, chị đừng có thành thật như vậy chứ, tuy đây đúng là một đức tính tốt.”


available on google playdownload on app store


Rosalie nhếch môi cười khẽ, đôi mắt vàng óng cũng lộ ra ý cười khiến cho cô càng thêm xinh đẹp.
Rosalie phải công nhận Atlas đúng là một tên nhóc dễ gây thiện cảm với người khác, cậu ta rất ấm áp chứ không cuồng nhiệt.
Cô nghĩ cô hiểu tại sao Edward kia lại yêu cậu ấy.


“Được rồi, em có thể giúp gì cho chị không?”
Rosalie dựa vào cửa sổ, dùng khuỷu tay chống, sau đó chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn biết, làm sao… làm sao mới có thể có con của mình, giống như mẹ của cậu vậy, bà ấy cũng là ma cà rồng phải không?”


Atlas quay đầu, cậu để ý thấy khi Rosalie nói tới đây thì đầu ngón tay của cô hơi run rẩy.


Atlas chợt nhớ đến Carlisle từng nói rằng Rosalie là trường hợp “cá biệt” trong nhà, cô không hề muốn trở thành ma cà rồng, hơn nữa cô cũng là người duy nhất không thể buông bỏ quá khứ, mặc dù quá khứ đó bi thảm vô cùng.


Rosalie đã từng là con gái của một gia đình giàu có trong ngành ngân hàng ở New York, một cô gái giàu có trẻ trung xinh đẹp, cô có được tất cả những gì mọi người ao ước, nhưng hết thảy đều bị hủy trong tay người chồng chưa cưới của cô.


Nói đến đây Atlas liền hận không thể đi giết ch.ết gã đàn ông đã hại Rosalie, gã là một kẻ có được địa vị trong xã hội thượng lưu, có được Rosalie làm vợ chưa cưới nhưng chính gã lại tàn nhẫn hủy đi cuộc đời của Rosalie—— vào một buổi tỗi gã đã mời một đám bạn bè uống rượu rồi sau đó cưỡng bức Rosalie đến ch.ết —— nếu như không nhờ Rosalie may mắn gặp được Carlisle thì đó chính là kết quả duy nhất.


Chỉ có điều, Carlisle không biết được Rosalie chưa bao giờ mong muốn có được sinh mạng vĩnh hằng, việc đầu tiên khi cô trở thành ma cà rồng chính là giết ch.ết gã đàn ông mặc cho gã đàn ông mà cô từng yêu quỳ xuống dưới chân cô cầu khẩn van xin.


Rosalie trong ấn tượng của Atlas là một cô gái cao ngạo nhưng bên trong lại rất mềm yếu. Atlas còn nhớ rất rõ Rosalie đã từng nổi giận khi Jasper dạy cậu kỹ thuật chiến đấu, khi đó cậu còn là con người, mặc dù lúc đó Rosalie châm chọc cậu không thể nào học được kỹ thuật của Jasper nhưng cậu biết rõ cô rất quan tâm đến thân thể của cậu.


Cách nói chuyện xa cách lẫn thái độ cư xử kiêu ngạo có lẽ chỉ là vì xuất thân quý tộc của Rosalie, bất quá như Atlas cảm nhận thì cách cư xử của Rosalie có lẽ một phần là vì sự cô tịch từ sâu trong tim cô.


Rosalie hoàn toàn không bao giờ quên được mình từng là một con người, cô dường như vẫn chưa thể chấp nhận được thân phận ma cà rồng của mình, mà khi gặp Bella, gặp Atlas thì loại tâm tình này càng mãnh liệt hơn —— cô cũng muốn được như Bella, có một đứa con của chính mình, tiếc là Atlas không thể giúp cô đạt được nguyện vọng này, ai cũng không thể giúp được.


“Em xin lỗi, Rose, vì mẹ của em có khả năng đặc biệt, ngoại trừ bà ra thì Bella là ma cà rồng duy nhất mà em biết có thể có con.”
“Thật ư…” Rosalie luôn luôn lãnh đạm phát ra một nụ cười khổ thất vọng, cô tựa vào cửa sổ nhìn ra khu rừng sâu thăm thẳm bên ngoài kia.


Trời đã tối, rừng rậm một mảnh đen kịt, những thân cây cao vút chỉ thẳng lên trời như quái vật giương nanh múa vuốt.
Bầu trời của thị trấn Forks lúc nào cũng đầy mây, ngay cả giữa đêm cũng không thể nhìn thấy được bất kỳ một ngôi sao nhỏ nào.


Atlas ɭϊếʍƈ môi, thăm dò: “Rose à, thật ra chị không cần thiết lắm phải có một đứa con đâu, chị xem, Clairol có hai người con trai là em và Electrolux nhưng bọn em đâu phải lúc nào cũng ở bên bà mà người luôn luôn kề bên bà chính là Marcus. Đương nhiên là hai người họ thỉnh thoảng vẫn xảy ra mâu thuẫn nhưng cuộc sống vì vậy mà thêm sinh động hơn. Mà người luôn luôn ở bên em chính là Edward, chị thấy đấy.”


Cậu nhìn về hành lang phía sau, Rosalie bèn quay đầu nhìn theo cậu thì thấy Emmett đang hai tay đút túi quần thong thả đi đến, vừa đi vừa cười toe toét: “Hi, cưng à, anh không định nghe lén đâu, anh đang tính về phòng đợi em!”


Giọng nói của anh chàng vô cùng mập mờ nhưng Rosalie chỉ hừ khẽ một tiếng, ôm hai tay lạnh lùng nhìn anh chàng: “Trừ phi anh đi nhầm hướng, nhưng nếu em nhớ không lầm thì chúng ta đã sống ở đây cả năm trời rồi.”


Cô ngừng lại một chút, dưới ánh mắt thâm tình lẫn nụ cười ngây ngô của Emmett xoay người, đôi chân dài thẳng tắp uyển chuyển bỏ đi.
Emmett chưa kịp nói gì thì Rosalie dừng bước bỏ lại một câu: “Anh còn đứng ngốc ra đó nữa thì thành ra em đợi anh đấy.”


Emmett lập tức huýt sáo cợt nhả đi theo sau, khi đi ngang qua Atlas thì anh vỗ mạnh lên vai cậu khiến Atlas đau đến méo mặt.
Anh chàng cao to không chút khách khí mà cười toe toét: “Người anh em, cám ơn.”


Atlas dùng một ngón tay gãi mặt —— khi cậu ngượng ngùng thì rất dễ bị ngứa da mặt: “Không, thật ra Rose vốn đã biết điều đó, chỉ là cô ấy cần một người chỉ thẳng ra cho cô ấy thấy mà thôi.”
Một cánh tay vòng qua eo Atlas, nụ hôn quen thuộc rơi lên một bên má của cậu.


Làn da của thiếu niên mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám vô cùng nhẵn mịn khiến cho bạn tình của cậu mê luyến không thôi.


Atlas cũng đã quen liền quay đầu nghênh đón nụ hôn của người yêu, chỉ có điều lần này Edward vô cùng nhiệt tình, ngậm lấy môi của cậu hung hăng ɭϊếʍƈ ʍút̼ khiến cho Atlas có một loại cảm giác đang bị đối phương nuốt vào bụng.


Bàn tay của Edward luồn vào lưng quần của Atlas, đầu ngón tay đẩy chiếc qυầи ɭót ra chạm vào bờ mông co dãn, lập tức không chút khách khí mà vuốt ve, nháy mắt không gian liền vang lên tiếng thở dồn dập của Atlas.


“Sweetheart, anh nghĩ anh cũng cần em hiểu được tâm tình của anh, vì chuyện của cái tủ lạnh nhỏ mà chúng ta đã hai ngày nay không hề thân mật rồi.” Edward không ngừng hôn xuống dưới hầu kết của Atlas, anh bèn bế bổng cậu bạn trai nhỏ của mình lên.


“A! Cái anh này…” Atlas lập tức cảm giác được, vì động tác này khiến cho tư thế của hai người thay đổi, Edward càng dễ dàng lột quần của cậu xuống.


Cảm giác mát lạnh từ trên bờ mông truyền đến không được ổn cho lắm, Atlas đỏ mặt —— cậu hoàn toàn không muốn bị ai nhìn thấy mình trong tình trạng này, vì vậy cậu liền trừng Edward nhưng mà không có phản kháng.


Đương nhiên đây chính là mục đích của Edward —— chàng ma cà rồng tóc nâu phát ra tiếng cười trầm thấp trong cổ họng, sau đó ngay chớp mắt, cửa phòng của họ bật tung ra, Atlas rơi thẳng lên trên chiếc nệm mềm mại, mà thân thể cứng rắn của Edward liền đè lên trên.


Atlas hạ giọng mắng: “Edward! Anh đúng là… quanh đây toàn là ma cà rồng đấy!”
Cậu xấu hổ đến ch.ết đi được, vì cậu biết rất rõ dù cho mình có hạ thấp giọng nói đến thế nào thì đám ma cà rồng kia nếu muốn thì vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một.


Chàng ma cà rồng đẹp trai vô thanh vô tức cởi chiếc áo thun trên người ra một cách gọn gàng nhanh nhẹn như anh đã từng làm vô số lần.


Thân thể đẹp như một pho tượng thần Hy Lạp của anh lộ ra, thân hình hoàn mỹ khiến cho Atlas luôn ganh tỵ không thôi, hai cánh tay chắc nịch giữ chặt hai bên đầu Atlas, Edward buồn cười nháy mắt, giọng nói mềm mại như lông thiên nga vui vẻ trêu chọc: “Đúng vậy, đương nhiên là anh biết rõ, nếu để ý thì em sẽ nhận ra không chỉ có chúng ta là đang làm loại chuyện này.”


Atlas: “…”
Được rồi, dù cậu rất muốn bịt tai làm như không nghe thấy nhưng không thể không thừa nhận Emmett và Rosalie dường như đã bắt đầu, cậu có thể nghe thấy tiếng cười đầy ɖâʍ đãng của Emmett.


Hi vọng Emmett sẽ không bị đánh, bất quá, anh chàng bự con này dù cho có bị đánh thì cũng vẫn chứng nào tật nấy mà thôi.
Cái tên YD(ɖâʍ đãng) đó!


Edward thì hơi đen tối mà nghĩ: hừ hừ, anh chính mà muốn khiến cho tất cả mọi người biết em là của anh, nhất là chính là muốn làm cho tất cả mọi người biết rõ ngươi là của ta mới được, nhất là một “anh” còn lại kia!


Anh tin chắc nếu như mình có thể bị Atlas mê hoặc thì Edward kia không thể không bị dính đạn.


Ma cà rồng đều là những kẻ có bản năng độc chiếm rất mạnh, giống như bất kỳ giống nòi mạnh mẽ nào vậy, vì thế Edward không kềm được ham muốn để mùi của mình lại trên người của Atlas. Đương nhiên lực hấp dẫn của Atlas đối với anh cũng là một trong những nguyên nhân.


Edward có chút ai oán, không lẽ hai ngày không làm chuyện thân mật, kịch liệt một chút thì cậu bạn trai nhỏ của anh hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì sao?
Hừm, chuyện này đúng là khiến cho người ta khó chịu.


Anh vẫn cảm thấy kỹ thuật của mình rất tốt, ít nhất thì trong suốt một trăm năm qua không ngừng học tập, tìm tòi nghiên cứu, anh tự cho là kỹ thuật của mình ít nhất cũng là cao cấp.


Tay Edward lạnh buốt, mỗi lần hai người thân mật thì cảm giác này đặc biệt rõ ràng, nhất là khi tay anh đụng vào địa phương kia thì Atlas liền giật mình nổi da gà, mất một lúc cậu mới thích nghi được.


Edward cường tráng hơn Atlas nhiều, khi anh đè lên trên người Atlas cúi xuống ʍút̼ vào đầu lưỡi mềm mại ấm áp của cậu thì tựa như anh đang ôm gọn Atlas vào trong lòng vậy.


Đại khái là bởi vì nguyên nhân là ma cà rồng nên Edward rất thích hôn lên cổ của Atlas, ɭϊếʍƈ láp gặm ʍút̼, lưu lại vô số dấu ấn rõ ràng khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.


Mà cổ của Atlas cũng rất mẫn cảm, khi hơi thở của Edward phả lên khiến cậu đeuè không nhịn được mà run rẩy ngửa đầu ra sau khiến cho da cổ kéo căng ra, tiếng rên rỉ bị nén lại trong cổ họng, hơi thở dồn dập, đem mọi thứ vứt hết ra sau đầu.


Tiếc là lần này Atlas nhanh chóng từ trong sương mù tỉnh táo lại, đỏ mặt đẩy Edward ra, phản kháng kịch liệt chỉ kém chút hung hăng đánh Edward: “Vô sỉ! Anh là dã thú động tình sao? Sẽ bị nghe thấy!”
Edward không cam tâm thở dài, sau đó hôn nhẹ lên môi Atlas.


Atlas nhìn Edward do dự một chút bèn ôm lấy anh, sau đó ngẩng đầu như mèo con mà ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi Edward.
Edward nhấc tay đầu hàng: “Được rồi, em có muốn đi tắm suối nước nóng không?” Đôi mắt vàng kim của anh dịu dàng nhìn Atlas, cúi đầu dùng chóp mũi đụng đụng cậu, “Chắc em vẫn còn nhớ chỗ đó?”


Atlas cảm thấy mặt cậu đỏ lựng lên, lời nhắc nhở của Edward như đưa cậu về quá khứ cách đây cả trăm năm, khi đó cậu như một tên ngốc ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để gặp người bạn trên mạng của mình, lần đầu tiên mập mờ lăn qua lăn lại ở cái hồ sâu trong rừng, đương nhiên là cậu nhớ rõ, mà ngay cả cảm xúc khi đó Atlas vẫn còn nhớ rất rõ.


“Làm ở bên ngoài cũng không tệ phải không?” Edward ôm eo của Atlas, không để ý nét mặt tái mét của Atlas khi nghe thấy câu kia, từ trên cửa sổ bay xuống, nhảy vài cái liền biến mất ở trong khu rừng đen kịt.


Thân thể không ngừng nảy lên nảy xuống, âm thanh gần như là từ trong kẽ răng của Atlas mà phun ra: “Edward! Tay của anh đang để ở đâu?”


Edward thuận tay sờ soạng một cái, còn nhéo nhéo, cười hì hì cúi đầu: “A, sweetheart, đương nhiên là ở trên mông của em, anh còn đang muốn tiến – vào – bên – trong nữa kìa!” Edward mập mờ dán vào bên tai Atlas nhổ ra mấy chữ cuối cùng khiến cho mặt của cậu đỏ tưng bừng.






Truyện liên quan