Chương 13: Kẻ lạ mặt

“Điều tương tự cũng đã xảy đến trên tay em”, Jasper trả lời với giọng nhỏ nhẹ. “Nhưng với anh thì nó được lặp lại hàng nghìn lần”. Anh ta cười thiểu não rồi chạm nhẹ vào tay mình và tiếp “Nọc của bọn anh là thứ duy nhất để lại sẹo “.


Tôi thở trong sợ hãi, mặc dù cảm thấy như thế thật là khiếm nhã nhưng tôi không thể nào ngăn được việc cứ ngó chằm chằm vào chỗ da mỏng bị tàn phá của anh ấy.


“Anh chưa từng có được sự nuôi dạy như những người thân thuộc được nhận nuôi ở đây. Khởi đầu của anh là 1 thứ hòan tòan khác”. Gịong anh ấy trở nên cứng rắn.
Tôi há hốc miệng nhìn cậu ấy, thấy thất kinh


“Trước khi kể về chuyện của anh”, Jasper đáp, “ Em nên hiểu rằng nơi này là thế giới của bọn anh, Bella, nơi cuộc sống bất tử được so với từng tuần, không phải từng thế kỉ”


Những người khác cũng đã nghe về điều này trước đây. Carlisle and Emmett quay lại tập trung vào TV. Alice di chuyển nhẹ nhàng đến ngồi cạnh chân Esme. Edward thì mải mê nghe như tôi. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của anh ấy nhìn mình và đọc mọi cảm xúc thoáng qua trên gương mặt tôi.


“Để hiểu rõ hơn lí do vì sao, em nên xem xét thế giới của bọn anh từ nhiều viễn cảnh khác nhau. Em phải hình dung ra được những điều để lưu ý đến sức mạnh, lòng ham muốn... những cơn khát liên tục”.


available on google playdownload on app store


“Em thấy đấy, đây là nơi mà bọn anh hằng ao ước hơn những nơi khác. Ở đây, bọn anh có thể ít kiềm chế và tránh được sự phát hiện”.


“Bức tranh kia - là thí dụ, đó là bản đồ bán cầu Nam. Trên đó, cuộc sống con người được ví như những chấm màu đỏ. Những chỗ chấm đỏ càng dày đặc thì càng dễ dàng cho bọn anh - đó là cách cho bọn anh tồn tại - có thể dễ dàng tìm thấy thức ăn cho mình mà không cần phải quan tâm lưu ý bất cứ điều gì cả.


Tôi rùng mình với những hình dung trong đầu. Nhưng Jasper lại không lo đến việc làm tôi sợ hãi, không như Edward lúc nào cũng bảo vệ tôi quá mức cần thiết, anh ấy cứ nói mà không ngừng nghỉ.


“Không như các tổ chức ở phía Nam luôn quan tâm nhiều đến những việc con người có để ý thấy sự tồn tại của những ma-cà-rồng hay không. Volturi luôn kiểm soát được việc giữ bí mật đó. Họ là tổ chức đáng sợ duy nhất ở phương Nam. Nếu không có Volturi thì cuộc sống của những ma-cà-rồng như bọn anh đã bị phơi bày nhanh chóng”.


Tôi nhăn mặt khi anh ấy đọc cái tên đó với sự kính trọng, gần như là biết ơn. Cái ý nghĩ về nhà Volturi như những người tốt là một trong những điều rất khó để mà chấp nhận.


“Nếu so sánh thì ở phương Bắc rất văn minh. Những người dân di cư như tụi anh đều tận hưởng cuộc sống tốt đẹp ở nơi đây, giao tiếp với loài người mà không bị nghi ngờ. Và việc ẩn danh là điều rất quan trọng.”


“Nó là 1 thế giới khác ở phía Bắc. Người bất tử chỉ lộ mặt vào ban đêm. Họ dành cả ngày để vẽ ra bước đi kế tiếp hoặc đoán trước kẻ thù. Bởi vì ở đó có chiến tranh, chiến tranh liên miên trong nhiều thế kỉ và chưa từng có khỏang thời gian ngừng chiến nào. Những ghi nhận về tình trạng của loài người ở đó của tổ chức ấy rất nghèo nàn, hoàn toàn bình thường khi những quân nhân để ý thấy bầy cừu bên vệ đường, nguồn thức ăn của họ. Họ cũng chỉ che dấu sự nhận thấy này vì nhà Volturi.”


“Nhưng họ chiến đấu vì cái gì”, tôi hỏi
Jasper cười, “nhớ tấm bản đồ đầy những chấm đỏ chứ?”
Cậu ấy đợi, cho nên tôi gật đầu.
“Họ chiến đấu đề dành việc kiểm soát nơi “Có nhiều máu”.


“Em thấy không, nó xãy ra với một vài người ở đó, nếu chị là ma cà rồng, hãy nghĩ đến mexico, ở đó, có thể nuôi sống chị mỗi đêm, 2 hay 3 lần, chẳng ai chú ý tới. Và chị phải vạch ra những cách để tống khứ sự cạnh tranh đi.”


“Những người khác cũng có ý tưởng như thế. Một vài người đến gần đó với những thủ đoạn ấn tượng hơn”


“Nhưng mưu mẹo ấn tượng nhất là của 1 ma cà rồng trẻ tuổi ngay thẳng tên Benito. Ban đầu, mọi người ai cũng nghe theo ông ta. Ông ta đi xuống những vùng phía Bắc của Dallas và tàn sát 2 tổ chức nhỏ để chia sẽ vùng lãnh thổ gần Huoston. Hai đêm sau, ông ta có được sự liên kết lớn hơn của những đồng minh để chiếm lấy Monterrey ở miền Bắc Mexico. Ông ta lại thắng lần nữa.’’


“Ông ta thắng như thế nào”, tôi hỏi với sự tò mò


“Benito đã tạo ra 1 đội quân ma cà rồng mới. Ông ta là người đầu tiên nghĩ ra điều đó, và ngay từ khi bắt đầu, ông ta đã không thể ngừng lại được. Những ma cà rồng trẻ rất nhẹ dạ, hoang dã và khó mà kiểm soát được. Một ma cà rồng mới sinh có thể được huấn luyện để tự kiềm chế, nhưng 10 hay 15 ma cà rồng mới thì đúng là ác mộng. Chúng sẽ dễ dàng quay sang chống lại nhau như với kẻ thù. Benito đã làm được nhiều hơn khi chúng cắn xé lẫn nhau, và khi cái tổ chức mà ông ta đã tàn sát hơn nửa lực lượng trước khi chúng đầu hàng.”


“Mặc dù bọn ma cà rồng mới sinh này rất nguy hiểm, chúng vẫn bị khuất phục dễ dàng nếu em biết chúng hành động thế nào. Thật khó mà lường được sức mạnh của chúng trong những năm đầu, nếu chúng được cho phép tự do sử dụng sức mạnh mà chúng có, chúng có thể giết ch.ết 1 ma cà rồng lớn tuổi hơn môt cách dễ dàng. Nhưng chúng vẫn là nô lệ của bản năng mình và vì thế có thể đoán được. Thông thường, chúng không có kĩ năng chiến đấu nên chỉ sử dụng cơ bắp và sự tàn bạo trong chúng. Trong trường hợp này thì số đông luôn có lợi thế át đảo.


“Những ma cà rồng ở Nam Mexico nhận thức rõ cái gì sẽ đến với chúng. Điều duy nhất chúng làm là nghĩ đến việc chống lại Benito. Vì thế, chúng lập 1 quân đội của riêng chúng”.


“Tất cả mọi thứ đều là địa ngục - ý anh là nếu hiểu hơn nghĩa đen của cụm từ này, em có thể hình dung ra được. Những người bất tử tụi anh đều có những lịch sử của mình, và chiến tranh đặc biệt là điều không bao giờ quên được. Dĩ nhiên là dân Mexico cũng chẳng có quãng thời gian tốt đẹp gì” - Jasper nói.


Tôi lại rùng mình.


“Khi mà những xác người được tìm thấy nhiều vô số kể, thật sự, lịch sử loài người của em đổ lỗi tại những căn bệnh truyền nhiễm cho thời kì khủng hoảng dân số. Cuối cùng, Volturi cũng bước vào can thiệp. Toàn bộ lính được tập hợp lại và sục sạo phía dưới Nam Mỹ. Benito đào hào trong Puebla, xây dựng quân đội thật nhanh chóng cốt để giành được phần thưởng giá trị là thành phố Mexico. Volturi bắt đầu với việc khử ông ta rồi sau đó tiến đến chỗ đội quân của ông ấy.


“Bất cứ người nào bị tìm thấy với những ma cà rồng mới đều bị hành hình ngay lập tức, và kể từ khi họ cố gắng bảo vệ bản thân khỏi Benito, ma cà rồng đã không còn ở Mexico trong 1 thời gian”


“Volturi vẫn đang thanh trừng tổ chức mỗi năm. Đó là một trang khác của lịch sử vẫn luôn được ghi nhớ mặc dù không có nhiều bằng chứng để kể nó ra sao. Anh có nói với vài người là hãy nhìn chuyện gì đã xảy ra khi họ đến thăm Culiacán”.


Jasper rùng mình. Tôi nhận ra là mình chưa tùng thấy anh ấy e ngại hay lo sợ đến vậy. Đây là lần đầu tiên.
“Đã quá đủ những kích động cho sự xâm chiếm không bị lan ra khắp miền Nam. Một phần của thế giới đã trở nên lành mạnh hơn. Tụi anh nợ Volturi 1 món quà bằng cả cuộc đời”.


“Khi Volturi quay trở về Ý, những người sống sót nhanh chóng lại tranh giành quyền lợi ở phía Nam”.


“Nó không lâu lắm trước khi các tổ chức bắt đầu gây tranh cãi trở lại. Có quá nhiều dòng máu xấu xa. Những mối thù truyền kiếp lại đầy nhan nhản. Những kế hoạch của các ma cà rồng mới đã ở đây rồi và 1 số thì không có khả năng chống lại. Tuy nhiên, Volturi lại coi nhẹ nó, và các tổ chức phía Nam đã phải cẩn thận hơn trong thời gian này. Ma mới được lựa chọn từ những người nghèo khổ - chọn lựa rất cẩn thận và huấn luyện kĩ càng. Họ thường rất cẩn trọng, và những người còn lại thì được giao cho những nhiệm vụ quan trọng hơn, hiển nhiên là thế. Những người sáng tạo của họ không cho Volturi con đường lui”


“Chiến tranh trở lại, nhưng trên mặt trận nhỏ hơn. Cho đến giờ, 1 số người đã đi quá xa, đã có suy đoán xuất hiện trên mặt báo của con người. Vậy nên, Volturi quay trở lại và làm công việc “dọn sạch” thanh phố. Nhưng họ vẫn để sổng 1 số khác, những kẻ cẩn thận, vẫn tiếp diễn...”


Jasper đang im lặng nhìn vào khoảng không.
“Chính vì thế mà anh đã thay đổi “ - sự phán đoán của tôi thốt ra như 1 lời thì thầm.


“Đúng vậy”, anh đáp. “ Khi anh còn là con người, anh sống ở Houston, Texas. Khoảng 17 tuổi và anh đã tham gia vào Quân Đồng Minh năm 1861. Anh nói dối người tuyển binh là mình 20. Anh đủ cao để làm người ấy tin”.


“Thời gian anh tham gia vào quân đội rất ngắn nhưng đầy hứa hẹn. Mọi người thích anh, lắng nghe những gì anh nói. Cha anh bảo đó là lòng tin. Đương nhiên, anh biết hiện giờ nó là thứ gì đấy còn hơn thế nữa. Nhưng, lí do gì đi chăng nữa thì anh lên “Chức” rất nhanh, qua mặt cả những người lớn tuổi hơn, đầy kinh nghiệm hơn.”


“Quân Đồng Minh cũng mới và xáo trộn để tổ chức nó hay đưa ra những thời cơ thuận lợi. Tại trận đánh đầu tiên ở Galveston, có khá nhiều cuộc đụng độ. Anh là thiếu tá trẻ nhất ở Texas, thậm chí là không nhận thức được tuổi thật của anh nữa”.


“Anh ở nơi mà có nhiệm vụ phải giải tán đàn bà và trẻ em ra khỏi Tp khi các khẩu súng quân sự đã được đưa tới bến cảng. Mất 1 ngày để chuẩn bị rồi sau đó anh rời đến nơi của dân thường để chuyển họ đi Houston”.
“Anh nhớ đêm đó rất rõ”


“Anh liên lạc với Tp sau khi trời tối rồi ở đó đủ lâu để chắc rằng toàn bộ những người đi cùng được trong tình trạng an toàn. Ngay khi làm xong, anh mua 1 con ngựa tốt và tiến về Galveston. Chả có thời gian nghỉ ngơi tí nào cả”.


“Chỉ 1 dặm ngoài Tp, anh thấy 3 người phụ nữ chân trần. Anh cho rằng họ bị lạc và đột ngột xuống ngựa rồi tỏ ý giúp đỡ. Nhưng khi nhìn mặt họ trong buổi tối lờ mờ ấy - dưới ánh trăng,thì anh bỗng im bặt. Họ đứng đó, không 1 câu trả lời, đó là 3 người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy”.


“Da họ xanh xao, anh nhớ điều kì lạ ấy. Thậm chí ngay cả cô gái tóc đen với những nét đặc trưng người Mexico cũng có làn da trắng như sứ dưới ánh trăng. Tất cả họ trông khá trẻ, đủ trẻ trung để gọi là những cô gái. Anh biết họ không bị lạc nhóm của họ. Anh luôn nhớ tới 3 người này”.


“Anh ta tắt tiếng rồi “ - cô gái cao nhất trong họ nói với giọng lanh lảnh. - nó giống tiếng chuông gió. Cô ta có mái tóc vàng hoe và da thì trắng như tuyết.


“Cô gái khác cũng tóc vàng, da cô ta trắng bệch. Cô ta có khuôn mặt như thiên sứ. Cô ta nghiêng người về phía anh với đôi mắt hơi khép rồi hít thật sâu”
“mmm”, cô ta phán, “ thú vị đấy”


“Cô gái nhỏ còn lại, hơi ngăm đen, đặt tay cô ta lên cánh tay bạn và nói nhanh. Giọng nói cô ta rất êm và âm điệu rất sắc, nhưng hình như đó là cách mà cô ta dự định.”
“Tập trung vào, Nettie” cô ta nói


“Anh luôn có cảm giác tốt để nghĩ xem mối quan hệ giữa họ là gì. Rất rõ ràng là cô gái có làn da ngăm thì có nhiệm vụ trông coi những người kia. Nếu họ trong quân sự thì cô gái đó sẽ là cấp trên của họ”.


“Anh ta trông khá được - trẻ - khỏe mạnh - là sĩ quan ...” người da ngăm dừng lại. “ và có điều gì đó hơn nữa... Mấy người có cảm giác được không?”. Cô ta hỏi hai người còn lại. “ Anh ta ... thật hấp dẫn”.
“Ồ, đúng thế thật “ Nettie mau mắn đồng ý, nghiêng người nhìn tôi lần nữa.


“Nhẫn nại nào”, cô gái da ngăm báo trước “ tôi muốn giữ thứ đó”
Nettie cau mày, có vẻ khó chịu.
“Cô làm tốt hơn, Maria”, cô gái cao nhất lại nói. “ Nếu anh ta quan trọng với cậu. Tôi thường giết họ 2 lần để giữ họ”


“Uh, tôi sẽ làm “ Maria tán thành. “ Tôi sẵn sàng rồi. Mang Nettie đi, được chứ?. Tôi khôg muốn phải bảo vệ phía sau mình khi tôi đang tập trung “ - Maria tiếp lời.


“Tóc anh dựng ngược cả lên. Mặc dù không hiểu rõ hết từng ý họ nói cho lắm. linh cảm cho hay rằng mình đang gặp nguy hiểm, rằng khi cô gái thiên thần kia nói về giết chóc gì đấy và lí trí của anh đã thắng thế bản năng. Anh chưa từng được dạy là phải e sợ phụ nữ,mà ngược lại, phải bảo vệ họ.”


“Đi săn thôi”, Nettie hào hứng, với tay cô gái cao nhất. Họ xoay vòng, rất duyên dáng - rồi họ chạy thẳng hướng Tp. Họ chạy như bay vậy, quá nhanh. Bộ váy của họ bay đằng sau như những đôi cánh. Anh chớp mắt trong sự kinh ngạc, và họ đã đi mất rồi.”


Anh quay người lại nhìn chòng chọc vào Maria - người đang ngó anh với vẻ tò mò.
“Trong đời anh chưa bao giờ tin những điều mê tín. Điều thứ hai là không bao giờ tin vào ma quỷ hay những thứ vô lý. Rồi đột nhiên, anh lại thấy mình thiếu tự tin”.
“Này anh lính, tên anh là gì? “ Maria hỏi.


“Thiếu tá Jasper Whitlock, thưa cô “ anh lắp bắp, không thể thiếu lịch sự với phụ nữ, trừ phi cô ta là ma.
“Tôi hy vọng anh sẽ sống lâu, Jasper “ cô ta nói với giọng hiền lành. “ Tôi có cảm giác thích thú về anh”


Cô ta tiến gần hơn, đầu cúi xuống như sắp sửa hôn anh. Anh ch.ết đứng một chỗ, mặc dù lí trí bảo rằng hãy hét lên và chạy đi.


Jasper dừng lại, mặt trầm ngâm. “ Một vài ngày sau”, cuối cùng anh ấy cũng nói tiếp, tôi không chắc anh ấy chuẩn bị câu chuyện này vì tôi hay anh ta thể hiện sự căng thẳng để mà tôi có thể hiểu được cảm giác mà Edward biểu lộ.
“Anh sẽ kể em nghe cuộc sống mới của mình.” - Jasper nói.


“Tên ba người họ là Maria, Nettie, and Lucy. Họ bên nhau chưa lâu lắm. Maria đã tập hợp được 2 người kia lại - Cả ba là những người sống sót trong trận đánh. Quan hệ của họ trên cơ sở đều có lợi cho nhau. Maria muốn trả thù và cô ấy muốn lấy lại lãnh thổ của mình. Hai người còn lại thì háo hức tăng số người trong vùng đất của họ. Họ thành lập một đôi quân chung và tiến hành nó cẩn thận hơn mức bình thường. Đó là sáng kiến của Maria. Cô ấy muốn ở một chức vị cao hơn, vì thế cô ấy kiếm tìm những người đầy tiềm tài. Sau đó, có ấy đưa ra rất nhiều chú ý và tăng huấn luyện tụi anh hơn những người khác - những người đã bị biến đổi. Cô ấy dạy anh cách chiến đấu, “ ẩn mình” với con người. Nếu làm tốt thì tụi anh sẽ được thưởng”.


Anh ấy lại dừng để sắp xếp lại câu chuyện.
“Cô ấy rất nóng vội. Maria biết sức mạnh to lớn của ma cà rồng mới bắt đầu suy yếu theo định kì và cô ấy muốn hành động khi tụi anh còn mạnh.”


“Sáu người bọn anh tham gia vào hội của Maria. Cô ấy thêm 4 người trong vòng không quá 2 tuần. Bọn anh đều là đàn ông - Maria mmuốn có quân nhân - và điều đó khá khó để tiếp tục chiến đấu với bản thân. Trận đầu tiên, anh chiến đấu chống lại bạn chiến đấu mới của mình. Anh nhanh nhẹn hơn những người khác, tốt hơn khi đánh giáp lá cà. Maria rất hài lòng về anh, dẫu làm khó chịu, cô ấy vẫn thay thế chỗ của người anh đã giết. Anh thường được thưởng, và làm anhh mạnh lên hơn.”


“Maria là người giỏi phán xét. Cô ấy quyết định đưa anh nhiệm vụ khác - như thể anh sắp đươc thăng chức vậy. Điều đó hoàn toàn tự nhiên. Thương vong giảm đột ngột và quân số của bọn anh tăng lên như bay - khoảng 20.”


“Khoảng thời gian chúng anh cần sống thật thận trọng khá lâu. Khả năng của anh vẫn chưa được xác định rõ, khống chế mọi cảm xúc quanh anh là nỗ lực cực kì. Tụi anh sớm làm việc cùng nhau theo cách mà ma mới chưa bao giờ làm trước đó. Thậm chí, Maria, Nettie, and Lucy đều có khả năng làm việc cùng nhau thật dễ.”


“Maria dần trở nên thích anh - cô ấy bắt đầu tin tưởng anh. Và, trong một cách nào đó, anh ngưỡng mộ lập trường của cô ấy. Anh không hề có ý nghĩ rằng bất cứ cuộc đời nào khác có thể làm được. Maria nói với bọn anh rằng mọi việc đang đi theo đúng hướng của nó và bọn anh đã tin vào điều đó.”


“Cô ấy hỏi có thể cho biết khi nào đồng đội anh sẵn sàng chiến đấu, và anh rất háo hức chứng tỏ bản thân mình. Anh lôi kéo cả quân đội, cuối cùng cũng được 23 người trong số họ. 23 ma mới khỏe 1 cách kinh ngạc, có tổ chức và kĩ năng không giống những người khác trước đây. Maria rất sung sướng.”


“Tụi em lần theo hướng Monterrey, quê hương trước đây của cô ấy, và cô ấy ra lệnh cho bọn anh tấn công kẻ thù của cô. Họ có khoảng 9 ma mới và 2 ma cà rồng già khống chế họ. Tụi anh hạ họ dễ dàng hơn Maria tưởng, chỉ mất 4 ngày trong tiến trình. Nó là chiến thắng ngoài sức tưởng tượng chưa từng có trước đây.”


“Bọn anh đã được huấn luyện rất tốt và hành động mà không gây sự chú ý nào. Tp này đã được chuyển giao mà không người nào nhận thấy.’’


Thành công làm Maria tham lam hơn. Không lâu sau, cô ấy bắt đầu để mắt tới những Tp khác. Năm đầu tiên, cô ấy mở rộng sự kiểm soát của mình kiểm soát hầu như Texas và Bắc Mexico. Sau đó, 1 vài nơi ở phía Bắc đánh bật được cô ta.
Hai ngón tay anh ấy chạm vào những vết sẹo đã mờ dần trên tay mình


“Cuộc chiến đấu quả là gian khổ, bắt đầu nhiều lo ngại rằng Volturi sẽ quay trở lại. Trong số 23 người, anh là người duy nhất qua khỏi được 18 tháng đầu. Bọn anh có thắng trận lẫn bại trận. Thậm chí, Nettie và Lucy cũng chống lại Maria - nhưgn cuối cùng bọn anh cũng đã chiến thắng.”


“Maria và anh vẫn có khả năng bám tới Monterrey. Chiến tranh đã lắng xuống 1 chút mặc dù nó vẫn tiếp tục xảy ra. Ý nghĩa xâm chiếm ch.ết dần. Nó bây giờ xuất phát hầu hết từ việc báo thù và mối hận thù. Vì thế, bọn anh mất khá nhiều đồng đội, đó là điều không thể quên được.”


‘Maria và anh còn lại 12 ma cà rồng mới hoặc sẵn sàng làm ma mới Họ ít có ý nghĩa gì đối với bọn anh. Họ là những quân cờ thí chỉ dùng được 1 lần. Khi họ không còn hữu ích, tụi anh sẵn sàng tống khứ họ. Cuộc sống của anh tiếp diễn qua ngày trong 1 khuôn mẫu khắc nghiệt.


Anh phát bệnh trong thời gian dài trước khi mọi việc thay đổi.


“Vài thập kỉ sau đó, anh “ phát triển” tình bạn với 1 ma mới - 1 người vẫn còn năng lực và sống sót qua trận chống xung đột đầu tiên trong 3 năm. Anh ta tên Peter. Anh thích anh ta. Anh ta rất lịch sự - anh nghĩ hẳn đây là từ diễn tả đúng. Anh ta không thích chiến đấu mặc dù anh ta rất giỏi về việc này.”


Anh ta được bổ nhiệm thỏa thuận với các ma mới - chăm sóc chúng, có thể nói như vậy. 1 công việc phải làm cả ngày


“Sau đó là khoảng thời gian thanh trừng lại. Những ma mới, sức mạnh không đủ, sẽ bị thế chỗ. Peter giúp anh loại bỏ họ. Bọn anh nói với nhau lần lượt về từng ma mới. Đó là đêm rất dài. Khoảng thời gian đó, anh ta cố gắng thuyết phục anh 1 vài người có tiềm năng, nhưng Maria chỉ thị rằng nên tống khứ tất cả đi. Anh đã nói không với anh ta.”


Bọn anh đi với nhau nửa đường và anh có thể cảm thấy đây là 1 mất mát lớn với Peter. Anh cố quyết định dù muốn hay không thì anh nên đuổi anh ta đi và kết thúc chuyện này khi anh gọi nạn nhân tiếp theo. Với sự ngạc nhiên, anh ta tức giận - điên tiết. Anh khích lệ tâm trạng của anh ta. Anh ta là người chiến đấu giỏi nhưng không bao giờ là đối thủ của anh đươc.”


“Ma mới anh mời đến là 1 phụ nữ. Cô ta tên Charlotte. Cảm xúc của anh ta thay đổi khi cô ta đến xem. Nó - (cảm xúc của anh ta) phản bội anh ta. Anh ta hét lên bảo cô ấy chạy đi và anh ta cũng chạy theo sau cô ấy. Đáng lí anh phải đuổi theo bọn họ, nhưng anh lại không làm thế. Anh không thích kiểm soát anh ta.”


Maria bị anh làm cho phát cáu vì chuyện này...
Năm năm sau, Peter quay lại. Anh ta chọn được ngày tốt để tới.


“Maria bị hoang mang bởi những trạng thái đang xấu đi trong suy nghĩ của anh. Cô ta chưa từng chịu đựng khoảng thời gian suy nhược nào cả. Anh tự hỏi tại sao anh lại khác thế. Anh bắt đầu lưu ý đến sự thay đổi cảm xúc của cô ta khi cô ta ở gần anh - đôi lúc ở đó là nỗi sợ hãi và độc địa - những cảm giác giống nhau đã cho anh 1 dự cảm xấu khi Nettie và Lucy “ đình công”.Anh chuẩn bị tâm thế để tiêu diệt đồng minh duy nhất, mấu chốt sự sống còn của anh, khi Peter trở về.”


“Peter kể anh nghe cuộc sống mới của anh ta với Charlotte, nói với anh về những lựa chọn mà anh chưa từng mơ tưởng tới. Trong 5 năm, họ chưa từng tranh cãi nhau mặc dù họ gặp rất nhiều người khác ở phía Bắc. Những người mà cùng tồn tại với nhau mà không hề có sự thay đổi lòng trung thủy.”


“Trong cuộc nói chuyện, anh ta thuyết phục anh. Anh đã sẵn sàng ra đi, dường như có điều gì đó khiến anh không thể giết Maria. Anh đã là bạn của cô ấy trong nhiều năm như Carlise và Edward, sự ràng buộc giữa bọn anh chắc không còn lâu nữa. Khi em sống để chiến đấu, vì máu, các mối quan hệ mà em hình thành rất mỏng manh và dễ tan vỡ. Anh đã ra đi mà không ngần ngại.”


“Anh đi ngao du với Peter và Charlotte vài năm, cảm nhận sự mới mẻ và thanh bình. Nhưng sự chán nản vẫn không mất đi. Anh không hiểu tại sao nó xảy đến với mình, mãi đến khi Peter thấy được tình trạng anh vẫn xấu như vậy sau khi anh đi săn.”


“Anh đã ngẫm nghĩ. Trong nhiều năm chém giết, gần như anh đã mất hẳn tính người. Anh như 1 cơn ác mộng, 1 con quái vật ghê tởm. Lại thêm, mỗi năm anh tìm 1 nạn nhân khác. Nhìn vào đôi mắt mở to vì kinh ngạc của họ về vẻ ngoài của anh. Trong đầu mình, anh có thể nhận ra Maria và những người khác - họ giống anh ở 1 điểm nào đó trong quá khứ, anh là Jasper Whitlock. Nó dần mạnh mẽ hơn đối với anh - những kí ức vay mượn hơn là những kí ức về người khác, bởi anh có thể cảm giác được tất cả những gì mà con mồi cảm giác. Và anh sống trong những cảm giác đó khi giết họ”.


“Em đã biết là anh có thể thao túng những xúc cảm của người khác xung quanh mình, Bella, nhưng anh tự hỏi - em có nhận ra những cảm giác trong 1 căn phòng cũng tác động tới anh như thế nào không. Mỗi ngày anh sống trong cảm xúc của từng hoàn cảnh. Thế kỉ đầu tiên trong đời anh, anh sống trong thế giới của sự báo thù khát máu. Nỗi căm ghét là người bạn trung thành. Nó làm dịu anh phần nào khi rời bỏ Maria, nhưng anh vẫn cảm nhận được nỗi kinh hoàng và sợ hãi của con mồi”


“Sự chán chường càng lúc tệ hại hơn và anh đã tách ra khỏi Peter và Charlotte và đi. Họ không cảm nhận được cái cảm xúc tệ hại mà anh bắt đầu chịu đựng. Họ chỉ muốn hòa bình. Còn anh thì đã quán mệt mỏi vì giết người”.


“Anh vẫn đã giết người. Anh đã chọn cái gì? Anh có gắng bớt điều đó đi hơn thường lệ, nhưng anh sẽ cảm thấy đói và chịu thua. Sau 1 thế kỉ của việc làm hài lòng bản thân ngay tức thời, anh tìm đến việc kiềm chế bản thân bị kích thích. Nhưng anh vẫn chưa hoàn thiện được điều ấy”


Jasper đã thất bại trong chuyện của mình, như tôi đã từng vậy. Nó làm tôi ngạc nhiên khi những biểu lộ đau buồn ấy hiện lên trên nụ cười thanh thản ấy.


“Anh đã ở Philadelphia. Nơi đó có bão và anh đã ở ngoài đó cả ngày - 1 vài thứ anh không cảm thấy thoải mái cho lắm. Anh biết đứng dưới mưa sẽ gây sự chú ý, vì thế, anh chúi đầu vào 1 quán ăn rẻ tiền và khá vắng. Màu mắt anh đủ đen để không gì chú ý họ, mặc dù điều đó có nghĩa là anh đang khát và nó làm anh lo lắng chút ít”.


“Cô ấy đã ở đấy, đang chờ đợi anh, đương nhiên rồi!”. Anh ta cười lặng lẽ. “Cô ấy nhìn xuống từ chiếc ghế cao chỗ quầy thu ngân ngay khi anh vừa bước vào và đi về phía anh”


“Điều đó làm anh bất ngờ. Anh không chắc có phải là cô ấy có ý muốn tấn công hay không. Nhưng nếu có thế thì đó cũng chỉ là một hành động dễ hiểu mà tôi phải trả giá cho quá khứ của mình thôi. Nhưng cô ấy đang mĩm cười. Và mọi biểu lộ tỏa ra từ cô ấy không có gì giống như anh đã từng cảm nhận trước đây”.


““Anh làm tôi đợi lâu quá đấy”, cô ấy đã nói thế.”
Tôi không nhận ra rằng Alice đã đến và lại đứng sau tôi lần nữa.
“Và anh cúi đầu xuống, y như quý ông miền Nam tuyệt vời và nói: tôi xin lỗi, thưa quý cô.” Alice nói với giọng chế giễu


Jasper mỉm cười với cô “Em đã chìa tay ra, và anh đón lấy nó mà không ngăn lại được ý thức anh đang làm gì. Lần đầu tiên trong gần một thế kỉ, anh đã bặt đầu cảm thấy niềm hy vọng”.
Jasper vừa nói vừa cầm tay Alice.


Alice cười toe toét “Em chỉ làm khuây khỏa thôi. Em nghĩ anh chưa từung biểu lộ bản thân”.
Họ cười với nhau 1 lúc lâu, rồi Jasper nhìn lại tôi, biểu lộ nhẹ nhàng


“Alice nói với anh cô ấy thấy Carlisle và gia đình của ông ấy. Anh khó có thể tin rằng một sự tồn tại như thế, sống mà không cần phải uống máu người, có thể xãy ra được. Nhưng Alice làm anh lạc quan hơn. Vì thế, bọn anh đi tìm họ”.


“Và sự sợ hãi địa ngục cũng rời khỏi họ” Edward nói, đưa mắt qua Jasper trước khi quay sang tôi giải thích. “Emmett và anh cũng đi săn liên tục. Khi Jasper xuất hiện, người toàn vết thương vì chiến tranh, và 1 chút kì lạ”. Anh ấy thúc khuỷu tay vào Alice, đùa - “ người chào đón họ bằng tên, biết mọi thứ về họ và muốn biết Alice sẽ chuyển đến phòng nào”


Alice và Jasper cười như hòa âm, 1 giọng nữ cao và 1 giọng nam trầm.
“Khi anh về nhà, mọi thứ của anh đang nằm trong gara “ Edward tiếp tục
Alice nhún vai “Phòng của anh có chỗ ngắm tuyệt nhất”.
Họ cười cùng nhau.
“Câu chuyện thật hay”, tôi nói
Ba cặp mắt như muốn hỏi lời tôi vừa nói.


“Ý em là phần cuối câu chuyện” tôi bào chữa, “ kết thúc tốt đẹp với Alice”
“Alice làm mọi thứ khác biệt đi “ Jasper đáp. “ đây là cách sống mà anh muốn tận hưởng nhất”
Nhưng bổng chốc cái không khí này lại rơi vào căng thẳng.


“Một đoàn quân” Alice thầm thì, “ Sao anh lại không kể em nghe về điều này trước đây?”
Những người khác chăm chú lại, mắt họ nhìn vào gương mặt Jasper.


“Anh nghĩ anh nên giải thích những dấu hiệu sai lầm. Bởi vì động cơ ở đâu? Tại sao 1 số người lập quân đội tại Seattle? Nơi đó không có lịch sử gì cả, không có mối thù nào cả, cũng không có ý thức về quan điểm xâm chiếm nào. Không ai bám lấy nó. Dân di cư đi qua, nhưng ở đó không ai đấu tranh vì nó. Không ai bảo vệ nó”


“Nhưng anh đã thấy điều đó trước đây và không ai có lời giải thích nào hơn. Đó là đội quân ma cà rồng mới ở Seattle. Khoảng hơn 20, anh đoán thế. Phần khó nhất là họ hoàn toàn chưa được huấn luyện. Dù ai tạo nên họ đi nữa thì cũng chỉ làm họ buông thả hơn mà thôi. Nó chỉ trở nên tệ đi và nó không lâu lắm kể từ Volturi đặt chân đén đây. Thực ra, anh ngạc nhiên vì họ để việc ấy tiếp diễn quá lâu”.


“Vậy chúng ta có thể làm được gì? “ - Carlisle hỏi.


“Nếu chúng ta muốn tránh sự dính dáng của Volturi, chúng ta sẽ tiêu diệt bọn ma mới, ta sẽ phải hành động sớm thôi”. Gương mặt Jasper trở nên đanh lại. Biết chuyện của anh ấy, tôi có thể đoán việc này đã làm anh ta lo âu như thế nào. “ Con sẽ chỉ mọi người cách làm thế nào, mà việc này không dễ đâu. Những người trẻ tuổi không cần lo đến việc giữ bí mật, nhưng chúng ta sẽ phải kín đáo. Nó sẽ giới hạn chúng ta. Có lẽ ta nên nhử chúng ra”.


“Có lẽ ta cũng không cần phải làm thế “ giọng Edward lạnh lùng. “liệu đã có ai từng nghĩ đến việc đó chưa rằng nó là sự đe dọa duy nhất trong vùng đến nỗi ta phải triệu tập thành lập quân đội...”
Quan điểm hạn hẹp của Jasper ; tầm nhìn xa uyên thâm của Carlisle, một bất ngờ lớn.


“Nhà Tanya cũng gần đây “ Esme nói chậm rãi, miễn cưỡng chấp nhận lời nói của Edward.
“Bọn ma mới không tàn phá Anchorage, Esme. Con nghĩ chúng ta nên nghĩ ra 1 kế sách để ta là mục tiêu”
“Bọn chúng sẽ không theo dõi chúng ta đâu” Alice nói, rồi sau đó ngập ngừng “hoặc chúng vẫn còn chưa biết vụ đó.”


“Đó là gì?” Edward hỏi, hơi tò mò và căng thẳng. “Em đang đề cập đến cái gì vậy?”


“Chỉ là cảm giác thoáng qua thôi” Alice nói, “ em không nhìn rõ được hình ảnh đó khi cố nhìn chuyện gì sẽ tiếp diễn, chẳng cảm thấy gì nữa”. Nhưng em đang tìm ra những điều lóe lên 1 cách kì lạ. Vẫn không đủ để phán đoán nó. Nó như kiểu người ta thay đổi nhận thức của họ, di chuyển từ hướng này sang hướng khác thật nhanh, vì thế em không thể nhìn thấy toàn cảnh được”.


“Sự do dự? “ Jasper hỏi trong hoài nghi.
“Em không biết”
“Không phải do dự đâu” Edward gầm lên. “ Anh hiểu rồi. 1 ai đó biết em không thể nhìn được tất cả khi việc quyết định đã xong. Ai đó đang đứng sau lưng chúng ta, lợi dụng những kẽ hở trong dự cảm của em.”


“Ai có thể biết về điều đó” Alice thì thầm.
Đôi mắt Edward đanh lại. “Aro hiểu rỏ em như chính em hiểu rỏ mình vậy.”
“Nhưng em sẽ nhìn trước nếu họ quyết định đến đây...”
“Trừ phi họ không muốn làm bẩn tay mình”


“Một lợi thế “ Rosalie gợi ý. “ Vài người ở phía Nam... vài người đang gặp rắc rối với những luật lệ. Vài người nên bị tiêu diệt để tạo ra một lợi thế lớn hơn. Kiểu như trai sò đánh nhau ngư ông đứng ngoài hưởng lợi vậy. Nếu họ nghĩ như vậy... Việc đó sẽ giải thích cho sự phản ứng chậm chạp của Volturi”.


“Tại sao?” Carlisle hỏi, vẫn thấy căm phẫn. “không có lí do nào cho Volturi hành động như vậy cả “.


“Nhưng nó đã xuất hiện”. Edward không đồng tình lắm. “ Con ngạc nhiên vì nó đến khá sớm, bởi vì những ý nghĩ khác mạnh hơn. Trong đầu Aro, ông ta nhìn con và Alice theo một hướng khác của ông ấy. Hiện tại và tương lai, một sự thông suốt. Sức hút của những ý tưởng làm ông ta say sưa. Con từng nghĩ nó sẽ làm ông ta tốn nhiều thời gian để từ bỏ kế hoạch ấy - ông ta rất muốn có nó. Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của con thôi, Carlisle, về gia đình của chúng ta, đang ngày càng lớn mạnh thêm. Sự ghen tị và sợ hãi những gì mà cha đang có nhiều hơn những gì ông ta đã có, những thứ mà ông ta muốn. Ông ta cố không nghĩ nhiều về nó, nhưng vẫn không hoàn toàn che giấu được điều ấy. Những ý nghĩ về sự cạnh tranh đã xuất hiện; bên cạnh những gì mà họ có, gia đình chúng ta là 1 tổ chức lớn nhất mà họ biết được”.


Tôi liếc nhìn khuôn mặt anh ấy trong nỗi kinh hoàng. Anh chưa từng nói những chuyện như thế với tôi, nhưng tôi có thể đoán được lí do. Tôi có thể hình dung ra nó trong đầu mình ngay bây giờ, mơ ước của Aro. Edward và Alice trong bóng đen, áo choàng rũ xuống, bị cuốn theo về phía Aro với đôi mắt lạnh lùng và đỏ như máu.


Carlisle phá vỡ dòng suy tưởng kinh hồn của tôi. “ Họ rất hết lòng với nhiệm vụ của họ. Họ không bao giờ tự mình phá luật. Nó gây hại cho mọi việc mà họ làm”.
“Họ sẽ hoàn thành công việc sau này. 1 sự phản bội gấp đôi. Edward nói với giọng tàn nhẫn. “Và không có tổn hại gì khi xong việc”.


Jasper ngả người, lắc lắc đầu mình. “Không phải, Carlisle đúng rồi. Volturi không phá vỡ các nguyên tắc. Ngoài ra, nó quá lỏng lẻo. Người ... này, mối nguy hiểm này - họ không có khái niệm về những gì họ làm. Em không tin Volturi liên quan. Nhưng họ sẽ thế.”
Họ liếc nhìn nhau, mọi căng thẳng như bị đóng băng.


“Tiếp tục thôi”, Emmett nói to, “ chúng ta đang chờ cái gì đây?”.
Carlisle và Edward nhìn nhau khá lâu. Rồi Edward gật đầu.


“Chúng ta cần con hướng dẫn chúng ta, Jasper”. Cuối cùng Carlisle cũng đã nói: “Làm thể nào để giết họ”. Quai hàm Carlisle đanh lại., nhưng tôi có thể thấy được nỗi đau trong mắt ông khi ông nói. Không ai căm thù sự ác liệt ấy hơn Carlise.


1 điều gì đấy đang làm tôi bối rối và tôi không thể suy nghĩ vào vấn đề chính được. Tôi bị tê liệt đi, hoảng sợ ch.ết khiếp. Nhưng chưa hẳn, tôi có thể cảm giác rằng tôi quên vài thứ quan trọng. 1 điều gì đó sẽ làm cảm giác của tôi thoát ra khỏi mới hỗn độn ấy.


“Chúng ta cần được giúp đỡ”, Jasper nói. “Mọi người có nghĩ nhà Tanya sẽ sẵn lòng chứ?”.. 5 ma cà rồng trưởng thành khác sẽ tạo nên điều khác biệt lớn. Sau đó Kate và Eleazar sẽ có lợi theo hướng chúng ta. Nó khá dễ dàng, với sự giúp đỡ của họ”.
“Chúng ta sẽ hỏi họ” Carlisle trả lời.


Jasper giơ điện thoại ra: “Chúng ta phải nhanh lên”.


Tôi chưa từng thấy sự thản nhiên cố hữu của Carlisle lại lay chuyển đến vậy. Ông ấy lấy điện thoại, đi ra hướng cửa sổ. Ông bấm số, giữ điện thoại bên tai và đặt tay kia dựa vào kính. Ông chăn chú nhìn ra lớp sương mù buổi sáng với sự đau đớn và biểu cảm lẫn lộn.


Edward cầm tay và kéo tôi ra chỗ cái ghế trắng. Tôi ngồi cạnh anh ấy, liếc nhìn anh khi anh đang ngó Carlisle.


Giọng Carlisle khẽ khàng và nhanh, rất khó nghe. Tôi nghe ông ấy chào Tanya, rồi sau đó đi thẳng vào vấn đề chính quá nhanh để tôi có thể hiểu hết chuyện. Tuy vậy, tôi có thể nói rằng ma cà rồng ở Alaskan không ngu ngốc về những chuyện gì đang diễn ra ở Seattle.
Giọng nói Carlisle có chút thay đổi.


“Ồ”, ông ấy nói, giọng ông có vẻ ngạc nhiên. “Chúng tôi không nhận ra rằng Irana lại có cảm giác như thế”.
Edward làu bàu bên phía tôi và anh nhắm mắt lại “Khốn khiếp. Laurent khốn nạn, đáng xuống tận cùng địa ngục”


“Laurent?” tôi thì thầm, mặt tôi cắt không còn giọt máu. Nhưng Edward không phản ứng gì, tập trung vào ý nghĩ của Carlisle.
Vụ chạm trán ngắn với Laurent vào mùa xuân rồi không phải là chuyện có thể phai nhạt dần hay lờ mờ trong tâm trí tôi. Tôi vẫn nhớ rõ từng lời ông ta nói trước khi Jacob và đội của cậu ấy tới.


Thực ra tôi tới đây đúng theo dự định của cô ta...
Victoria. Laurent là thủ đoạn đầu tiên của cô ta - cô ta cử ông ta đến theo dõi, đánh giá xem mang tôi đi khó đến mức nào. Ông ta không qua khỏi được những người sói để trở về báo cáo cho Victoria.


Mặc dù ông ta giữ vững những trói buộc với Victoria sau cái ch.ết của James, ông ta còn thiết lập những ràng buộc mới và các mối quan hệ mới. Ông ta đến sống cùng gia đình Tanya ở Alaska - (Tanya) cô gái tóc hung đỏ - bạn thân thiết với gia đình Cullens trong thế giới ma cà rồng, 1 gia đình luôn rộng mở. Laurent ở với họ gần 1 năm trước khi ông ta ch.ết.


Carlisle vẫn còn nói chuyện, giọng nói không còn vẻ nài nỉ nữa. Có vẻ khá thuyết phục, nhạy bén. Và sự nhạy bén đã làm cho họ tin tưởng.


“Không có câu hỏi nào về việc đó” Carlisle nói với giọng nghiêm nghị. “Chúng tôi có sự thỏa hiệp rồi. Họ sẽ không phá vỡ nó, chúng tôi cũng thế. Tôi rất tiếc để nghe điều này... dĩ nhiên. Chúng tôi chỉ đành làm tốt phần của mình thôi”.


Carlisle tắt điện thoại mà không chờ câu trả lời. Ông ấy tiếp tục nhìn chòng chọc vào màn sương.
“Chuyện gì vậy hả? “ Emmett hỏi thì thầm Edward.


Irina có liên quan nhiều đến Laurent hơn chúng ta tưởng. Cô ấy vẫn giữ thái độ thù hận với người sói khi giết ông ta để cứu Bella. Cô ấy muốn...” anh ấy ngưng lại, rồi nhìn xuống tôi.
“Tiếp tục đi anh” tôi nói


Đôi mắt anh ấy căng thẳng. “Cô ấy muốn trả thù, để hạ người sói. Họ sẽ giúp chúng ta để đổi lấy sự cho phép”
“Không được” tôi há hốc miệng kinh ngạc


“Đừng lo em” anh nói với tôi bằng giọng ngang phè. “ Carlisle sẽ không bao giờ đồng ý điều ấy”. Anh ngập ngừng rồi thở dài. “Chúng ta sẽ không thế, chính Laurent đã có lổi khi để nó xảy ra” - đó là tiếng càu nhàu giân dữ. - “ anh vẫn nợ người sói điều đó”


“Đó thực sự không tốt “ Jasper nói, “ nó vẫn là 1 cuộc chiến. Chúng ta có ưu thế hơn: kĩ năng, nhưng không phải số lượng. Chúng ta thắng, nhưng giải thường là gì?”. Đôi mắt cậu ta lóe lên gương mặt của Alice rồi biến mất.
Tôi muốn la tóang lên ngay khi mà tôi hiểu được ý Jasper.


Chúng tôi sẽ chiến thắng, nhưng cũng sẽ thua. 1 vài người sẽ không còn sống nữa.
Tôi nhìn quanh quanh căn phòng để thấy những gương mặt của họ Jasper, Alice, Emmett, Rose, Esme, Carlisle... Edward - những gương mặt của gia đình tôi.






Truyện liên quan