Chương 16: Kỷ nguyên
“Chẳng có gì để mặc thế này?” Tôi rên rỉ.
Tất cả của cải, tài sản mà tôi có đều đang nằm chất chồng lên nhau trên giường. Học tủ, ngăn kéo đựng quần áo đều đã trống rỗng. Tôi bắt đầu lùing sục mọi ngõ ngách nhỏ nhất trong phòng và sẽ thật hài lòng nếu nếu tìm ra một vài bộ quần áo.
Cái quần kaki đang nằm ẹp dẹp láp bên dưới cái ghê đá, có lẽ nó nằm đó chờ tôi khám phá ra như thể đó là một bí mật được ẩn nấp. Một cái gì đó đã thay đổi và nó giúp tôi trưởng thành hơn. Một cái gì đó sẽ đưa đến cho tôi một cơ hội. Và tôi đã gần như trống rỗng.
Phần lớn thời giqan đã trôi qua một cách nhanh chóng nhưng tôi vẫn đang vận bộ quần áo làm vệ sinh. Và tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ cuộc trước khi tìm ra một cái gì đó để mặc.
Một cách giận dữ, tối ném cho đống quần áo lộn xộn nằm trên giường một cái nhìn giận dữ, sắc như dao khi nghĩ tới chiếc áo màu đỏ không nằm trong số đó.
Thô bạo, tôi đá vào đống quần áo, làm chúng văng tứ tung. Tôi đang tự hỏi ngưồi nào đã ăn cắp cái áo màu đỏ? Sự tức giận đã dâng cao đến đỉnh điểm, tôi dồn tòan bộ sức lực mà tôi có vào bàn tay, đấm một cái thật mạnh vào bức tường.
“Ngu ngốc, đồ ăn cướp, ma cà rồng” Tôi gào lên thật lớn.
“Mình đã làm gì mà bồ giận đến thế?” Alice gặng hỏi
Một dòng suy nghĩ xẹt ngang qua đầu tôi. Và tôi dám cá rằng cô nàng đã đứng tự vào khung cửa sổ kia nếu đã ở đây chứng kiến từ đầu đến cuối.
“Cọc cọc cọc” Cô nàng them vào với một cái nhe răng hết cỡ.
“Bồ cảm thấy chờ đợi mình ra mở cửa là một khảong thời gian dài vô tận sao?”
Alice ném thẳng cái hộp mài trắng lên giường “Mình đem tới vì mình nghĩ bồ cần một cái gì đó để mặc”
Tôi nhìn vào cái hộp mà Alice vừa ném lên đống quần áo đang nằm tầng tầng lớp lớp với một cái nhăn nhó. “Hãy nhận nó đi” Alice nói “Mình là người cứu rỗi trần gian đấy”
“Bồ đúng là cứu tinh của mình” Tôi thi thầm “Cám ơn bồ”
“Uhm, tốt thôi, mình nghĩ là sẽ tốt hơn nếu bồ đi thay quần áo đi đấy. Bồ sẽ không biết nó đẹp đến thế nào đâu.” Cô ấy co rúm lại trước sự ghê rợn của từ ngữ.
“Mình không thể tưởng tượng được cảm giác sẽ là thế nào nhĩ”
Cô ấy phá ra cười thật to “Uhm, ít nhất thì nó cũng có thể xóa mờ cái dấu vết bực tức của bồ với tên trộm kia, giờ thì tớ tốt nhất là nên bàn về cái vụ Seattle”
Anh ấy cao giọng. Tôi ngước lên và nhìn thấy vẻ mặt bối rối của anh khi anh ấy nhìn chắm chú về phía cánh cửa sau của phòng tập, và rồi tôi thực hiện một quyết định bốc đồng - lý ra là tôi cần phải cân nhắc nhưng mà sự thực là hiếm khi tôi làm được điều đó.
“Anh lo cho Alice à?” Tôi hỏi.
“À,...” anh ấy không muốn trả lời.
“Thế bạn ấy đang nghĩ về cái gì vậy? Ý em là để đánh lạc hướng anh?”
Mắt anh ấy lóe lên một tia sáng, rồi bỗng nheo lại vẻ rất nghi ngờ: “ Thực ra là cô ấy đang dịch Thánh chiến Công hòa sang tiếng Ả rập. Khi nào xong, cô ấy sẽ tiếp tục chuyển sang tiếng Hàn Quốc”
Tôi không giấu nổi vẻ bồn chồn: “Em đoán là công việc đó sẽ khiến cho đầu óc của bạn ý bận rộn vô cùng”
“Em biết cô ấy đang giấu anh điều gì đó phải không?”, anh thản nhiên buộc tội.
“Đúng vậy”, tôi gượng cười: “ Vì em là người nói cho cô ấy biết điều đó” (hoặc: “ Em đến đây là vì chuyện này mà”. (came up with this thì hok hiểu là như thế nào)
Anh lặng im không nói gì, tỏ vẻ khó hiểu.
Tôi nhìn quanh và thấy Bố Charlie đang lấp ló trong đám đông.
“Em biết Alice...”, tôi vội vã thì thào: “ có lẽ bạn ấy cố giấu anh điều đó cho đến khi bữa tiệc kết thúc. Nhưng khi mà em là nguyên nhân khiến cho bữa tiệc bị hủy bỏ thì - này, anh đừng nổi giận nhé, hãy cứ lờ đi coi như không biết, được không? Tất nhiên là biết được càng nhiều thì càng tốt đúng không? Biết đâu nó lại có thể giúp gì được cho anh”
“Em đang nói cái gì thế?”
Tôi trông thấy bố Charlie đang nghển đầu lên khỏi đám đông để tìm tôi. Bố phát hiện ra chỗ tôi đang đứng và vẫy tôi.
“Anh phải bình tĩnh nhé, làm ơn đi mà”
Anh mím chặt môi, gật đầu.
Vội vã, tôi giải thích lý do với anh ấy: “ Em nghĩ là anh đã sai khi cho rằng chúng ta là mục tiêu của tất cả bọn chúng. Em thì thấy rằng kẻ thù của chúng ta chỉ có 1 thôi. Và thêm nữa, em mới chính là mục tiêu của chúng. Thử xâu chuỗi mọi việc với nhau thì sẽ thấy rõ ràng là như vậy. Kẻ nào có thể khiến cho Alice không thể tiên thị được? Kẻ lạ mặt đột nhập vào phòng em chỉ là một đòn thử, để xem bạn ấy có thể dò ra được tung tích của chúng hay không. Chắc chắc đó cũng là luôn luôn thay đổi suy nghĩ trong đầu, và cả những ma cà rồng mới sinh đã đánh cắp quần áo của em..., tất cả sự việc đó liên quan đến nhau. Chúng cần biết được mùi của em.”
Mặt anh ấy trở nên trắng bệch khi tôi nặng nề kết thúc suy luận của mình.
“Và anh thấy không? Chẳng ai tìm anh cả? Cũng có vẻ là tốt, vì Esme, Alice và Carlise đều không muốn hại chúng”
Anh ấy trợn trừng mắt. Tôi nhìn rõ được sự kinh hoàng, sửng sốt tột độ trong đôi mắt đang sợ hãi của anh. Anh ấy cũng giống Alice, nhận ra là tôi đã nói đúng.
Nhẹ nhàng, tôi đưa tay lên vuốt má anh: “ Hãy bình tĩnh nào”, tôi năn nỉ.
“Bella!” ngài cảnh sát trưởng gọI to
“Bella!” Charlie crowed, pushing his way past the close-packed families around us.
“Chúc mừng con gái yêu quí của bố!” Ngài cảnh sát trưởng vẫn cứ hét tướng lên, mặc dù ngài đang đứng sát ngay cạnh tôi. Bố choàng vai tôi, cố tình xoay lưng về phía Edward.”
“Cám ơn bố”, tôi càu nhàu. Vẻ mặt của Edward khiến tôi lo lắng. Anh vẫn chưa có vẻ gì là bĩnh tĩnh lại. Tay anh đưa lên lưng chừng hướng về phía tôi, như thể anh chuẩn bị túm lấy tôi và tẩu thoát. Lúc này tôi chỉ còn chút xíu bình tĩnh thôi, và chạy có vẻ như là một ý tưởng tồi tệ với tôi.
“Jacob và Billy cũng đến đây - con có nhìn thấy họ ở đâu không?”. Ngài cảnh sát trưởng lùi lại 1 chút, nhưng vẫn để tay lên vai tôi. Ngài vẫn quay lưng về phía Edward - vẫn cứ cố gắng lờ anh đi, nhưng hóa lại có tác dụng vào lúc này. Edward đang há hốc mồm, vẻ sợ hãi vẫn chưa tan đi trong mắt anh.
“Phải rồi”, tôi cố gắng tập trung nói chuyện với bố. “Con cũng nghe nói vậy”
“Thật tuyệt là họ đã đến”
“à, vâng...”.
Thấy chưa, vậy là tôi đã sai bét khi bồng bột quyết định nói với Edward. Alice có lý khi quyết định ngụy trang những ý nghĩ của bạn ấy với Edward. Lẽ ra tôi nên tìm lúc nào đó chỉ có 2 người, hoặc là thêm mấy thành viên của gia đình anh. Và xung quanh sẽ không có cái gì dễ gẫy - như là cửa sổ... hay là ô tô... hoặc là trường học... Dường như Edward lấy hết cả sự sợ hãi của tôi để tập trung lại trên khuôn mặt anh. Và khi mà anh có vẻ như gạt nỗi sợ hãi đi thì cơn thịnh nộ bắt đầu xuất hiện.
“Chúng ta sẽ đi ăn tối ở đâu nào?” Ngài cảnh sát hỏi. ““The sky’s the limit.”
“Con sẽ chuẩn bị bữa tối”
“Con gái ngốc nghếch ơi, con có muốn đến quán Lodge không?”, ngài cảnh sát hỏi một cách háo hức.
Tôi không thực sự thích quán ăn ruột của bố, nhưng vào lúc này thì quán nào chả như nhau. Tôi chả thể nào nuốt nổi cái gì vào bụng.
“Vâng, Lodge cũng được đấy”, tôi nói.
Ngài cảnh sát cười tươi roi rói, nhưng rồi lại thở dài. Ngài quay đầu lại phía Edward, thậm chí còn chả thèm liếc nhìn anh.
“Cậu có đi cùng không, Edward?”
Tôi nhìn anh với vẻ van nài. Và Edward đã lấy lại vẻ mặt bình thường trước khi Charlie quay hẳn đầu lại để xem tại sao anh lại không trả lời ông.
“Cháu không đi, cám ơn bác”, Edward gượng gạo nói, giọng lạnh lùng và nặng như trình trịch như đá.
“Cậu có hẹn với bác sĩ Cullen rồi à?”, ngài cảnh sát hỏi với giọng rất khó chịu không cần che giấu. Edward thì luôn dành thái độ lịch sự với Charlie mà đáng lẽ ra ngài cảnh sát không được nhận. Thái độ bài xích đột ngột của ngài cảnh sát khiến anh ngạc nhiên.
“Xin phép bác...”, Edward lập tức quay đi và tiến thẳng vào đám đông đã dần tản đi. Anh ấy chuyển động hơi nhanh so với người thường, chắc có lẽ anh ấy đang bị chấn động nên không thể giữ được dáng vẻ đĩnh đạc như thường ngày.
“Bố nói gì sai sao?” có vẻ ngài cảnh sát thấy hơi ân hận vì thái độ của mình.
“Không sao đâu bố”, tôi quả quyết. “Không phải do bố đâu.”
“Các con lại cãi nhau à?”
“Chẳng ai cãi nhau cả. Bố chỉ cần lo việc của bố thôi.”
“Con là mối bận tâm của bố mà.”
Tôi đảo mắt.“Đi ăn thôi”.
Quán Lodge đông nghịt. Cá nhân tôi thì cho rằng nơi này rất đắt đỏ và thức lại lại chán ngắt, nhưng đây là lại nơi gần giống với nhà hàng nhất trong thị trấn, vì thế nên nó luôn là địa điểm lý tưởng cho việc buôn chuyện. Tôi chán nản và nhìn cái đầu nai treo trên tường với vẻ rầu rĩ, trong khi Charlie đang thưởng thức món sườn và nói chuyện rôm rả với bố mẹ Tyler Crowley ở phía sau. Thật ầm ỹ, mọi người đều tập trung tại đây sau lễ tốt nghiệp, nhoài hết cả người qua các lối đi hay qua các bàn khác để bàn tán rôm rả.
Tôi ngồi quay lưng lại cửa sổ chính, và tôi đang cố gắng cưỡng lại sự ham muốn được tìm kiếm đôi mắt mà tôi biết là chúng đang không rời khỏi tôi một giây. Tất nhiên là tôi sẽ chẳng nhìn thấy cái gì. Vì tôi biết anh sẽ không bao giờ để tôi ở trong tình trạng không được bảo vệ, dù chỉ là một giây. Sau tất cả mọi chuyện.
Bữa ăn tối keo dài lê thê do Charlie mải mê những nói chuyện nên ăn rất chậm. Có một lúc nào đó, tranh thủ bố chú ý vào những chỗ khác., tôi lấy một chiếc Bơ-gơ, nhét vội vào chiếc khăn ăn cho nó vơi đi. Buổi tối hôm nay sao mà dài thế, vậy mà khi tôi liếc nhìn đồng hồ - nhiều hơn mức cần thiết - thì cái kim phút dường như chả nhúc nhích thêm được tẹo nào.
Rốt cuộc thì bố Charlie đã lấy tiền thừa và để lại tiền boa trên bàn. Tôi đưnga dậy ngay tức khắc.
“Côn vội à?”, bố hỏi.
“Con phải đến giúp Alice sắp xếp mấy thứ”, tôi tuyên bố.
“Được rồi.”. Bố quay sang chúc mọi người ngủ ngon. Còn tôi thì nhanh chóng ra xe của bố đợi.
Tôi dựa người vào ghế, đợi bố dứt khỏi bữa tối đầy hào hứng đó. Trời đã tối hẳn, những đám mây vần vũ trên trời khiến tôi cảm giác chẳng thể nhìn thấy mặt trời thậm chí cả khi trời sáng. Trời thì xầm xì như thể sắp mưa.
Một cái bóng lướt tới.
Tôi thở gấp rồi nhưng lập tức thư thái khi thấy vẻ ủ dột không còn xuất hiện trên mặt Edward nữa.
Lặng lẽ, anh kéo tôi vào lòng. Bàn tay lạnh lẽo của anh mò mẫm dưới cằm tôi. Rồi anh nâng mặt tôi lên và nhẹ nhàng áp đối môi rắn chắn của anh vào môi tôi. Tôi có thể cảm nhận được quai hàm anh đang căng cứng.
“Anh thế nào?”, tôi hỏi sau khi lấy lại được hơi thở.
“Không tốt lắm”, anh thì thầm. “Nhưng cũng ổn rồi. Anh xin lỗi đã mất bình tĩnh lúc đó”.
“Tại em, lẽ ra em nên chọn lúc khác thích hợp hơn”
“Không,” anh phản đối. “Anh cần phải biết việc này. Không thể tin nổi là tại sao anh không nghĩ đến nó.”
“Anh có quá nhiều thứ phải lo”
“Còn em thì không sao?”
Rồi đột nhiên anh lại hôn tôi khiến tôi không thể trả lời được. Anh buông tôi ra ngay sau đó. “Charlie ra rồi.”
“Bố sẽ đưa em đến nhà anh.”
“Anh cũng sẽ đi theo em đến đó.”
“Thực sự là không cần thiết đâu.” Tôi nói với theo khi anh biến mất.
“Bella?” Charlie gọi tôi khi đứng trước cửa quán ăn, mắt ngài cảnh sát liếc vào những chỗ tối.
“Con ở đây”
Charlie thong thả đi đến xe ô tô, lẩm bẩm vẻ sốt ruột.
“Con thấy thế nào?”, bố hỏi khi lái xe về đại lộ phía Bắc. “Một ngày trọng đại phải không?”
“Con ổn,” tôi nói dối.
Bố cười khi đoán ra tâm trạng tôi. “Con đang lo lắng về bữa tiệc à?”, bố đoán.
“Vâng”, tôi lại nói dối ngay tắp lự.
Lần này thì bố không để ý. “Con vẫn luôn không thích các bữa tiệc mà.”
“Con đang tự hỏi là tại sao con lại mặc bộ này”, tôi lầu bầu.
Charlie cố nén tiếng cười. “Ồ, con đẹp lắm. Bố lại đang ước là bố có thể tặng con cái gì đó ra hồn. Bố xin lỗi.”
“Bố đừng nói thế.”
“Không phải đâu. Bố vẫn luôn cảm thấy là bố chưa làm được những gì mà một ông bố nên làm cho con gái mình.”
“Bố thật buồn cười. Bố là một ông bố tuyệt vời nhất trên thế giới này. Và...”. Thật chẳng dễ dàng chút nào để có thể bày tỏ cảm xúc với bố. Nhưng tôi cố gắng nói tiếp sau khi lấy giọng. “ Và con thự sự rất vui khi đến ở với bố. Đó là điều tuyệt vời nhất mà con từng làm. Vậy nên bố đừng lo lắng - chỉ là bố đang trải qua you’re just experiencing post-graduation pessimism.”
Bố gật đầu. “Có lẽ thế. Nhưng bố chắc là mình đã thất bại ở vài việc. Ý bố là, hãy nhìn tay con xem.
Lơ đãng, tôi nhìn xuống tay mình. Tay trái của tôi đang yên vị trong cái dây đỡ. Tôi đã chẳng còn phải bận tâm về nó. Nhưng đốt ngón tay không còn bị đau nữa.
“Bố chưa bao giờ nghĩ cần phải dạy cho con gái của bố biết đấm một cú ra trò như thế nào. Chắc chắn là bố đã thất bại về việc đó.”
“Con cứ nghĩ bố đứng về phía Jacob?”
“Dù bố có đứng về phía ai thì nếu có người nào chưa xin phép mà dám hôn con thì con có thể nói rõ ra hơn là tự làm mình đau. Con đã không nắm tay lại khi đám phải không?”
“Không đâu bố ơi. Cám ơn bố nhưng con không nghĩ là bài học này có tác dụng. Đầu của jacob thực sự cứng như một cục đá.
Bố cười. “Vậy lần sau hãy đấm vào bụng cậu ta.”
“Lần sau nữa?” tôi hỏi với giọng ngờ vực.
“Ôi, đừng khó khăn quá với cậu ấy. Nó trẻ con mà.”
“Cậu ấy thật đáng ghét”
“Nhưng nó vẫn là bạn con mà.”
“Con biết”. Tôi thở dài. “Thực sự lúc này con không biết phải làm gì mới đúng bố ạ.”
Bố chậm rãi gật đầu. “Việc đúng đắn không phải lúc nào cũng sờ sờ ra đó. Đôi khi nó đúng với người này nhưng lại là sai với người kia. Vậy nên chúc con sẽ tìm ra nó.”
“Cám ơn bố” Tôi lẩm bẩm bằng cái giọng khô khốc.
Bố lại cười, và đột nhiên tỏ ra nghiêm túc. “Nếu bữa tiệc có gì bất thường...,” bố lại bắt đầu.
“Bố đừng lo. Bác sĩ Carlisle và bà Esme cũng đến đó mà. Bố cũng có thể đến cùng con.”
Charlie nhăn nhó khi bố liếc nhìn vào màn đem bên ngoài cửa kính. Bố cũng “Thích thú” các bữa tiệc như tôi vậy.
“Lỗi rẽ ở đâu nhỉ?” Bố hỏi. “Lẽ ra nó phải được chỉ dẫn trên đường chứ - làm sao mà nhìn nổi cái gì khi xung quanh tối om om thế này?”
“Chắc là đoạn rẽ tiếp theo.” Tôi mím môi. “Bố này, con nghĩ là bố đúng đấy - không thể tìm nổi. Alice nói là đã in bản đồ trong thiệp mời, nhưng kể cả là thế, mọi người cũng sẽ bị lạc.” Tôi mừng thầm với cái ý tưởng đó.
“Chắc vậy” Charlie nói khi đi vào đường rẽ về phía Đông. “Mà cũng có thể là không.”
Bóng tối đen mượt bỗng nhiên chấm dứt, chắc đó là nơi gia đình anh đỗ xe. Ai đó đã trang trí hàng ngàn cái đèn nhấp nháy trên các cây, rất dễ nhận ra, không thể lạc được.
“Alice,” giọng tôi chua loét.
“Ồ,” Charlie thốt lên khi chúng tôi rẽ vào chỗ đậu xe. Không chỉ có hai cái cây sáng trưng. Mà cứ khoảng 20 feet thì lại có một biển chỉ dẫn gắn đèn sáng trưng hướng dẫn chúng tôi đi đến ngôi nhà màu trắng to bự. Tất cả mọi con đường trong vòng 3 dặm quanh đây đều như vậy.
“Cô bé đó không hề nói đùa đúng không?” Bố lẩm bẩm vẻ sợ hãi.
“Bố chắc là không muốn vào không?”
“Chắc chắn 100%. Chúc con vui vẻ”
“Cám ơn bố”
Bố cười một mình khi tôi bước xuống và đóng cửa xe.
Tôi nhìn theo bố với nụ cười toe toét trên môi. Thở dài, tôi bước lên những bậc cầu thang để đến với bữa tiệc bất đắc dĩ của mình.