Chương 4
“Về rồi à, sao hôm nay về muộn thế?” JaeJoong chạy tới, trên mặt mang theo nụ cười đầy thân thiết.
YunHo không nói gì, chỉ nhìn JaeJoong một cái, im lặng đóng cửa lại.
“Anh làm sao vậy?”
“Đừng chạm vào anh!” Mặt đối với cánh tay đang duỗi tới của JaeJoong, YunHo phản ứng kịch liệt nghiêng người né qua, tay JaeJoong liền dừng giữa không trung, không khí dường như đông lại, JaeJoong chỉ ngây ngốc nhìn YunHo, vẻ mặt mờ mịt.
“Chắc anh mệt rồi, vậy đi ngủ trước đi. Em đi thu dọn nhà bếp.” JaeJoong dường như cảm giác được điều gì đó, xoay người muốn rời đi, lại bị YunHo gọi lại.
“JaeJoong, chúng ta nói chuyện đi.”
“Không, em muốn đi thu dọn nhà bếp trước, muốn nói thì để mai nói, để ngày mai rồi nói!” JaeJoong nói liên miên, một bên vỗ vào trán như muốn nhắc nhở chính mình, nhưng vừa quay người lại, YunHo liền chắn ở trước mặt.
“Nói chuyện đi!”
YunHo và JaeJoong, một người ngồi trên giường ôm chân cúi đầu, một người ngồi trên chiếc ghế đối diện nhìn ra ngoài cửa sổ.
“JaeJoong, anh muốn kết hôn.”
“Hả?” JaeJoong mờ mịt ngẩng đầu, nhìn đôi mắt của YunHo, một trận hoảng loạn, lập tức đứng lên, “Em, em muốn vào nhà bếp, em còn chưa thu dọn xong nữa, chén cũng chưa rửa, đồ ngày mai cũng chưa chuẩn bị, em muốn vào nhà bếp, đúng, nhà bếp.”
“JaeJoong, anh sẽ kết hôn với cô ấy.”
JaeJoong giống như hoàn toàn không nghe thấy, tự mình đi tới nhà bếp, bàn tay run rẩy, không thể kiềm chế nổi, còn đem từng cái chén thả xuống, thuận tay cầm lấy khăn lau nhưng cũng chẳng biết lau chỗ nào, lau tới lau lui, JaeJoong nghe thấy tiếng bước chân của YunHo ngày càng gần, vội vàng ném khăn lau đi, một tay cầm dao một tay cầm hành tây.
“JaeJoong, anh thực sự muốn kết hôn, cô ấy rất tốt, anh biết anh có lỗi với em, nhưng mong em thông cảm. Giống như lời em từng mắng anh, anh là một tên khốn, cho nên quên anh đi được không? Em có thể sinh hoạt lại từ đầu, hoàn thành thật tốt lại từ đầu…”
Lệ, một giọt, hai giọt, rơi xuống, củ hành tây màu tím nhạt bị JaeJoong băm thành từng mảnh nhỏ, tay run đến ngay cả dao cũng nắm không chặt, nhưng vẫn băm xuống từng cái một, trên mặt không biểu cảm, đôi mắt lại là một mảng mơ hồ, giọt lệ lăn ra từ khoé mắt, thẳng thắn rơi xuống, đọng trên củ hành tây, không có tiếng vang, rơi tan nát.
“JaeJoong, xin lỗi…”
“Chúng, chúng ta lần sau không ăn hành tây nữa được không? Thật khó xắt, mỗi lần xắt đều muốn khóc, lần sau không ăn nữa được không? YunHo, chúng ta không ăn nữa có được không?”
“JaeJoong, chia tay đi…”
“Đúng, chúng ta không ăn hành tây nữa, ăn cái khác, ngày mai ăn cái gì? YunHo, ngày mai chúng ta ăn cái gì đây? Anh muốn ăn cái gì? Em làm cho anh a, anh muốn ăn cái gì em đều làm cho anh!”
“Xin lỗi, em nghìn vạn lần đừng tha thứ cho anh, là rất vui vẻ, cho nên không thể vui vẻ đến ch.ết…”
“YunHo, có đúng hay không em quá tuỳ hứng, có đúng hay không em quá nhỏ nhen, có đúng hay không em quá tị nạnh, có đúng không anh chán ghét việc em mắng anh, YunHo, rốt cuộc là sao vậy? Là sao vậy?”
“JaeJoong, là anh không yêu em…”
“Là sao? Là anh không yêu em, cho nên mới muốn đi, là anh không cần em…”
Dường như ngoại trừ xin lỗi thì không có có thể nói, “JaeJoong, thực sự vô cùng xin lỗi, cô ấy có thể cho anh thứ anh muốn, em tốt, là anh không tốt, em phải tiếp tục vui vẻ…”
“YunHo, em có đúng hay không nên quay lại, đối anh nói lời tạm biệt?”
Lưng JaeJoong, bóng lưng nhìn qua trông kiên cường như vậy, nhưng chỉ thoáng nghiêng đầu có thể nhìn thấy một giọt nước tinh khiết rơi xuống tay cậu, nước mắt bắn tung toé, nhưng thanh âm nghe vô cùng nhỏ nhoi.
“Xin lỗi, em đang xắt hành tây, không thể nói lời tạm biệt với anh rồi…”
“Không sao.”
YunHo cúi đầu, khuông muốn nhìn bóng lưng của JaeJoong nữa, xoay người vào trong, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, chạm vào mặt đất, nhưng không ai hay biết.
Đồng hồ treo trên tường gõ xuống tám lần, ngoài cửa sổ, gió thổi bay chiếc rèm, lụa trắng mỏng khẽ múa bay, YunHo trước khi đi nhìn thấy lụa mỏng múa bay sau khuôn mặt của JaeJoong, cúi đầu, sợi tóc che lấp con mắt, lệ còn đọng trên cằm, khẽ nhắm mắt lại, mở rộng cửa, rồi đóng lại.
“JaeJoong, tạm biệt…”
Con dao trong tay thả xuống, hành tây đã bị băm thành một đống hỗn độn, JaeJoong trượt người xuống, co thân thể lại, ôm chặt lấy chính mình, “YunHo, tạm biệt, YunHo, tạm biệt…”
“Tối hôm đó, tôi rời khỏi căn nhà đó, cầm hành lý đứng tại ven đường khóc suốt đêm, không biết vì cái gì, ngừng cũng ngừng không nổi, chỉ là không ngừng khóc, mọi người đều coi tôi như một kẻ điên, nhưng ngày đó tôi quả thực đã điên rồi, hoàn toàn đã điên rồi, điên đến mức chính tôi cũng muốn đánh mình một cú thật đau.”
Trên khuôn mặt của YunHo không còn nụ cười ẩn hiện, YoungJae lại khẽ mỉm cười, cong khoé miệng, hai tay đặt trên đầu gối, cười đến ôn nhu.
“Tôi không có can đảm trở lại căn nhà đó để nhìn xem JaeJoong có khoẻ hay không, nhưng vào đêm khuya, sau khi dừng ở chỗ cột điện đằng xa, tôi nhìn thấy ngọn đèn trong cửa sổ vẫn còn sáng, mặc dù đã rất khuya, rất rất khuya, thỉnh thoảng bên cửa sổ lại có bóng người xẹt qua, tôi biết đó là JaeJoong, bởi vì rất sợ rất sợ JaeJoong sẽ phát hiện, nên tôi đành phải đem toàn bộ thân thể lui xuống sau cột điện, chỉ lộ ra đôi mắt, thường thường đến khuya rồi nhưng JaeJoong vẫn còn chưa ngủ, một mình trong phòng bước đi rồi ngừng lại. Tôi vẫn không ngừng mang theo điện thoại di động thuộc về hai chúng tôi ở bên người, nhưng chiếc điện thoại đó một tiếng chuông cũng không vang lên, cũng không có lấy một tin nhắn, tôi không biết JaeJoong còn dùng nó nữa hay không, nhưng tôi không muốn ngừng lại, tôi cả đời đều sẽ mang theo điện thoại di động, cho dù nó sẽ không bao giờ vang lên, nhưng tôi vẫn muốn mang theo nó. Có điểm sợ JaeJoong không tin, tôi liền tìm một người bạn giúp tôi diễn một màn kịch, trong một vườn hoa nhỏ sau nhà của người khác làm lễ đính hôn, tôi tin rằng bạn bè chung của chúng tôi sẽ nói cho cậu ấy biết, như vậy cậu ấy sẽ mất hết hi vọng, đau đớn một hồi rồi đứng dậy, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng tôi không nghĩ rằng cậu ấy sẽ đến lễ đính hôn.”
YunHo cùng với cô gái đóng vai vị hôn thê của mình đứng ở kia tiếp nhận sự chúc phúc từ người khác, YunHo cảm thấy cả người khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười, cố ý trước mặt bạn bè quen biết của JaeJoong cười đặc biệt xán lạn.
“YunHo!”
Vừa mới nghe thấy thanh âm của JaeJoong, YunHo ngây ngẩn một hồi, xoay người liền thấy JaeJoong cầm món quà trong tay, mỉm cười đứng sau mình, trong phút chốc, YunHo không biết biểu cảm trên khuôn mặt của mình là gì, là cười hay xấu hổ?
“Cậu thật là, điều này mà cũng không nói cho tớ biết, may mà tớ nhận được tin tức, nếu không thì sẽ bỏ lỡ mất rồi nhỉ?”
Trên khuôn mặt của JaeJoong không khác thường, cười như thường ngày, thậm chí so với cô gái bên cạnh YunHo cũng không bằng, bạn bè lui tới có rất nhiều người nhìn về phía JaeJoong, trong mắt đều là sự xinh đẹp đến kinh động.
“Cậu là bạn của YunHo đúng không? Chào mừng!” Cô gái bên cạnh không biết thân phận của JaeJoong, chỉ cho là bạn bè bình thường của YunHo, liền cười bắt chuyện.
“Cô chính là cô gái may mắn đó đúng không? Thật may mắn a, YunHo ưu tú như thế này, mà cô cũng chinh phục được a~”
“Ha ha~” Tiếp nhận món quà mà JaeJoong đưa cho, cô gái cười đến vui vẻ.
“Nhưng mà, YunHo cũng có rất nhiều tật xấu, cậu ấy không biết ăn ớt ngọt, ghét vị hành tây, nhưng dinh dưỡng của hành tây rất tốt, cô nhất định phải bức cậu ấy ăn nhé, còn đồ đạc thì cậu ấy đều bỏ lộn xộn, quần áo cũng mặc lộn xộn, cô nhất định phải giúp cậu ấy chuẩn bị thật tốt. Cô đừng nhìn vẻ mặt rất nghiêm chỉnh của cậu ấy, kỳ thực cậu ấy rất ít khi cân nhắc, động một tí sẽ tức giận, khi tức giận liền lộn xộn một trận. Còn nữa, buổi tối cậu ấy lại đá chăn, dáng ngủ cũng không đẹp lắm, cô phải coi chừng cậu ấy nha~”
Cô gái cuối cùng cũng cảm thấy được chút gì đó, quay đầu kịch ngạc nhìn YunHo, mà JaeJoong không nhìn YunHo, chỉ tự mình nói, ánh mắt đầy ôn nhu, nhưng loại ánh mắt này lại xâm nhập vào một mình con mắt của YunuHo, con mắt trông vô cùng đau xót.
“Tôi thay mặt bạn bè, đem YunHo giao cho cô…”
Cô gái ngây ngẩn gật đầu, lại có người bạn mới đến, JaeJoong bước tới bên cạnh, YunHo tiếp đón người bạn mới, không nhìn thấy bóng dáng của JaeJoong.
Ngày đó, JaeJoong không còn xuất hiện nữa, YunHo không tìm được bóng người của cậu, có lẽ đã đi rồi, YunHo nghĩ vậy, ngực ẩn ẩn đau, JaeJoong, thấy em liền muốn ôm em, muốn nắm lấy tay em, muốn hôn em, muốn đem em mang đi, loại cảm giác này mạnh mẽ như vậy, em có biết không? Anh tiếp cận không kịp, cảm thấy mình thật bất lực.
JaeJoong một mình đi về nhà, trên mặt xuất hiện một nụ cười, trong mắt lại tràn đầy nước mắt, YunHo, xin lỗi, lần này cũng không thể nói lời tạm biệt với anh, xin lỗi, em sợ em nhịn không được, nhịn không được mà muốn ôm lấy anh, muốn hôn anh, muốn đem anh mang đi, YunHo, em không muốn nói lời tạm biệt với anh, thực sự không muốn…
“Sau ngày hôm đó, tôi không còn nhìn thấy JaeJoong nữa, thậm chí ngay cả bóng dáng bên cửa sổ cũng không còn, JaeJoong đã rời đi, biến mất rồi, tôi đi tìm rất nhiều nơi, nhưng không hề tìm thấy, cũng không ai biết cậu ấy ở đâu. Tất cả đều đã kết thúc, nhưng bệnh viện vào lúc đó lại nói cho tôi biết là một sự hiểu lầm, họ lẫn bệnh án của tôi với bệnh án của người khác, tôi một chút chuyện cũng không có, tất cả đều chỉ là sự hiểu lầm. Anh có thể tưởng tượng được không? Bị số phận trêu đùa, vì thế mà phải một cái giá thật nặng nề, nhưng cuối cùng ông ta lại nói với anh rằng tất cả chỉ là một sự hiểu làm, tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, loại đau đớn này là bất luận kẻ nào đối tôi xin lỗi một trăm lần một nghìn lần cũng không thể bù đắp nổi, tôi đã mất đi JaeJoong, chỉ vì một lý do hoang đường, tôi không cẩn thận mà đánh mất cậu ấy, mà tìm hoài cũng không quay trở lại…”
YoungJae cúi đầu, tay quét qua mái tóc trên trán, mỉm cười, mắt cong lên, nhưng đôi mắt cũng ẩm ướt, ẩm ướt đến lạnh lẽo.
Trước khi YoungJae rời đi, có một cô gái bước tới, cô ấy ngồi xổm thấp giọng hỏi YunHo có thể trở về gian phòng hay không.
YunHo ngẩng đầu cười cười, cũng không biết YoungJae có nhìn thấy không, chỉ là lung tung hướng về một phía mà cười.
“Đây là bạn của tôi, cô ấy là y tá của bệnh viện này, đồng thời cũng là nhân vật nữ chính trong màn kịch kia.”
Cô gái ngẩng đầu, đối YoungJae cúi đầu một cái, trong nháy mắt, nhìn thấy khuôn mặt của YoungJae, dường như đang nhớ đến điều gì đó.
“Chào, tôi là bác sĩ tâm lý, YoungJae.”
Trên mặt cô gái vẫn có vẻ hỗn loạn, nhưng vẫn mỉm cười hướng YoungJae chào hỏi, sau khi YunHo cùng YoungJae nói lời tạm biệt, cô gái liền đẩy YunHo rời đi.
YoungJae mỉm cười nhìn bệnh viện này một cái, cúi đầu, cầm lấy hành lí trong tay, bước ra khỏi bệnh viện ngăn lại một chiếc xe, hướng đến sân bay.
Trên xe, YoungJae nhớ tới lời nói của YunHo trước khi đi, “Xa JaeJoong, tôi mới hiểu được lời cậu ấy nói, có thể vui vẻ cùng hạnh phúc đến già đến ch.ết, cảm giác được người sủng ái, được người yêu thương, được người nhớ kỹ ngày tháng năm sinh, tuy rằng bông hoa mỹ lệ không thể nở được nữa, nhưng tôi nguyện ý dùng cả đời còn lại mà chăm sóc nó, bởi vì chính mình đã từng như vậy, cho nên tôi hiện tại cũng có thể hạnh phúc đến già, vui vẻ đến ch.ết…”
Vừa xuống xe taxi, liền nhận được một cuộc điện thoại, “Hyung, em là JunSu, anh đi chưa? Lần này lừa YooChun, không biết anh ấy có tức giận không nhỉ? Bất quá, là hyung xin nhờ, em nhất đĩnh sẽ làm thật tốt.”
“Anh đã đi rồi, mắt của anh ấy không nghiêm trọng, vài ngày sau có thể tốt trở lại, YooChun sẽ không biết đâu, không phải lo lắng, em đừng nói cho YooChun biết, còn nữa, JunSu, cảm ơn em!”
Tắt điện thoại, YoungJae đi về phía cửa hải quan.
“Xin chào, hộ chiếu của anh.”
YoungJae mở túi, lấy ra hộ chiếu cùng vé máy bay.
“Kim JaeJoong-sshi đúng không? Anh đi Venice, được rồi, xin hãy cầm lấy!”
Tiếp nhận đồ trong tay, đi qua buồng sân bay, leo lên máy bay, tìm được vị trí của mình, liền ngồi xuống.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lấy ra điện thoại di động trong túi áo, ấn xuống vài phím.
“Tiên sinh, xin ngài tắt máy điện thoại. Máy bay sắp bay rồi!” Một tiếp viên hàng không bước tới, cúi người lễ phép nói.
Cấp tốc ấn thêm vài phím nữa, thấy trên màn hình hiển thị tin nhắn đã được gửi đi, liền tắt điện thoại di động, đưa cho tiếp viên hàng không, “Có thể giúp tôi ném nó đi được không, cảm ơn cô.”
Tiếp viên hàng không cầm lấy điện thoại di động, rõ ràng còn lời muốn nói, nhưng thấy JaeJoong đã nhắm mắt lại, liền im lặng cầm điện thoại di động rồi rời đi.
YunHo nằm xuống giường, kéo chăn lên, nhắm hai mắt lại.
“YunHo, anh có tin nhắn…” Cô gái nhìn thấy điện thoại di động mang bên mình của YunHo rung trên bàn, thuận tay cầm lấy, vừa quay đầu lại, lại phát hiện YunHo đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.
Quay người lại, bấm phím kiểm tra, trên màn hình hiện lên một hàng chữ nhỏ: YunHo, UKHMILY!
Phần trên tin nhắn của điện thoại di động rõ ràng hiện lên một cái tên, JaeJoong yêu dấu…
YunHo, chúng ta sẽ hạnh phúc, hạnh phúc đến già, chúng ta sẽ vui vẻ, vui vẻ đến ch.ết…
Bởi vì yêu anh, cho nên hạnh phúc đến già, bởi vì nhớ anh, cho nên vui vẻ đến ch.ết…
YunHo…
Biết không…
U know how much I love you…
——–【 Hoàn 】——–