Chương 7
Tiếng gió.
Đêm càng sâu, tiếng gió càng mạnh, gào thét qua tường đá.
Ngọn lửa.
Ánh lửu nhẹ nhàng, trên nền đá tỏa ra, khiến cho trong phòng trở nên ấm áp.
Ngay cả khóa sắt nặng nề trên tay U Lan cũng vì nhích tới gần đống lửa mà không còn lạnh như băng nữa. Một mình nàng bị khóa bên cạnh đống lửa, miễn cưỡng ngồi dựa vào trường, lắng nghe
Bên kia tường đá xôn xao âm thanh những nam nhân uống rượu, cố gắng giữ vững thanh tỉnh, không để cho choáng váng lại bị bóng tối nuốt trọn.
Ngày thứ năm .
Nàng ngẩng đầu, cố sức hô hấp, toàn thân cứng nhắc đau đớn.
Đêm khuya năm ngày trước, nàng bị bắt lên một chiếc thuyền đen hơn bóng đêm. Chiếc thuyền đen đón gió chạy thật nhanh, mạo hiểm tránh thoát vô số mạch nước ngầm của sông Trầm Tinh, trước khi sắc trời sáng rỡ đã vượt qua biên giới Nam Bắc Quốc, cho đến giữa trưa thuyền mới cập bờ.
Bên bờ có mấy người, cùng hơn mười con tuấn mã tiếp ứng.
Khi thuyền vừa cập bờ, đám người trên bờ phát ra những tiếng hoan hô vang trời, nói loại ngôn ngữ nàng không hiểu, thậm chí còn trào nước mắt, dùng sức ôm những nam nhân trên thuyền.
Những người xa lạ, đứng trên địa phương xa lạ, nói thứ ngôn ngữ xa lạ. Mà điều từng quen thuộc nhất với nàng, lúc này lại là nam nhân xa lạ nhất, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc qua nàng.
Rất nhanh, U Lan lại một lần nữa bị ném lên ngựa, những người vừa đi thuyền lên bờ thay đổi phương tiện đi lại, cưỡi những tuấn mã đã được chuẩn bị, xác định cuồng phong từ Bắc Quốc thổi tới, cầm cương giục ngựa, thẳng tắp hướng phương bắc đi tới.
Chỉ một đêm, bọn họ đã tìm được một tòa lô cốt, ở trong lô cốt qua đêm. Thủ vệ trong lô cốt nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ, chiêu đãi rượu và thức ăn tốt nhất, để cho bọn họ ăn no nê lại nghỉ ngơi thật tốt.
Đây là ngày thứ năm trong lô cốt.
Tất cả mọi người ở bên kia tường đá, hưởng dụng thức ăn và rượu. Như vài đêm trước, trước khi dùng cơm, nàng sẽ bị khóa ở chỗ này, Cự Hán sẹo đầy người sẽ đem thức ăn và nước tới cho nàng.
Nàng uống nước, nhưng lại ăn không vô bất cứ thứ gì.
Bôn ba đường dài làm cho nàng mệt mỏi không thôi, sợ hãi liên tục xâm nhập vào trong nàng, gió lạnh ban ngày cùng với hàn khí ban đêm, cũng không phải thứ ốm yếu như nàng đủ khả năng tiếp nhận.
Tuy nhiên, so với những thứ hành hạ hữu hình này thì sự lãnh khốc vô tình của Kim Lẫm càng khiến nàng không cách nào chịu đựng được.
Mấy năm qua, nàng rõ ràng tưởng niệm hắn như vậy, khát vọng gặp lại hắn như vậy. Chính là, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn sẽ lấy phương thức này xuất hiện trước mặt nàng.
Hắn bắt cóc nàng, chỉ bằng một người một đao giết tất cả hộ vệ trog phủ. Hắn làm cho nàng sợ hãi, làm cho nàng kinh hoảng, thậm chí còn cố ý lừa gạt nàng, nói với nàng Kim Lẫm đã ch.ết, dùng cặp mắt lạnh như băng kia, cười nhìn nàng thương tâm, nhìn nàng thống khổ.
Nàng không thể tin được, rồi lại không thể không tin, hắn chính là Kim Lẫm.
Chỉ có Kim Lẫm mới biết được cái hang kia; cũng chỉ có Kim Lẫm mới biết được trong nham động, những thứ thuộc về bọn họ lúc đó, có bóng tối, hương thơm và bí mật hoa tử đường.
Hắn, rõ ràng chính là Kim Lẫm. Nhưng nàng không rõ vì sao hắn muốn lừa gạt nàng? Vì sao muốn dùng loại ánh mắt này nhìn nàng?
Kim Lẫm đã ch.ết. Ba năm trước hắn đã ch.ết.
Hắn cười lạnh, dùng ánh mắt thù hận nhìn nàng, từng chữ từng câu nói cho nàng biết.
Đã quên sao? Hắn bị ca ca ngươi, cùng ngươi, cùng nhau giết ch.ết.
U Lan không hiểu.
Ba năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Kim Lẫm đột nhiên biến mất? Rồi tại sao đột nhiên xuất hiện? Chuyện giữa bọn họ, tại sao lại liên quan tới ca ca nàng?
Nghi vấn sâu nhất quấy nhiễu nàng là thái độ hoàn toàn bất đồng của hắn. Hắn từng ôn nhu đem nàng phủng trong tay như thế, hiện tại lại trở nên lãnh khốc, vô tình như vậy. Thái độ đối đãi với nàng như với cừu nhân truyền kiếp, tràn đầy hèn mọn căm hận, cùng với hận ý mãnh liệt.
Là nguyên nhân gì khiến cho hắn thay đổi nhiều như vậy?
Là ai?
Hoặc là chuyện gì?
Khiến cho nam nhân từng rất yêu nàng trở nên hận nàng như vậy?
Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng lại giống như còn có thể nhìn thấy đôi mắt tràn đầy phẫn hận kia hung hăng nhìn chằm chằm nàng.
Nước mắt lẳng lặng trượt xuống khóe mắt, nàng phủ lấy ngực đau đớn không thôi, không tiếng động mà khóc, cho đến khi mệt mỏi hoàn toàn cuốn tới làm cho nàng cuối cùng cũng rơi vào giấc ngủ trầm trầm.
………………………..
Lạnh lẽo, xuyên thấu ngọn lửa ấm áp, giống như tên bắn về phía nàng.
U Lan giật mình tỉnh lại.
Mệt mỏi làm cho nàng bất tri bất giác dựa vào tường đá ngủ. Chút ít giấc ngủ không làm nàng thoải mái, chỉ làm cho nàng càng cảm thấy mệt mỏi.
Tuy nhiên, cho dù đang ngủ, hận ý bén nhọn vẫn đánh thức nàng. Đôi mắt kinh hoảng, trong nháy mắt đã nhìn thấy cặp mắt kia.
Bên kia tường đá, còn đang lao xao tiếng động, Kim Lẫm lại ngồi ở đây trên chiếc ghế trong căn phòng chật hẹp này, lẳng lặng nhìn nàng. Ánh sáng trong cặp mắt đen kia, bất khả tư nghị phát sáng, hận ý, chán ghét cùng tàn khốc kinh người, đều đang thiêu đốt trong đáy mắt hắn. (không suy luận ra được)
Mặt hắn không chút thay đổi, nhưng cặp mắt kia lại để lộ ra, hắn khát vọng đến cỡ nào, muốn tự tay đưa nàng đến chỗ ch.ết.
Sợ hãi mắc nghẹn trong cổ họng nàng, nàng nỗ lực hồi lâu mới tìm được tiếng nói, dùng đôi môi khô ráp khẽ gọi.
“Kim Lẫm —— “
Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng.
“Hắn đã ch.ết.”
Nàng không chịu bỏ qua, môi tái nhợt run rẩy.
“Vậy, ngươi là ai?”
“Một người sống sót từ Luyện Ngục trở về.”
Nàng không hiểu những lời này chứng tỏ cái gì. Năm ngày này, đây là lần đầu tiên nàng có cơ hội ở cùng một chỗ với Kim Lẫm, nàng vội vàng nắm chắc cơ hội, muốn hỏi cho rõ chân tướng.
“Tại sao muốn gạt ta? Ngươi rõ ràng chính là Kim Lẫm.” Nàng nửa quỳ vươn người dậy, muốn đến gần hắn, khóa sắt khẽ động lại mài đau cổ tay của nàng, làm cho nàng không thể nhúc nhích.”Nói cho ta biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Nàng khẩn cầu.
Hắn nhếch môi, khóe miệng xé ra một một nụ cười không hề có chút tiếu ý.
“Chuyện cho tới lúc này mà ngươi còn muốn giả bộ vô tội?”
“Không, ta không có.” Nàng vội vàng phủ nhận.”Ta chỉ biết ba năm trước ngươi đột nhiên mất tích, sau đó thì không có tin tức gì nữa.”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng.
U Lan nhịn đau, vươn tay tới hắn, lệ quang trong mắt lóe lên.”Ta mỗi ngày mỗi ngày, đều tới nham động chờ ngươi, cho đến khi ta bị bệnh, bị mang về Phượng thành.” Khoảng thời gian triền miên trên giường bệnh kia, nàng không có một ngày không nhớ tới hắn, không nghĩ về hắn.”Nói cho ta biết, trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì? Ngươi tại sao lại thay đổi nhiều như vậy? Những tổn thương kia lại là chuyện gì xảy ra?” Nàng truy vấn, có quá nhiều nghi vấn cấp bách cần câu trả lời của hắn.
Kim Lẫm lại không nhúc nhích.
Ngón tay hắn chống dưới cằm, tròng mắt đen nhìn chòng chọc vào nàng, đối với khẩn cầu của nàng không chút rung động, đối với nghi vấn của nàng càng hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi đứng dậy.
U Lan ngẩng đầu nhìn hắn từng bước đến gần, nước mắt còn đọng trong mắt trong lúc nhìn hắn mà vô thanh vô tức rơi.
Hắn vươn tay, dùng ngón cái xóa đi giọt lệ kia.
Nhịp tim của nàng giống như ngừng đập trong nháy mắt. Nàng nhìn lên hắn, ngực thắt chặt lại, cuối cùng cũng từ thái độ lạnh lùng xa lạ kia của hắn nhìn thấy một tia ôn nhu nàng quen thuộc.
Bàn tay to lớn nâng cằm của nàng lên.
Sau đó, Kim Lẫm chậm rãi nghiêng người, tựa vào bên tai nàng, dùng thanh âm êm ái nhất, chậm rãi hỏi: “Nói cho ta biết, ngươi đã làm mồi cho ca ca ngươi mấy lần rồi?”
Nàng hơi sững sờ.
“Nhìn ngươi chưng ra vẻ mặt vô tội này, cùng những giọt nước mắt này, chỉ cần là nam nhân đều không thể kháng cự.” Hắn chắt lưỡi hai tiếng, vô hạn than thở.”Ta nghĩ, ta hẳn là kẻ may mắn nhất. Ta mặc dù cũng bị lừa gạt, nhưng ít nhất còn là thứ nhất.” Tầm mắt của hắn vô lễ quét qua thân thể đơn bạc của nàng.
Sự lên án của hắn cùng với những lời nói nhục nhã làm cho sắc mặt U Lan trong nháy mắt trắng bệch.
“Nam nhân? Mồi? Ngươi… Ngươi nói gì?”
Nàng vừa không hiểu vừa hoang mang, nhưng tiếng nói trầm thấp của hắn, lời nói mềm nhẹ, từng câu từng chữ so với đao kiếm càng đả thương người.
“Sau ta, còn có bao nhiêu nam nhân ngủ qua ngươi?” Kim Lẫm hỏi, hơi thơ phật quá tóc nàng. Hắn nắm chặt vai của nàng, cảm nhận được nàng run rẩy.”Sao?” Nàng muốn thối lui, nhưng hắn cầm quá chặt, ngón tay mạnh mà hữu lực hãm sâu vào da thịt của nàng.
“Không, không phải như thế ——” không thể tin được, Kim Lẫm lại sẽ dùng những lời ác độc như vậy lên án nàng, U Lan kinh hoảng không thôi run giọng mở miệng.”Ta không có, không phải như ngươi nói, không phải —— “
“Ta cả đời này đã thua trên tay huynh muội các ngươi.” Hắn tàn nhẫn nắm càng chặt hơn, nhìn gương mặt tái nhợt mà lộ ra cười lạnh.”Quan Tĩnh cũng thật hy sinh, chịu để muội muội của mình làm kỹ nữ làm mồi nhử. Mà ngươi, lại càng trung thành khiến ta kinh ngạc, lại nguyện ý vì nước vong thân. Hoàng đế Nam Quốc có Quan gia huynh muội các ngươi, nghĩ đến thật đúng là tam sinh hữu hạnh.” (phúc của ba kiếp: quá khứ, hiện tại, tương lai)
Nàng run rẩy, lại lần nữa bị lời của hắn đâm bị thương. Chỉ là, nàng còn không chịu buông tha, cố nén đau nhức trên vai bất lực mở miệng.
“Không, Kim Lẫm, ngươi nhất định hiểu lầm cái gì, ta —— a ——” thanh âm biến mất, mặt của nàng trở nên trắng bệch, suýt nữa ngất đi.
Hắn thiếu chút nữa đã nắm gãy vai nàng.
“Đừng uổng phí tâm cơ.” Kim Lẫm lạnh giọng nói. “Ta khuyên ngươi tốt nhất ch.ết hy vọng đi, ta đã thụ qua giáo huấn, sẽ không bị ngươi lừa lần nữa.”
Đau đớn, giống như hỏa thiêu cháy nàng.
Nàng lại không chịu buông tha, trong đau nhức, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, thấp giọng lẩm bẩm: “Lẫm…”
Phản ứng của hắn là hung hăng hất tay ra, chán ghét đứng dậy.
U Lan không chút phòng bị nặng nề đụng vào tường đá, đau nhức làm cho nàng choáng váng, cũng nhịn không được nữa mềm nhũn. Cất lỏng ấm áp từ trên trán tuôn ra, chảy qua mắt nàng, hòa lẫn với nước mắt của nàng chậm rãi lăn xuống.
Mà Kim Lẫm, lại ở trong tầm mắt mờ mờ của nàng, bỏ lại một mình nàng, tự đóng cửa rời đi.
Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng quay đầu lại.
Lại càng không liếc nhìn nàng một cái.
………………
Vùng đất bát ngát khôn cùng.
Hoang vu, kiên cường, nguội lạnh, nghiêm khắc.
Cuối vùng đất là khôn cùng núi cao, đỉnh núi quanh năm tuyết đọng.
Chút nước từ tuyết tan trở thành tia nước nhỏ làm dịu một dải đất, trở thành đồng cỏ xanh tươi, con người dọc theo nguồn nước mà ở, giữa hai mùa xuân thu lại đuổi đàn dê bò, xuyên qua đất đai bát ngát, tìm một chỗ khác cư mục.
Vùng đất lớn khắc nghiệt, có điều kiện khắc nghiệt nhất, những người yếu đuối nhất định không thể sống sót, có thể tồn tại đều là những sinh mệnh ương ngạnh, dũng mãnh nhất.
Rời sông Trầm Tinh ngày thứ mười hai, trước khi thái dương hạ sơn, phía trước xuất hiện một tòa thành lớn.
Dải đá lớn cao vút vờn quanh tòa thành kia, trầm nặng mà dày rộng, góc tường gọn gàng cao chót vót khó trèo, trên tường có vô số những lỗ châu mai cao thấp, bên trong cũng cất dấu rất nhiều tên nhọn, tùy thời đều có thể chuyển sang trạng thái chiến tranh.
Cửa thành khổng lồ là dùng gỗ sam ngàn năm sinh trưởng trong núi tuyết, lại gắn đầu đinh sắt dày cộp nặng nề, ngay cả quân đội tinh nhuệ nhất cũng không thể đánh bại phòng thủ kiên cố của tòa thành này.
Tòa thành khổng lồ sâm nghiêm lúc này đang mở cổng thành, mọi người tề tụ trên tường thành, hoặc ra khỏi cổng thành, duỗi dài cổ chờ đợi.
Khi đường chân trời xuất hiện vài cái bóng, mọi người yên lặng nín thở.
Bóng đen đến gần để cho trú vệ trên tường từ từ thấy rõ, người đến là một đội kỵ binh cầm một lá cờ lớn màu đen hình kim ưng giương cánh, cả tòa thành nổi lên xôn xao, các nam nhân gào thét, các nữ nhân hoan hô, cùng chung vang tận mây xanh, quanh quẩn trên thảo nguyên.
Nam nhân chờ trước cổng thành khẩn cấp giục ngựa vọt ra, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến người ngựa hai bên Kim Lẫm, rồi mới chuyển hướng, vừa giục ngựa chạy vòng quanh vừa cao giọng gào thét, ăn mừng tộc trưởng bọn họ cuối cùng cũng lại trở về thành.
Thời điểm Kim Lẫm giục ngựa đến gần cửa thành, tiếng hoan hô ung tai nhức óc, mọi người quần tụ tới đây, có giơ tay hoan hô, có kích động đến rơi lệ.
Hắn tung mình xuống ngựa, trong vòng vây của mọi người bước lên nơi thuộc về hắn.
Ưng tộc.
Đây là bộ tộc hắn thống lĩnh. Một chi chiếm lĩnh phía bắc sông Trầm Tinh, dân tộc du mục dũng mãnh thiện chiến.
Từ xưa tới nay, bọn họ tự cung tự cấp, cũng giống như bộ tộc của hắn, thần phục cả một vùng Bắc Quốc, cũng chính là vương giả trong Long Thành.
Ưng tộc, bộ tộc cường hãn nhất. Trăm năm trước, khi chiến tranh bắt đầu, bọn họ kiến tạo tòa thành này làm trụ sở chiến tranh, các tộc nhân cầm lấy vũ khí, sinh sống phát triển, là quốc cảnh an toàn nhất phía nam Bắc Quốc. Tại nhiều lần tộc trưởng đảm nhiệm suất binh, bọn họ đẫm máu tử thủ, chưa từng thua một trận chiến nào.
Từ trăm năm đó, Kim Lẫm là tộc trưởng trẻ tuổi nhất của Ưng tộc.
Nhưng, lại là tộc trưởng ưu tú nhất.
Mọi người kính yêu hắn, khâm phục hắn, khi hắn bị nguy hiểm ở Nam Quốc, trong tộc không ngừng phái ra dũng sĩ, cố gắng cứu hắn về. Hắn định ra kỷ luật nghiêm minh làm cho mọi người trong Ưng tộc ở nơi này ban năm ròng vẫn có ty có chức, không dám có chút lơi lỏng.
Ba năm!
Bọn họ đã chờ quá lâu, cuối cùng, tộc trưởng của bọn họ lại trở về lần nữa!
Mọi người lớn tiếng xôn xao, tranh đoạt cùng Kim Lẫm nói chuyện, từng người đều kích động không thôi. Làm đám thuộc hạ xuống ngựa lại càng bị động.
Lấy hình thức hoan nghênh các anh hùng, các thân nhân nhào tới trước ôm, hôn trán của bọn họ, chảy nước mắt lẩm bẩm khen ngợi.
Một người nam nhân trong số đó trong tay còn giật khóa sắt, một đầu khác của khóa sắt, U Lan lảo đảo muốn ngã.
Hai tay của nàng vẫn bị khóa sắt khóa lấy, không cách nào tự do hành động. Mỗi khi khóa sắt kéo một cái, nàng đều chỉ có thể bị buộc đi về phía trước.
Tình hình trước mắt rung động nàng thật sâu.
Tòa thành này, những người này, những hoan hô cùng với kích động này, cũng đại biểu Kim Lẫm trong suy nghĩ của bọn họ nặng đến cỡ nào.
Thẳng đến giờ khắc này, nàng mới biết được thân phận của hắn có cỡ nào cao thượng mà trọng yếu.
Tiếng hoa hô của mọi người cùng với ánh mắt nghi hoặc tò mò thỉnh thoảng quăng tới, ở trong mắt U Lan mệt mỏi không thôi đều như đang xoay tròn. Nàng thở dốc, mệt mỏi không cách nào chuyển động nữa, nhưng khóa sắt lại khẽ động, làm cho nàng chỉ có thể đi về phía trước.
Kim Lẫm xuyên qua đám người chật chội, cuối cùng cũng đi qua cửa thành, bước chân vào trong thành.
Tiếng hoan hô khổng lồ lại lần nữa rung động cả tòa thành.
Tiếng hoan hô chợt vang lên như sấm, cùng với thân thể mệt mỏi tới cực điểm của nàng, cuối cùng cũng làm cho nàng không cách nào chống đỡ được nữa. Nàng thở dốc, ngay cả thở dốc cũng quá mức khó khăn, bóng lưng cao lớn của Kim Lẫm ở trước mắt nàng
Đung đưa, cao lớn như vậy, xa xôi như vậy…
Thân thể gầy yếu, như hoa rơi, mềm yếu ngã trên đất đá.
Khóa sắt kéo động, giật nàng đang hôn mê tới trước vài thước. Sức nặng trên khóa sắt khiến cho nam nhân đang kéo theo nàng cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, đang ôm vị hôn thê nhà mình không kiên nhẫn xoay đầu lại.
Nhìn thấy U Lan ngã trên đất, hắn nhăn lông mày, lại giật khóa sắt mấy cái.”Này, đứng lên!”
Nữ nhân trên mặt đất hai mắt nhắm chặt, cũng không nhúc nhích. Hắn thấp giọng nguyền rủa một tiếng, không tình nguyện đi tới, vươn ra chân đá đá nàng.
“Đứng lên, đừng có giả ch.ết!”
Xôn xao phía sau khiến cho Kim Lẫm quay đầu, ánh vào trong mắt chính là thuộc hạ giơ chân lên, không chút lưu tình đá U Lan hôn mê bất tỉnh.
Trong con ngươi màu đen hiện lên một tia cảm xúc rồi lại biến mất rất nhanh.
Mọi người đi qua, tò mò nhìn.
“Có phải ch.ết rồi hay không?” Có người hỏi.
Nam nhân nắm khóa sắt nhún vai.”Có thể đi!” Hắn lại đá hai cước.
Một người thuộc hạ cũng sáp đến, cúi đầu nhìn nàng một cái.
“Mấy ngày qua, nàng hình như cái gì cũng chưa ăn.”
Đứng ở bên cạnh Kim Lẫm, hơn ba năm gánh vác trách nhiệm lãnh đạo nặng nề, Kim Liệt, nhướng chân mày, cuối cùng cũng không nhịn được đặt câu hỏi.
“Nữ nhân kia là ai?” Hắn nhìn huynh trưởng.
Kim Lẫm mặt không chút thay đổi.
“Con tin.”
Kim Liệt gật đầu, mơ hồ phát giác hình như có gì đó không đúng, nhưng ngại thần sắc nghiêm nghị của huynh trưởng, lại không tiện mở miệng.
Chia cách hơn ba năm, Kim Liệt cảm giác được những thay đổi của huynh trưởng.
Trước kia, Kim Lẫm là một nam nhân cường hãn nguy hiểm nhưng khắc chế. Khi hắn mỉm cười, ngay cả hài tử cũng nguyện ý chủ động thân cận hắn.
Mà hắn bây giờ, lại giống như dao nhỏ cách vỏ đao, toàn thân phát ra sát khí dã man không chút che dấu, hận khí trong mắt mạnh đến nỗi làm cho người ta xót xa.
Kim Liệt nhướng lông mày suy tư, giam cầm lâu ngày cùng hình cầu có lẽ là nguyên nhân khiến cho huynh trưởng thay đổi, nhưng là ——
Hắn hoang mang nhìn Kim Lẫm xoay người, sải bước đi tới, trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, đứng bên người nữ nhân kia, đưa tay bắt mạch của nàng.
Dưới da thịt bị khóa sắt ma sát đến sưng đỏ, mạch đập yếu ớt, giống như tùy thời sẽ dừng lại. Gương mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc, ngay cả hô hấp của nàng cũng là thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
“Gọi đại phu!” Kim Lẫm trầm giọng nói, ôm lấy U Lan hôn mê, xoay người cất bước hướng trong thành đi tới.
Nghiêm nghị trong giọng nói của hắn khiến cho người khác không dám chậm trễ, chỉ chốc lát sau đã tìm đại phu đến. Kim Liệt dẫn đại phu, định vào trong nhà đá hùng vĩ nhất, nơi ở của lịch đại tộc trưởng cùng thân thuộc.
“Tộc trưởng đâu?” Kim Liệt hỏi.
Lôi Trạch lặng yên không nói, chỉ đưa một ngón tay chỉ lên nhà đá.
Trên tầng một nhà đá là phòng ngủ tộc trưởng.
Kim Liệt nhướng chân mày, không nói thêm gì, chỉ gật đầu mang theo đại phu đi vào nhà đá, ven theo thềm đá dày đi tới tầng một trên nhà đá.
Phòng ngủ tộc trưởng, rộng lớn mà khí phách, bên tường có một chiếc ghế phủ da thú. Bên kia là một chiếc giường gỗ vững chắc.
Để hoan nghênh Kim Lẫm trở lại, trong phòng đã sớm được quét dọn không nhiễm một hạt bụi. Ở trên giường là tấm chăn lông phải đi năm tộc để tìm lông chồn đen may thành.
Nữ nhân hôn mê bất tỉnh kia đang nằm trên tấm da lông chồn đen.
Con tin.
Kim Liệt ở trong lòng nghiền ngẫm.
Là hạng con tin gì lại được ôm vào phòng ngủ của tộc trưởng, nằm trên giường tộc trưởng?
Hai tay hắn ôm ngực, dựa ở cạnh cửa, nhìn đại phu đi tới bên giường, đầu tiên hướng Kim Lẫm thỉnh an rồi mới cẩn thận tiến lên, bắt mạch cho nữ nhân trên giường.
Đại phu chẩn trị trong chốc lát, chân mày nhăn ngày càng chặt, một hồi lâu sau mới xoay người lại, cúi đầu báo cáo: “Tộc trưởng, vị cô nương này khí huyết vô cùng hư nhược, mạch đập yếu ớt, chỉ sợ là nhiều năm mang bệnh, bệnh cũ khó chữa. Thân thể nàng vốn suy yếu, chịu không nổi mệt nhọc, càng không chịu nổi bôn ba đường dài.”
“Sau đó thì sao?” Kim Lẫm lạnh giọng hỏi.
Đại phu cúi đầu càng thấp hơn.
“Ách, nàng bệnh rất nặng, hơn nữa mệt nhọc tận xương, lại như mấy ngày không ăn uống gì, chỉ sợ… không còn nhiều ngày…”
“Không còn nhiều ngày?” Kim Lẫm híp mắt, nụ cười lạnh hơn.”Cho dù nàng đã ch.ết, ngươi cũng phải đem nàng chữa khỏi cho ta!”
Đại phu kinh sợ, bị ngữ khí nghiêm khắc của hắn làm cho sợ đến nỗi cơ hồ quỳ xuống tại chỗ.
“Vâng… Vâng..”
Con ngươi đen nhánh không đáy lại nhìn nữ nhân trên giường một cái. Sau đó, Kim Lẫm xoay người sải bước ra ngoài, tự mình ra khỏi nhà đá.
Kim Liệt nhìn bóng lưng huynh trưởng, cho đến khi bóng lưng cao lớn kia biến mất trong tầm mắt hắn, hắn mới xoay đầu lại nhìn tiểu nữ nhân ốm yếu tái nhợt trên giường kia.
Nàng là ai?
Hắn dựa ở cạnh cửa, nhìn nữ nhân kia.
Chẳng lẽ, Kim Lẫm thay đổi cũng liên quan tới nữ nhân này?
……………..
Đại phu hao hết tâm lực, ngày đêm chiếu cố, thật vất vả mới đưa U Lan từ trước quỷ môn quan cứu trở lại.
Nàng mềm yếu mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy gương mặt thở phào nhẹ nhõm của đại phu. Lại qua mấy ngày nghỉ ngơi, nàng có sức lực hơn mới bắt đầu quan sát bốn phía.
Đây là một căn phòng đơn sơ, nho nhỏ trong nhà đá, chỉ có một chiếc giường hẹp, trên tường có phiến cửa sổ, trừ những thứ đó không có vật gì.
“Nơi này là chỗ nào?” Nàng nặn ra thanh âm, ngữ điệu vẫn mềm yếu thấp kém.
Một nữ nhân hơi mập tức giận trừng mắt nhìn nàng, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng mở miệng.”Ở chỗ ngươi nên ở!” Ba Na không tình nguyện nói tiếng Nam Quốc, giống như là thứ tiếng nói kia sẽ làm ô uế miệng của nàng.
Mặc dù tộc trưởng hạ lệnh tuyệt đối phải cứu sống nữ nhân này, nhưng nói thế nào cũng chỉ là con tin. Ba Na nhìn một cái, con tin lại chiếm giường của tộc trưởng, lập tức hổn hển tự mình đem nữ nhân này ôm tới căn phòng nhỏ này.
Đây là nhà đá để người hầu ở, để cho con tin này ở lại đã coi như ưu đãi . Đối với xử trí của nàng, tộc trưởng cũng không phản đối, chỉ lãnh đạm gật đầu, sẽ không hỏi tới nữa.
Nếu tộc trưởng có lệnh, mà trượng phu của nàng chính là người lĩnh mệnh thì cần phải cứu sống con tin, Ba Na dù không tình nguyện cũng chỉ có thể giúp trượng phu, bận bịu nấu thuốc nấu cháo.
May mà người đã cứu sống, cũng đã tỉnh lại.
Chính là, nữ nhân này vừa mở miệng nói chính là nói tiếng Nam Quốc, Ba Na nghe được trong lòng vạn phần không vui.
“Ngươi không biết nói tiếng Bắc Quốc?”
U Lan lắc đầu.
Ba Na sắc mặt càng khó coi.”Vậy thì học cho ta!”
Con ngươi trong suốt như nước vô tội nhìn nàng, trong mắt lóe lên khẩn cầu.”Kim Lẫm đâu? Hắn ở nơi nào?” Nàng cầu xin Ba Na.”Xin cho ta gặp hắn.”
Có trong nháy mắt, Ba Na dường như muốn đáp ứng .
Chẳng qua là, nàng rất nhanh phục hồi tinh thần, trong lòng tự cảnh cáo mình, nữ nhân này là người Nam Quốc a! Cho dù xem ra nhiều mảnh mai, nhiều vô tội, nàng cũng không thể lơi lỏng, càng không thể bị vẻ ngoài nhu nhược kia làm cho cảm động.
“Tộc trưởng bận bịu, làm sao có thời gian gặp?” Ba Na cứng rắn tâm địa, bưng lên một mâm thức ăn, ném tới trước mặt U Lan.”Nếu ngươi đã tỉnh thì ngày an lành cũng đã kết thúc. Từ nay về sau, ba bữa cơm đều phải ăn, cho dù còn dư lại, ta cũng sẽ đích thân nhét vào trong miệng ngươi.”
Trong mâm đá, có mấy thứ màu vàng rắn rắn và mấy khối bánh nướng áp chảo, cùng với một khối thịt nướng. U Lan nhìn những thứ thức ăn kia, chần chờ một lúc lâu mới vươn tay lấy một ít thức ăn rắn màu vàng, cẩn thận bỏ vào trong miệng.
Một trận mùi vị chua thối quái dị xông vào mũi, trận quái vị kia bao vây đầu lưỡi của nàng, nàng vội vàng che miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cơ hồ muốn nôn ra.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ăn dùng đều là những trân phẩm tế tuyển. Hơn nữa Nam Bắc hai nước, tình hình thời tiết bất đồng, cả một vùng đất đai hoang vu này thức ăn cằn cỗi hơn Nam Quốc, món chính của mọi người là lạc chua, cùng với thịt dê xông khói.
Những thứ này đều không phải là loại thức ăn nàng có thể tiếp nhận.
Nhìn thấy U Lan chỉ ăn một miếng liền che miệng, bộ dạng khó có thể nuốt xuống, Ba Na lạnh mặt hừ một tiếng.
“Không ăn? Ngươi không muốn sống sao?”
Tiểu nữ nhân nửa nằm trên giường, thân mình hơi chấn động.
Đúng vậy a, nếu nàng không ăn cơm, khẳng định lại sẽ té xuống. Lần này, ai có thể nói chắc nàng có thể tỉnh lại nữa hay không.
Khi ở Nam Quốc nàng đã cực kén ăn, ảnh hưởng tới sức khỏe. Hiện tại tới Bắc Quốc, đối diện với mấy thứ thức ăn thô ráp này, nàng lại khua lên dũng khí nuốt xuống lạc chua trong miệng, lại cầm lấy bánh nướng áp chảo,
Khó khăn gặm một miếng nhỏ, một miếng nhỏ.
Lời của Ba Na nhắc nhở nàng.
Nàng phải sống sót!
Chỉ có sống sót mới có thể gặp lại Kim Lẫm.
Giữa bọn họ còn có quá nhiều chuyện chưa nói tỉ mỉ rõ ràng. Ngay cả khi hắn dùng những lời nói độc ác như vậy không chút lưu tình nhục nhã nàng, nàng vẫn tin tưởng, hắn nhất định đã hiểu lầm cái gì mới có thể hiểu lầm nàng như thế, trách lầm nàng như thế.
Chỉ cần là hiểu lầm thì sẽ có cơ hội hóa giải.
Nàng phải sống sót, tìm cơ hội, lại lần nữa hướng Kim Lẫm giải thích rõ ràng.
Kết cuộc hết thảy vẫn còn chưa định. Nàng nhất định có thể thuyết phục hắn, làm cho hắn hiểu, vượt qua hiểu lầm giữa bọn họ, nàng yêu hắn say đắm, không có một tia thay đổi, càng không có một tia tạp chất.
Bằng những tín niệm này, nàng khua lên dũng khí lại lần nữa cầm lên khối lạc chua.
Mùi vị chua quái lạ vẫn làm cho nàng nghẹn họng. Lần này, nàng khắc chế cảm giác buồn nôn, lại gặm một miếng bánh nướng áp chảo, hòa cùng với lạc chua, cùng nhau nuốt xuống.
Nàng hít sâu một hơi, kiên định tự nói với mình ——
Nàng phải chống chọi!