Chương 5-1: Đổ quán (thượng)
Một câu “Giao cho ngươi đấy” đủ để Mammon toàn lực khai hỏa. Trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Isabella bị diệt tích, Metatron tìm đường sống trong chỗ ch.ết, Mammon chạy nước rút.
Mammon khoan thai nói: “Hỏi nàng xem còn có thứ gì chưa đặt lên bàn không.” Địa ngục tuy dân số khổng lồ, nhưng cũng không phải không thể thống kê hết. Từ sau khi hắn chơi hết tất cả những sòng bạc có thể tìm thấy ở địa ngục, cũng rất ít có cơ hội tự mình ra tay. Hôm nay khó có được “dũng sĩ” tự nộp mạng, không hảo hảo kiếm một mớ thì đúng là quá có lỗi với bản thân.
Metatron vội ho một tiếng: “Dừng lại ở đây đi.”
Isabella như được đại xá: “Ta đi lấy chút điểm tâm.” Sau đó “vèo” một tiếng, bỏ chạy không dám quay đầu.
Mammon nhìn điểm tâm bày đầy trên bàn, nhún vai nói: “Nàng ta đã đi lấy mười lần rồi.”
Metatron thở dài: “Đây chỉ là công việc của nàng.”
“Kỹ thuật nghiệp vụ của nàng không thể qua cửa.” Nếu là nhân viên của hắn, hắn nhất định sẽ cho nàng quay về học lại.
Metatron cười tủm tỉm nhìn hắn, trong mắt có một tia dung túng.
Mammon cặp mắt đảo quanh, ghé sát đối phương, nhẹ nhàng hít một hơi ngay cần cổ trắng nõn kia, khẽ cười nói: “Ta giúp ngươi thắng, có thưởng gì không?”
“Thưởng gì?” Metatron nghiêm mặt lại, thờ ơ nhìn hắn.
“Ngươi hẳn đã biết, ta không bao giờ chịu thiệt.” Ngón tay Mammon nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc của Metatron, từng lọn tóc rũ trên tay hắn, như dòng suối dưới ánh mặt trời. “Nếu đã ra sức, ta nhất định phải có thu hoạch.”
Metatron nghiêng đầu, lọn tóc tuột khỏi ngón tay hắn, “Nếu không có thì sao?”
Ngón tay Mammon thoáng cứng đờ, chậm rãi rút về, không chút để tâm cười nói: “Ngươi đoán xem.”
Metatron rũ mi, tránh đi ánh nhìn quá mức nóng bỏng của hắn, “Ta đoán không ra.”
Mammon im lặng.
Không chỉ Metatron đoán không ra, ngay cả chính hắn cũng đoán không được.
Đổi lại là người khác, nếu dám để hắn ra sức mà không có gì hồi báo, hắn nhất định sẽ hành hạ đối phương đến sống không bằng ch.ết. Cho dù là Lucifer, cũng chưa từng để hắn làm không công. Sau khi phát triển địa ngục, hắn chính là đệ nhất tỷ phú, đây là cái giá họ trao đổi.
Nhưng nếu là Metatron......
Hắn mờ mịt.
Hắn có thể không tính toán mà làm không công, nhưng hắn rất khó cho đi tình cảm vô vọng của mình mà không đòi hỏi được đáp lại.
—— Nhưng e rằng chỉ là hắn đơn phương tình nguyện.
Metatron ở ngay bên cạnh.
Đưa tay liền có thể chạm vào.
Dục vọng chôn sâu đang nhảy nhót trong ngực, giống như trước lúc đọa lạc. Khắc chế, áp lực đến ngay cả hô hấp cũng mang theo đau đớn.
Cửa đột nhiên mở ra.
Gió lạnh ùa vào.
Mammon vẻ mặt băng lãnh, dục vọng trong lòng nhanh chóng thu hồi, hờ hững ngẩng đầu lên.
Ba thiên sứ thân hình không đồng nhất dợm bước tiến vào.
Dẫn đầu là một thiên sứ mặc âu phục ngắn màu vàng, da mặt căng đến kịch liệt, thần sắc y như chủ nợ ai cũng mắc nợ hắn.
Theo sau là một thiên sứ thấp bé, mặt rất tròn, mắt vừa tròn vừa to, dường như bất cứ lúc nào cũng mang theo ý cười.
Cuối cùng là thiên sứ cao nhất, dáng người gầy nhất, hai gò má ít thịt nhất, tóc thưa nhất, lề mề bước đi. Rõ ràng chân dài nhất, nhưng mỗi bước lại giang ngắn nhất, như thể hai đùi chỉ cần tách xa ra thêm chút nữa, thân thể liền khó mà giữ thăng bằng.
Ba thiên sứ sau khi vào phòng đều vỗ vỗ cánh, giống như người ta trước khi vào nhà đều hy vọng phủi sạch hết bụi bặm trên quần áo, sau đó không nói không rằng chiếm cứ hết ba chỗ ngồi còn lại trong cái bàn vuông, trực tiếp xem Metatron như không khí.
Metatron khoan thai gom bài lại.
Isabella rất nhanh tiến vào, hướng về phía ba người nọ cúi đầu thật sâu, sau đó giới thiệu: “Vị này chính là Menon.”
Thiên sứ mặt tròn làm bộ như lúc này mới thấy Metatron, gật đầu chào hỏi: “Ta là Nylon. Bất quá đừng nhầm ta với lão Nylon kia, hắn từng là cục trưởng cục Chấp vụ, còn ta hiện tại chỉ là tiểu chủ nhiệm khoa Tạp vụ thôi. Ngươi cũng có thể gọi ta là tiểu Nylon.”
Thiên sứ mặt lạnh băng lãnh nói: “Baird.”
Mammon thì thầm với Metatron: “Ta thích hai tên này.”
Metatron không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi.
Mammon cười nói: “Một tên sói đội lốt cừu, một tên là quỷ keo kiệt. Những loại người này sau khi thua sạch tiền biểu hiện vô cùng thú vị.”
Tên cao cuối cùng nghiêng đầu đánh giá Metatron một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Gordon.”
Isabella một lần nữa lấy ra hai bộ bài, hỏi: “Vẫn chơi lối ‘giết toàn bộ’ sao?” Nàng thấy ba thiên sứ đều không có ý kiến, liền nói: “Vậy bắt đầu nhé?”
Nylon cười tủm tỉm nói: “Được. Baird đại nhân và Gordon đại nhân trước giờ luôn rất bận rộn, không nên lãng phí thời gian của họ.”
Baird cười lạnh nói: “Bận rộn nhất không phải là cục Chấp vụ của các ngươi sao?”
Nylon cười nói: “Ta tuyệt không dám sánh với Sứ quan của thành chủ.”
Nylon đến từ cục Chấp vụ, Baird là người bên cạnh thành chủ...... Người cuối cùng tuy không tự giới thiệu, nhưng trực giác Metatron mách bảo hắn có liên quan đến cục Giám sát. Hơn nữa hiện tại Metatron hẳn có thể xem là đại biểu cho khu giải trí ——
Julian dàn xếp thế trận này, là biểu trưng cho bốn thế lực lớn ở Chủ thành sao?
Metatron âm thầm suy nghĩ.
Isabella xào bài xong, đặt ngay chính giữa, buông tay nói: “Xin cho phép ta giảng giải luật chơi một chút.”
Baird giễu cợt: “Chỉ giới thiệu luật chơi thôi sao? Có cần phân biệt từng lá bài luôn không?”
Nylon thoáng liếc nhìn Metatron, cười nói: “Tên cờ bạc nhà ngươi! Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, trước khi học viết chữ đã học xong năm mươi bốn lá bài?”
Baird bĩu môi.
“Hai bộ bài, tổng cộng một trăm lẻ tám lá......” Isabella bắt đầu giới thiệu.
Metatron lấy tay che miệng lại, nhẹ giọng hỏi: “Hiểu không?”
Mammon đáp: “Địa ngục gọi là lửa lớn, nhân loại gọi là đấu địa chủ.” Thắng loại trò này, quả thực không hề có tính khiêu chiến!
Gordon đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Metatron, hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”
Metatron tự nhiên buông tay, mỉm cười nói: “Ta đang cầu nguyện.”
Gordon nhíu mày: “Cầu nguyện? Với ai?”
......
Lẽ nào thiên sứ ở tòa thành thậm chí không biết đến sự tồn tại của Thần?
Metatron sóng mắt khẽ động, đáp: “Thành chủ.”
Baird cười lạnh nói: “Thành chủ không quản mấy chuyện lặt vặt này.”
Nylon cười nói: “Vị tiểu bằng hữu này đúng là khả ái. Ta thấy hơi thích hắn rồi.” Lời vừa nói ra, hắn liền cảm thấy cả người phát lãnh, giống như bị một thứ đáng sợ gì đó nhìn chòng chọc vào, không khỏi cảnh giác dáo dác trông bốn phía, thấy không có gì lạ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc Metatron giáng thế tới nay, đây là lần đầu tiên bị gọi là tiểu bằng hữu, hơn nữa đối phương rõ ràng nhỏ hơn mình rất nhiều. Loại cảm giác này thật sự...... có chút rối loạn.
Isabella thấy bộ dáng hắn như đang đăm chiêu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lấy bài đi.”
Metatron mỉm cười, cầm bài lên.
Isabella hỏi: “Ngài có muốn làm cái không?”
Chính giữa để lại sáu lá bài chưa lật.
Metatron không hiểu làm cái nghĩa là gì, nhưng Mammon quá rõ, hắn quét mắt qua những lá bài trong tay Metatron, lại dùng tốc độ sét đánh dạo một vòng sau lưng ba người kia, sau đó chắc chắn như đinh đóng cột: “Làm.”
Metatron gật đầu nói với Isabella: “Có.”
Trong mắt Nylon và Baird đều lộ ra ý cười gian trá.
Nhưng rất nhanh, bọn họ liền cười không nổi.
Cây sảnh trong tay Nylon gặp phải đôi của Metatron, ngay cả con đường trở tay cũng không có.
Trong tay Baird có ba lá, nhưng mất lượt hai lần, nên trực tiếp bị loại.
Bài của Gordon càng hẻo hơn, ngay cả cơ hội nhập cuộc cũng không có, trơ mắt nhìn Metatron tung ra lá “ba chuồng” cuối cùng trong tay.
Metatron khiêm tốn nói: “Cám ơn.”
......
Cám ơn cái đầu ngươi!
Ba người họ lật bài, ném xoạch xuống mặt bàn.
Liên tục thất bại sau ba ván ‘giết toàn bộ’, ba thiên sứ rốt cuộc cũng liên thủ theo ý nghĩa chân chính, không giống trước đó là thế chân vạc mạnh ai nấy đi, ôm mộng mình về nhất hết thảy.
Chính sách bọn họ sử dụng rất đơn giản. Bất luận Metatron ra con gì, đều dựa theo trình tự mà ngăn chặn! Tuyệt đối không để hắn có cơ hội thoát thân dù là nhỏ nhất.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, biện pháp áp chế này hiển nhiên không ngăn được nước bài siêu cấp vô địch như được Thần trợ giúp trong tay Metatron.
Kiến thức bao nhiêu năm ở trung tâm giải trí này lại không bằng tinh hoa trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Tỷ như liên tục năm ván mà một lá cũng không tung ra được, mặc cho Metatron từ từ ném sạch bài trong tay.
Lại tỷ như liên tục ba ván chỉ cho bọn họ cơ hội một người đi một lượt, sau đó Metatron tiếp tục đem mọi quân bài trong tay ném sạch sẽ.
Rồi lại tỷ như......
Baird rốt cuộc nhịn không được nhảy dựng lên nói: “Ngươi ăn gian!”
Hai người còn lại tuy không nói gì, nhưng sắc mặt đều rất khó coi, lúc này lại thưởng thức màn biểu diễn của Baird như đang xem kịch. Bọn họ đều rất giàu có, nhưng giàu có tới đâu cũng không thể chịu được tiền của mình lại ra đi không minh không bạch...... lại không bình thường như vậy.
Nói chung, ‘giết toàn bộ’ tuy cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng tuyệt đối không ai có thể liên tiếp làm cái những hai mươi lần, hơn nữa lần nào cũng thắng lớn hơn lần trước. Baird tuy ăn nói thẳng thừng, nhưng quả thật chính là tiếng lòng của bọn họ.
Metatron cũng rất bất đắc dĩ. Hắn không biết đánh bài, muốn rút lui cũng không biết làm sao mà rút. Định bảo Mammon dừng tay, nhưng lại sợ Gordon sẽ nghi ngờ, đành phải liều mạng thắng liên tiếp. Có lẽ trong thế cục này, duy nhất cao hứng chỉ có Mammon. Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn bất giác cong lên, cũng không quá để tâm đến sự cố trước mắt.
Isabella thấy tình hình không ổn, đang chuẩn bị lén bỏ đi báo cáo, cửa đột nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài.
Julian đứng ngoài cửa, đôi cánh cực tương xứng với vóc dáng thiếu niên như tắm mình dưới ánh đèn trên hành lang.
Khuôn mặt Baird lập tức từ đỏ chuyển sang trắng.
“Xem ra, mọi người quả thật chơi hết mình.” Ánh mắt Julian quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Metatron.
Metatron sắc mặt không đổi.
Nylon đứng lên hoà giải: “Ta trên đường đi làm chuồn ra, giờ phải lập tức chạy về.”
Gordon gật đầu nói: “Ân, ta cũng vậy.”
Sắc mặt Baird càng khó coi hơn. Nói như thế, kẻ cố tình gây sự hình như chỉ có mỗi hắn.
“Đi thong thả.” Julian nhướn mày nhìn Isabella, “Dẫn khách đổi hết số chips còn lại, sau đó tiễn họ ra về.”
Số chips còn lại khiến Nylon và Gordon vốn định chạy trốn trước trên mặt một trận nóng lên. Baird nhìn vào mắt, trong lòng hắc hắc cười lạnh.
Julian không đếm xỉa bọn họ, nói với Metatron: “Đi theo ta.”
Metatron đứng lên, sau khi lịch sự chào tạm biệt đám người Nylon, mới chậm rãi đi theo hướng Julian vừa rời khỏi.
Mammon đột nhiên lên tiếng: “Ngươi từng nói hắn là thiên sứ bốn cánh.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng hắn chỉ lộ ra một đôi cánh.” Mammon nói.
Metatron cũng chú ý đến điểm này: “Hắn có thể thu cánh.”
Trên thiên đường, thiên sứ không thể thu cánh sẽ bị coi là dị tộc, nhưng ở giới thứ mười thì hoàn toàn ngược lại.
Thiên sứ có thể thu cánh......
Trực giác Metatron mách bảo Julian là mấu chốt để cởi bỏ nghi vấn.