Chương 10-2: Độc dược (trung)

Kể từ lúc Beelzebub lấy giấy bạc ra, Mammon đã mơ hồ đoán được hắn sắp làm gì, nhưng chân chính nghe thấy vẫn có phần chấn kinh.
“Cây Tử vong của Địa ngục?”
Beelzebub nói: “Có lẽ nơi khác cũng có.”
Nếu giới thứ mười có cây Trí tuệ, vậy có cả cây Tử vong cũng không quá kỳ quái.


Mammon nói: “Cây Tử vong ở địa ngục cũng giống như cây Sinh mệnh ở thiên đường, đều thuần là tự nhiên sinh thành, khác với cây Trí tuệ do Thần gieo trồng.”
Beelzebub hẹp mắt lại, “Ý ngươi là, có kẻ trộm cây Tử vong ở địa ngục?”


Mammon nói: “Một phiến lá của cây Tử vong cũng có thể sử dụng rất lâu.”
Beelzebub nghĩ nghĩ nói: “Hơn nữa cây Tử vong sinh trưởng phi thường tươi tốt, cho dù thiếu mất một nhánh cũng sẽ không bị phát hiện.”
Hai người liếc nhìn nhau, đồng loạt đi ra ngoài.


Beelzebub thuận tay vơ lấy một túi bánh bích quy trên bàn, nhét vào trong ngực.


Tiến vào thang máy, Mammon nhìn túi bánh trong lòng hắn, trêu chọc: “Ngươi không sợ cứ như vậy mà ra ngoài, sẽ tổn hại hình tượng sao?” Điểm rắc rối nhất ở Beelzebub chính là hắn rõ ràng rất tham ăn, nhưng cứ phải tỏ ra mình không hay ăn tạp, rõ ràng rất thích những thứ bốc mùi, nhưng vẫn khăng khăng bảo vệ hình tượng mình mỗi ngày đều tắm rửa đến thơm ngào ngạt. Mà điều không thể tưởng tượng được nhất chính là, tội danh của hắn cửu giới đều biết, nhưng hắn lại có thể tự thôi miên bản thân rằng đó là một bí mật.


Thang máy “ding” một tiếng mở ra.
Mammon bước ra trước, Beelzebub đi theo sau.
Đang mắt to trừng mắt nhỏ với Hybe, quỷ đầu dê nhìn thấy bọn họ lập tức đứng lên, tươi cười nịnh nọt: “Tể tướng đại nhân, Mammon đại nhân.”
Beelzebub bước qua, túi bánh bích quy trong tay đã biến mất.


available on google playdownload on app store


Mammon nhìn Hybe, mỉm cười nói: “Hắn có đối đãi tử tế với ngươi không?”
Một câu mạc danh kỳ diệu.
Quỷ đầu dê tròn mắt mòn mỏi nhìn Hybe, nghĩ thầm, ngay cả bánh dâu tây ta yêu nhất cũng đưa cho ngươi, làm gì có chỗ nào không tử tế.


Nhưng Hybe rất ư vong ân phụ nghĩa nói một câu, “Không tốt.”
“Nga?” Mammon nhướn mày.
Hybe nói: “Không có ghế dựa.”


Quỷ đầu dê đột nhiên sực nhớ, thảo nào mình cứ phải ngước nhìn Hybe. Bán vé quá lâu, cũng quên tuốt hắn vốn không phải trời sinh lùn hơn người khác, mà là bởi vì dưới mông hắn có cái ghế ngồi. Hắn bày ra vẻ mặt đưa đám, có xung động muốn gào khóc ầm lên. Nếu chuyện đó có thể vãn hồi chút ấn tượng tốt đẹp cho mình, hắn sẽ không chút do dự mà làm ngay. Đáng tiếc hắn quá hiểu rõ, nơi này là địa ngục. Lòng thương hại là một thứ xa xỉ ở đây.


Ngoài dự liệu, Mammon quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, “Làm tốt lắm.”
Quỷ đầu dê, Hybe: “......”
Xe ngựa một lần nữa xuất phát, nhưng không có hướng xuống tầng dưới, mà trực tiếp bay thẳng lên trên.
Beelzebub đánh giá Hybe từ trên xuống dưới, “Hắn là ai vậy?”


Mammon nói: “Hybe. Thành chủ của Chủ thành ở giới thứ mười.”
Hybe cảm thấy mình giống như một món hàng trên giá, bị khách hàng cùng người bán bình phẩm từ đầu tới cuối.
Beelzebub nói: “Hắn có biết không?”
Mammon hiểu hắn hỏi về độc Tử vong trên quả Trí tuệ, nói: “Chắc có.”


Beelzebub nói: “Định đi đâu?”
“Giao hắn cho Abaddon.”
Beelzebub lôi túi bánh quy ra, nhét từng mẩu từng mẩu vào miệng.


Hybe hiếu kỳ nhìn hắn, dường như không thể tưởng tượng được một nam tử có bề ngoài chững chạc như thế cư nhiên ăn bánh hình động vật đủ màu sắc, hơn nữa còn cắn đầu và tứ chi của động vật trước, mới nuốt toàn thân nó vào bụng.


Mammon nhịn không được cười hỏi: “Bị nhìn như vậy, không cảm thấy gì sao?” Hình tượng này của Beelzebub bọn họ đều đã quen rồi, bất quá trước mặt người ngoài vẫn là lần đầu tiên.
Beelzebub nói: “Nếu đã sắp giao cho Abaddon, thì cũng đâu có sao nữa.”


Hybe sắc mặt căng thẳng. Hắn không biết Abaddon là ai, nhưng trước mắt xem ra, có lẽ là vai phản diện.
Mammon chợt lên tiếng: “Ta đã nói với ngươi chưa nhỉ......”
“Chuyện gì?”
“Hắn thích hưởng thụ hình phạt và đau đớn.”
Sắc mặt Beelzebub có chút cổ quái.


Hybe càng rúc vào một góc trong xe. Lần đầu tiên phát hiện điểm đặc thù của thân thể mình, hắn cũng từng chán nản, từng thống hận, từng ức chế. Nhưng dục vọng trước giờ luôn càng kiềm nén thì càng mãnh liệt. Có lần hắn đã lâm vào khuynh hướng cuồng nhiệt muốn tự ngược, nếu không phải ngay lúc đó Julian xuất hiện...... có lẽ hắn đã sớm tự hủy mình dưới cơn xúc động này.


Hắn vĩnh viễn ghi nhớ thiếu niên xinh đẹp kia tắm mình trong nắng, từng bước đi đến gần mình. Làn da trắng nõn như sữa, ánh mắt ngời sáng như sao, sau lưng là bốn phiến cánh......
Bốn cánh?!
Đồng tử hắn đột nhiên co lại.


Lúc đó ở trung tâm giải trí tất cả đều rất hỗn loạn, đến mức hắn chỉ thấy lông vũ trên cánh Julian bị vặt sạch, mà không để ý tới sau lưng hắn lúc ấy là bốn phiến cánh!
Sao lại thế được?
Hắn rõ ràng, hắn rõ ràng......


Beelzebub cùng Mammon bàng quan nhìn sắc mặt Hybe dần tái nhợt, giống như những người đứng trên bờ bàng quan nhìn một kẻ sắp ch.ết đuối không ngừng giãy dụa trong nước.
“Ngươi có phải......” Hybe nhìn về phía Mammon.
Mammon lập tức lộ ra nụ cười hòa ái.


Nhưng nụ cười của hắn hiệu quả hiển nhiên thua xa Metatron. Bởi vì, Hybe vừa nhìn đến nụ cười kia, liền rùng mình một cái, tự động nuốt xuống những lời định nói ban nãy.
Beelzebub nói: “Tóm lại giao cho Abaddon là tốt nhất.”
Mammon không có ý kiến.
Trên nền trời đêm, một quầng sáng trong vắt như sương mai.


Thân ảnh Abaddon và Asmondeus không ngừng biến ảo trong quầng sáng, thế trận giằng co kịch liệt.
Beelzebub thấy Mammon chuẩn bị mở cửa xe, nghi hoặc nói: “Trước giờ ngươi luôn thích chờ bọn hắn phân thắng bại.”
Mammon đáp: “Cùng một kết cuộc xem quá nhiều lần cũng sẽ nhàm chán.”


“Vậy sao?” Beelzebub tuy không thỏa mãn lắm với câu trả lời này, nhưng cũng chẳng buồn truy cứu nữa.
Lúc Mammon ra ngoài tiện tay xách Hybe đi theo.
Thân ảnh của Abaddon và Asmondeus nháy mắt tách ra.
“Gì nữa đây?” Abaddon hỏi, ngữ khí rất không tốt.
Mammon ngân giọng: “Tiền của ngươi......”


“...... Ngài có việc gì?” Abaddon chuyển sang bộ mặt tươi cười tương đối ôn hòa.
Mammon ném Hybe qua.
Abaddon mờ mịt đón lấy.
Hybe hoảng sợ đến một thân mồ hôi lạnh. Hắn không có cánh, nếu bị rơi xuống, chắc chắn phải ch.ết không cần nghi ngờ.
Mammon nói: “Lucifer đại nhân muốn ngươi tr.a khảo hắn.”


“tr.a khảo cái gì?” Abaddon túm cổ áo Hybe, lật qua lật lại nhìn nhìn hỏi: “Thiên sứ bị gãy cánh?”
Mammon nói: “Tất cả những gì hắn biết.”
Abaddon nhíu mày: “Bao gồm cả những tri thức cơ bản như một cộng một bằng hai?”
Mammon nhún vai nói: “Nếu hắn thật sự biết, cũng tr.a luôn đi.”


Trên trán Abaddon hoa lệ lệ lóe lên ba đường hắc tuyến, “Tốt xấu gì cũng phải có phạm vi chứ?”
“Hắn đến từ giới thứ mười, trước mắt vẫn đang là lão đại của giới thứ mười.” Mammon lời ít ý nhiều giải thích xong, xoay người bay về xe ngựa.


Trước khi đóng cửa, hắn mơ hồ nghe thấy Abaddon hỏi: “Giới thứ mười ai đánh nhau lợi hại nhất?” Quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp Hybe bị Abaddon xách cổ áo lắc qua lắc lại trong không trung, sắc mặt xanh mét.
“Lucifer đại nhân quả nhiên rất biết dùng người.” Mammon hài lòng đóng cửa.


Cây Tử vong được gieo trồng bên dưới dòng thác máu.
Cho dù sống ở địa ngục suốt bao năm qua, Beelzebub và Mammon vẫn như cũ cực kỳ chán ghét con thác toàn máu với máu này.
Máu loãng quanh năm không cạn từ trên cao tuôn xuống, rơi vào hồ máu sâu không đáy. Vô số oan hồn ác hồn giãy dụa gào thét trong hồ.


Mammon và Beelzebub giang cánh, lơ lửng trên đầu nguồn của thác máu.
“Một người trong chúng ta đi là được rồi.” Beelzebub nói.
Mammon nói: “Ta đợi ngươi.”
“Giới thứ mười không liên quan đến ta.”
“Nơi này là địa ngục.”
Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nhường ai.


Oan hồn dường như cảm nhận được sát khí cường đại tản mác từ trên người họ, lần lượt né tránh, mở ra một con đường.
Mammon nói: “Kỳ thực, ngươi có thể xem nó như một bát tiết canh lợn cỡ lớn.”
“Cám ơn.” Beelzebub diện vô biểu tình, “Ta quyết định sau này từ bỏ món tiết canh.”


“Đi xuống thôi.” Mammon cúi người trước, lao xuống phía dưới.
Beelzebub do dự một hồi, vẫn theo sau.
Lúc tiến vào hồ máu, Mammon cùng Beelzebub liền phủ kết giới, máu loãng chỉ chảy bên ngoài kết giới. Ngay cả như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy dạ dày mãnh liệt không khoẻ.
Hồ máu rất sâu, gần như không thấy đáy.


Không biết qua bao lâu, oan hồn xung quanh rõ ràng đã bớt đi, Mammon cùng Beelzebub phóng ra khỏi đáy hồ, nhìn đến một cõi khác.
Máu đỏ trôi nổi bồng bềnh trên không, thay thế cho bầu trời.


Phía dưới cũng là mặt đất, nhưng rõ ràng khác hẳn với thành thị bên trên thác máu, nơi này âm trầm tối tăm, mang theo hơi thở tử vong dày đặc.
Beelzebub cau mày, bầu không khí ở nơi này làm hắn nhớ lại tình cảnh lúc mới đến địa ngục.
Đây tuyệt không phải hồi ức tốt đẹp gì.


“Cây Tử vong.” Mammon nhìn gốc đại thụ che trời sừng sững ngay chính giữa, cành lá xum xuê. Cho dù là ai cũng không thể tin được, cái cây thoạt nhìn bình bình thường thường như vậy cư nhiên là cây Tử vong độc hại nhất địa ngục.
Beelzebub hỏi: “Ngươi nhìn ra được gì không?”


Mammon đi một vòng quanh thân cây, trầm giọng nói: “Hắn từng tới.”






Truyện liên quan