Chương 11-1: Giúp đỡ (thượng)
Belia xụ mặt nói: “Không được nhìn thấy ngươi, một chút cũng không quen.”
Mammon một bên âm thầm ghi sổ lại câu này, một bên cười nhạo: “Vậy sao, một năm ngủ hết ba trăm sáu mươi bốn ngày, quả thật ngủ đến không quen, không thoải mái a.”
——–
Nơi ở của Belia trông hệt như giáo đường.
Phía trước khối kiến trúc trắng ngà có một dãy đèn màu da cam, cho dù là dưới hào quang của Lucifer vẫn sáng lấp lánh như thế.
Metatron khẽ ngẩng đầu, vùng cổ lộ ra đường cong tuyệt đẹp, cặp mắt xanh biển nhìn về phía dãy đèn kia, mỉm cười thanh nhã, “Ta nhớ trước đây Belia rất hay bám lấy Lucifer.”
Mammon nhìn hắn, phụ họa: “Bởi vì hào quang của Lucifer đại nhân chói lọi nhất.”
Metatron nói: “Ta vẫn luôn cho rằng hắn sẽ ở lại thiên đường, ở lại nơi sáng nhất thế giới.”
Mammon nói: “Những nơi quá sáng, sẽ không nhìn rõ được hào quang. Ánh sáng xưa nay đều vì bóng tối mà tồn tại.”
Metatron thoáng động dung.
Mammon lại nói: “Giống như, Lucifer đại nhân ở thiên đường chỉ là ánh sao buổi ban mai, nhưng ở địa ngục, hắn là mặt trời rực rỡ trong đêm tối.”
Trong mắt Metatron hiện lên một tia mơ hồ.
Đại môn của nhà Belia đã gần trong gang tấc.
Mammon tiến lên một bước, nhẹ nhàng gõ cửa.
Chừng năm sáu phút sau, mới có đầy tớ quỷ đầu dê ra mở cửa, nhìn cặp mắt mông lung cùng khóe mắt ngân ngấn lệ của hắn, Mammon vô cùng khẳng định hắn vừa rời khỏi ổ chăn. “Chủ nhân nhà ngươi đâu?”
Quỷ đầu dê không chút hoang mang nói: “Hai ngày trước vừa rời giường, bây giờ chắc còn đang ngủ.”
Metatron bật cười: “Thế chừng nào hắn mới tỉnh dậy lần nữa?”
Quỷ đầu dê nhìn mái tóc vàng óng rực rỡ kia đến không chớp mắt, “Tính theo ghi chép thường ngày, đại khái phải năm sáu hôm nữa.”
Metatron nói: “Đứng lên hoạt động?”
“Không, rời giường rửa mặt đánh răng.” Quỷ đầu dê thấy Metatron vẻ mặt khó hiểu, bèn giải thích, “Đây là quy định nghiêm ngặt của Lucifer đại nhân.”
Metatron chớp chớp mắt. Dường như hắn không ngờ một thiên sứ lúc trước ở thiên đường chỉ thích ngủ nướng như Beria sau khi tới địa ngục cư nhiên lại sa đọa triệt để như vậy.
Mammon cảm thấy thập phần chướng mắt khi tên quỷ đầu dê này cứ lâu lâu lại ngắm nhìn Metatron, “Đi gọi hắn dậy đi.”
Quỷ đầu dê do dự.
“Gần đây ta đang cân nhắc có nên đề nghị Beelzebub bắt tất cả đầy tớ ở các cung điện đi trưng binh nhập ngũ hết không.” Mammon khoan thai nói.
Quỷ đầu dê lập tức vắt giò chạy vào trong.
Metatron kinh ngạc nói: “Ta còn ngỡ quỷ đầu dê được xem là một trong những chủng tộc hiếu chiến nhất địa ngục.”
“Đại đa số đều như vậy.” Mammon nhìn theo hướng quỷ đầu dê rời đi, “Cho đến khi bọn họ vào cung điện của Belia.” Sau khi tiếp xúc với Belia, kẻ vẫn có thể duy trì cần mẫn không bị tiêm nhiễm thói lười biếng của hắn e rằng không được bao nhiêu.
Metatron chậm rãi thả bộ, để có thể chừa một khoảng thời gian đủ cho Belia rời giường.
Nhưng hắn hiển nhiên đã đánh giá thấp tốc độ của mình, đánh giá cao lòng hổ thẹn của Belia. Khi bọn hắn đến trước cửa phòng ngủ Belia, vừa lúc nghe được tiếng trở mình trên giường của hắn.
Knock knock.
Mammon cung tay, gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa rộng mở của phòng ngủ.
Belia hé mắt trái, nhìn quỷ đầu dê đang khom lưng với mình, hỏi: “Là Lucifer đại nhân sao?”
Quỷ đầu dê lắc đầu.
Belia yên tâm nhắm mắt lại.
“Là ta.” Metatron nhẹ giọng nói.
Belia nhướn mắt phải, “Hình như ta nghe thấy tiếng của Metatron, là ảo giác của ta sao?”
Quỷ đầu dê không biết nên trả lời thế nào. Hắn căn bản có biết Metatron là ai đâu.
“Nhất định là ảo giác của ta.” Belia lẩm bẩm, mắt phải một lần nữa nhắm lại.
Một luồng sáng êm dịu phủ lên da thịt hắn, ôn nhu như nắng mai.
Belia vẫn nhắm chặt mắt nhíu mày nói: “Địa ngục không có nắng.”
Quỷ đầu dê dựa người vào thành giường, hai tay níu lấy một góc cái gối, dùng một động tác tự cho là thập phần bí ẩn để vân vê nó.
“Nhưng thiên đường có.” Metatron đứng bên đầu giường hắn, cúi người, ngữ khí nhỏ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Mammon rất muốn giơ chân giẫm nát cái giường này.
“Thiên đường cách ta quá xa.” Belia nói xong, đột nhiên mở to hai mắt, “Nhưng địa ngục cũng không có ai nói câu này.”
Metatron vươn ngón tay, nhẹ nhàng chọt chọt vào má hắn, “Không có thật sao?”
“Meta!” Hai mắt Belia đột nhiên trừng lớn, sửng sốt nhìn hắn, sau đó nhảy dựng lên, mãnh liệt nhào vào người Metatron.
Metatron theo bản năng ôm lấy hắn.
“Meta, đúng là ngươi rồi!” Hắn vùi đầu vào cổ Metatron, liều mạng hít thở mùi hương quen thuộc trong ký ức.
“Hình như ngươi vẫn chưa đánh răng thì phải?” Mammon đứng một bên lạnh lùng nhắc nhở.
Belia dè dặt ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng như con tôm luộc.
Metatron nhẹ nhàng buông hắn ra.
Quỷ đầu dê lập tức nói: “Xin Belia đại nhân cứ nằm đó, ta lập tức chuẩn bị bàn chải và kem giúp ngài đánh răng.”
“......” Belia cúi đầu chuẩn bị tìm một cái hố để chui xuống. Cho dù mọi người ở địa ngục đều quá rõ thói quen của hắn, thậm chí đã lưu truyền tới giới khác, nhưng hắn không bao giờ muốn mình cư nhiên mất mặt trước Metatron. “Ta đi đánh răng.”
Metatron chợt cảm thấy đôi tay nhẹ hẫng, Belia đã lướt ra ngoài như một cơn gió.
Quỷ đầu dê không ngờ ngay cả Lucifer đại nhân cũng không tài nào lay chuyển được thói quen sinh hoạt của Belia, nhưng nam tử tóc vàng xa lạ này...... nga, là mỹ nam tóc vàng, lại dễ dàng giải quyết như thế, không khỏi nhìn trộm thêm mấy lần.
Nụ cười của Mammon càng lúc càng nguy hiểm.
Quỷ đầu dê bị trừng đến lạnh cả sống lưng, càng không dám nhìn tới hắn.
Bầu không khí giằng co quỷ dị này kéo dài chừng một phút đồng hồ, Mammon rốt cuộc mở miệng: “Belia có lẽ đang cần người trợ giúp......”
Không đợi âm cuối của hắn ngân xong, thân hình quỷ đầu dê đã lao ra khỏi cửa.
Mammon nói: “Xem ra, Belia và đầy tớ của hắn cũng có thể hành động khá nhanh.”
Metatron đi một vòng trong phòng, tiện tay giúp Belia xếp chăn lại.
Mammon nhìn đến hai mắt một trận nóng lên, vô thanh vô tức tìm một góc ngồi xuống.
Belia rất nhanh trở về, hưng phấn chạy đến bên cạnh Metatron không ngừng tả xung hữu đột, “Meta, ngươi rời Con thuyền Noah rồi sao? Sao ngươi tới đây? Có phải đến thăm ta không? Ngươi sẽ ở lại chứ? À, sao ngươi lại đi chung với Mammon?”
Mammon nhướn mày nói: “Bọn ta đi chung từ, lâu, rồi.”
Belia ngay cả khóe mắt cũng không ngó ngàng tới hắn, chỉ trực tiếp dán vào Metatron.
Metatron xoa đầu hắn, “Ngươi muốn ta trả lời câu nào trước?”
Belia chẳng chút nghĩ ngợi: “Ngươi sẽ ở lại chứ?”
Metatron nói: “Ngươi cũng có thể đến thăm ta.”
Thần thái trong mắt Belia lập tức ảm đạm, “Vậy ngươi sẽ ở đây bao lâu?”
Mammon khoanh tay: “Có lẽ ngắn hơn một chút so với ngươi tưởng tượng.”
Belia kinh ngạc nhìn về phía hắn, “Ngươi làm gì cứ nhắm vào ta mà châm chọc vậy?”
Mammon buông tay: “Ta ăn ngay nói thẳng.”
Belia tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Metatron.
Metatron hỏi: “Ở địa ngục có quen không?”
Belia xụ mặt nói: “Không được nhìn thấy ngươi, một chút cũng không quen.”
Mammon một bên âm thầm ghi sổ lại câu này, một bên cười nhạo: “Vậy sao, một năm ngủ hết ba trăm sáu mươi bốn ngày, quả thật ngủ đến không quen, không thoải mái a.”
Belia liếc xéo hắn.
Mammon tiếp tục trưng ra nụ cười giả tạo.
“Đả đảo thiên sứ...... Đả đảo thiên sứ...... Tiến công thiên đường… Tiến công thiên đường......”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ca như sấm, khiến tầng bảy vốn rất an ninh thoáng chốc huyên náo hẳn lên.
Mammon đối diện với ánh mắt hết – nói của Metatron, xấu hổ giải thích: “Là 《 Địa ngục anh dũng chiến ca 》, hiện tại dùng làm chuông báo động, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.” Hắn nói xong mở cửa sổ, bay ra ngoài.
Metatron và Belia nhìn nhau.
Belia nhỏ giọng nói: “Có phải ngươi lén lút đến đây không, ta sẽ che giấu ngươi!”
Metatron nghĩ, cho dù hắn không hề lén lút đột nhập, nghe thấy tiếng ca như thế, cũng sẽ ngượng ngùng giang cánh bay đi.
Mammon một mạch bay đến tầng năm, liền phát hiện Abaddon đang giằng co cùng Poggi giữa không trung.
Hybe bị Poggi túm gáy, trái lại giống như con gà con quắp một con diều hâu.
Abaddon đang mắng ầm lên: “Tên hỗn đản nhà ngươi! Suốt ngày cứ mang phiền phức đến cho lão tử! Hiện tại ta lấy thân phận lão ba ra lệnh ngươi, lập tức thả người cho ta!”
“Kháo!” Poggi y hệt một tên nhãi lưu manh, thành thạo quay qua một bên phỉ nhổ mấy ngụm nước miếng, mắng ngược lại: “Đồ ɖâʍ tặc!”
Abaddon bị mắng đến đực mặt ra.
Mammon cũng nghe đến ngơ ngẩn.
Cả đời này Abaddon từng bị rất nhiều người mắng, dùng đủ loại ngôn ngữ, nhưng từ “ɖâʍ tặc” có đặc tính như vậy vẫn là mới lần đầu được sử dụng.
“ɖâʍ...... tặc?” Abaddon trỏ vào mũi mình, “Ngươi khẳng định là đang nói ta?”
Poggi cật lực gật đầu.
Abaddon quay đầu nhìn về phía Asmondeus đang đứng cách đó không xa, ngoắc ngoắc.
Asmondeus phối hợp bay qua.
Abaddon chỉ vào mũi Asmondeus, nghi hoặc hỏi: “Ngươi khẳng định không phải đang nói hắn?”
Asmondeus rất vô tội, thật ủy khuất.
Poggi lắc đầu, sau đó đưa ngón tay, quét quét bên trái.
Ngón tay Abaddon phối hợp nhích qua một chút.
Poggi lại phẩy phẩy đầu.
Abaddon lại nhích thêm chút nữa.
Poggi gật gật đầu.
Abaddon nhìn hướng ngón tay đang chỉ ——
Không sai, là chính hắn.
“Thằng nhóc này ngươi ngứa mông rồi phải không! Dám nói lão tử ɖâʍ tặc?!” Abaddon nổi trận lôi đình, bầu trời mơ hồ có tiếng sấm rền vang.
Poggi nói: “Nể tình ông là cha ta, chỉ cần ông thừa nhận mình là ɖâʍ tặc, còn phải cam đoan chỉ có lần này, lần sau không dám nữa, ta sẽ tha thứ cho ông.”
“Ngươi tha thứ......” Mái tóc đỏ rực của Abaddon dựng đứng như cả rừng đũa san sát, “Ta rốt cuộc đã gian ɖâʍ hồi nào?”
Poggi xách cổ áo Hybe, nhẹ nhàng huơ qua huơ lại, nhướn mày nói: “Chẳng lẽ ông còn muốn phủ nhận, không phải ban nãy ông vừa cường bạo hắn sao?”
“Ta, cường, bạo, hắn?” Mái tóc của Abaddon đang có chiều hướng thoát ly khỏi da đầu mà bay tắp lên trên.
Beelzebub chạy tới, nghe đến đây, rất chịu khó nhíu mày, “Tuy rằng nói, đây là loại hình phạt hợp pháp tốc hành ngược thân lại ngược tâm, có điều ta vẫn thấy thiếu đi một chút mỹ cảm.”
Abaddon rốt cuộc bạo phát, “Kháo! Ta chỉ dùng nắm đấm thụi vào bụng hắn một cái nhẹ mà thôi, ta làm sao ngờ được hắn lại đột nhiên nằm xuống đất tự vuốt ve mình hưng phấn mà rên rỉ?”
Mammon nghĩ đã đến lúc mình nên ra mặt, “Theo hiểu biết của ta về Abaddon và Hybe, ta cảm thấy độ tin cậy trong lời nói của Abaddon là năm mươi mốt phần trăm, của Poggi là bốn mươi chín phần trăm.”