Chương 23-2: Tuyệt chiêu (trung)
Thạch Phi Hiệp kháng nghị, “Tốc độ nói của ta nhanh như vậy, tuyệt đối không có khả năng hao hết hai phút.”
“Hai mươi sáu phút.”
“...... Mammon cố lên!”
——
Mammon đi đến bên cạnh Isfel, vươn ngón tay gõ nhẹ lên vỏ máy thông tấn trước ngực hắn.
“Bạo lực không thể giải quyết vấn đề.” Thạch Phi Hiệp quả nhiên rất phối hợp lên tiếng, “Tại sao quốc gia luôn tuyên truyền phải gia tăng tinh thần văn minh kiến thiết? Bởi vì tinh thần văn minh là chỉ tiêu trước mắt để ước lượng tỉ lệ tiến hóa của một người. Đừng tưởng rằng lông chân nhiều là chưa tiến hóa hết, đây là vấn đề do thảm thực vật và thổ nhưỡng. Hiện tại thiếu tế bào não mới là chưa tiến hóa hoàn toàn!”
Rafael nhìn Hybe đang quỳ rạp dưới mặt đất, liền nháy mắt với Beelzebub.
Beelzebub hiểu ý đi qua.
Thanh âm Thạch Phi Hiệp vẫn tiếp tục: “Đương nhiên những nhân tố thiên nhiên như não tàn gì đó chúng ta cũng phải tiến hành khảo sát thích hợp......”
Hoa viên bỗng dưng biến mất tại chỗ.
“...... Không biết vừa rồi có phải là ảo giác của ta không, ta hình như cảm thấy bên đó đã xảy ra chuyện?” Thạch Phi Hiệp hỏi.
Rafael nói: “Không có gì, chỉ là tăng tốc phi hành mà thôi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Các ngươi cài dây an toàn chưa?”
Isfel nói: “Chưa quá một ngàn dặm trên giờ.”
Thạch Phi Hiệp: “......”
Rafael nói: “Chúng ta nên quan tâm hoàn cảnh xung quanh trước đã.”
Beelzebub buông Hybe trong tay, hỏi Mammon: “Nơi này chính là tòa thành mà ngươi nói?”
“Đúng vậy.” Mammon cùng Metatron theo thói quen nắm tay nhau bay xuống khỏi hoa viên.
Rafael nhìn đĩa quay trong tay, đốm sáng biểu thị vị trí của Abaddon trên mặt đĩa đã biến mất.
Shipley cười lạnh: “Ta thật sự không nên xem thường độ đê tiện của các ngươi.”
Mammon nói: “Ta thích gọi nó là chiến thuật hơn.”
“Chiến thuật vứt bỏ đồng bọn?”
“Không.” Mammon nói, “Chúng ta chỉ muốn phòng ngừa rủi ro mà thôi, trước đó cũng không ngờ nhanh như vậy đã dùng đến nó. Chúng ta đại khái phỏng đoán với trí tuệ của ngươi có lẽ sẽ xuống tay từ Abaddon từng chịu ảnh hưởng của khói xám. Không ngờ ngươi lại phối hợp đến vậy.”
Shipley nói: “Thế các ngươi có muốn biết tình hình hiện giờ của Abaddon không?” Hắn dùng một tràng cười liên thanh để kết thúc câu hỏi, phủ một lớp màn quỷ dị lên vấn đề này.
Rafael đột nhiên nói: “Lại có hiển thị.”
Beelzebub đứng gần hắn nhất, cho nên động tác nhanh nhất, nhưng bị Rafael giữ lại.
Rafael nói: “Có thể là bẫy.”
“Là bẫy.” Shipley nói, “Bất quá không sao, các ngươi còn thời gian rất dài để suy nghĩ...... Abaddon, Asmondeus, Poggi...... Ta có thể chơi thật lâu.”
Rafael buông tay.
Beelzebub nhìn về phía Mammon, cuộc trao đổi không tiếng động tiến hành nơi đáy mắt bọn họ.
Isfel mâu quang đảo qua đĩa quay, nhắm thẳng vị trí hiển thị của đốm sáng bay ra ngoài, theo sát sau lưng chính là Uriel, Mammon cùng Metatron.
Sau khi họ rời khỏi, khói xám trong không trung tựa hồ càng dày đặc hơn.
Rafael cúi đầu nhìn đĩa quay, mở máy thông tấn nói: “Đốm sáng biến mất.”
“Ta nhìn thấy một...... thiên sứ trụi cánh.” Uriel nói.
Kỳ thực cũng không thể nói là trụi hoàn toàn. Nếu nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện trên cánh còn vài dúm nhung mao nhạt màu ngắn củn cỡn.
Lúc này bọn họ đang đứng trong một cái hồ rộng lớn đại khái có thể chứa được năm sáu ngàn người. Nước hồ khô cạn, lộ ra vũng bùn lầy lội nhớp nháp.
Thiên sứ trụi lông đứng ngay chính giữa hồ, bốn cánh.
Mammon nhíu mày nói: “Julian?”
Julian chậm chạp ngẩng đầu. Khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu tình, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, cực giống một con bù nhìn đã mất đi linh hồn.
Shipley nói: “Các ngươi đường xa tới đây, ta nói sao cũng không thể không có gì chiêu đãi. Đây là lễ vật ta tặng cho các ngươi, hy vọng sẽ thích.”
Mammon thăm dò linh hồn của Julian, nửa ngày nói: “Linh hồn hắn đã bị rút đi.”
Uriel sắc mặt lạnh lùng, “Sát diệt linh hồn là cấm thuật.”
Mammon nói: “Ta ủng hộ ngươi tử hình hắn ngay tại chỗ.”
Uriel cao giọng nói: “Shipley, bây giờ ngươi quay đầu còn kịp.”
Mammon, Metatron: “......”
Isfel nói: “Ngươi am hiểu đàm phán lắm sao?”
Uriel nói: “Cũng khá.”
Isfel nói: “Ta cho ngươi biết đáp án chính xác, ngươi không am hiểu.”
Uriel: “......”
Mammon nói: “Shipley, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Shipley cười nói: “Linh hồn của Julian cũng không hoàn toàn bị giết ch.ết, ta để lại một phần nhỏ ở gân chân phải hắn, ngươi rất dễ dàng tìm được. Ngươi sở trường về linh hồn công kích và phòng ngự, nên cũng biết tu bổ linh hồn. Chỉ cần ngươi tu bổ linh hồn hắn, hắn sẽ nói cho ngươi biết Abaddon ở đâu...... Như vậy không phải đơn giản hơn sao?”
Mammon lắc đầu: “Lời ngươi nói tiêu chuẩn không sai biệt lắm so với một gã lừa đảo vừa mới vào nghề.”
“Ngươi có thể lựa chọn không tin. Bất quá ta muốn khuyên ngươi, bây giờ ta thay đổi chủ ý, chuẩn bị xuống tay với Poggi trước.” Shipley cười tủm tỉm nói, “Ngươi biết có một loại quái thú tên là Nhật quang thú mà đúng không? Tuy rằng tên nó tương tự với Nguyệt quang thú, nhưng tính tình lại khác nhau rất xa. Nó thích ăn thịt, hơn nữa đủ loại thịt đều thích, không kén chọn, cũng vĩnh viễn không có ngày no bụng. Poggi hiện tại đang treo trên đỉnh đầu nó năm sáu thước. Chỉ cần ta buông tay...... Nó có thể bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc ngon.”
Mammon nói: “Cho nên ta mới xác định ngươi không phải một tên lừa đảo đủ tư cách đủ bằng cấp. Ta cứu Julian rồi chỉ có thể tìm được Abaddon, làm sao cứu Poggi?”
“Có thể cứu từng người một.” Shipley nói, “Ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi có thể tìm thấy Abaddon trong vòng nửa giờ, ta sẽ khiến Nhật quang thú tránh xa một chút.”
Mammon quay đầu lại trừng Uriel.
Uriel nhíu mày: “Làm gì trừng ta?”
Mammon nói: “Ai bảo trước kia ngươi là đồng sự với hắn.”
Uriel nói: “Chẳng lẽ Metatron không phải?”
Thanh âm Thạch Phi Hiệp lại xen ngang: “Ta đột nhiên cảm thấy trò chơi này không công bằng chút nào! Đầu tiên là quyền sở hữu phần thưởng quá mơ hồ. Ngươi chỉ hạn định bọn ta phải tận lực với nghĩa vụ, nhưng một điểm cũng không băn khoăn đến quyền lợi mà bọn ta nên có. Ở xã hội đương đại, loại điều khoản kiểu bá vương này sẽ không có thị trường, cuối cùng sẽ bị chống cự phản đối dồn vào tuyệt lộ!”
“Còn hai mươi tám phút.”
Thạch Phi Hiệp kháng nghị, “Tốc độ nói của ta nhanh như vậy, tuyệt đối không có khả năng hao hết hai phút.”
“Hai mươi sáu phút.”
“...... Mammon cố lên!”
Metatron nói với Mammon: “Đây là cái bẫy.” Cho dù linh hồn cường đại như Mammon, nếu phân ra linh hồn của mình tu bổ cho Julian, cũng tuyệt đối phí hơn phân nửa sức lực. Trong tất cả mọi người ở hiện trường, chỉ có Mammon và Shipley đồng dạng sở trường linh hồn công kích. Một khi hắn mất sức chiến đấu, Shipley sẽ càng không kiêng kỵ ai.
Mammon nói: “Ta biết.”
Tuy biết là vậy, nhưng không có biện pháp nào hay hơn.
Uriel nói: “Rafael, ý kiến của ngươi đâu?”
Đầu bên kia trầm mặc một lát, Rafael nói: “Các ngươi cứ làm theo lời hắn trước, chúng ta qua ngay.”
Mammon đột nhiên nhớ tới tuyệt chiêu mà Beelzebub giỏi nhất, trong lòng đại định, đi đến trước mặt Julian, đưa tay ấn đầu hắn, từ từ nhắm mắt lại.
Metatron nhìn về phía Uriel.
Uriel dường như nghĩ đến điều gì, khẽ gật đầu với hắn. Bởi vì Shipley đang âm thầm rình rập, cho nên bọn họ không thể dùng ngôn ngữ tiết lộ quá nhiều, chỉ có thể không ngừng dùng ánh mắt cùng sự ăn ý để trao đổi.
Shipley ung dung nói: “Còn hai mươi phút.”
Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng thì thầm với Isfel: “Gia hỏa này một chút khái niệm về thời gian cũng không có.”
Isfel nói: “Hắn chỉ am hiểu linh hồn.”
“Cho nên là linh môi sao?” (linh môi là ông đồng bà cốt ^^)
“Nghĩa là gì?”
“Những người thường xuyên gạt ăn gạt uống.”
Isfel nói: “Beelzebub phù hợp với hình tượng đó hơn.”
“Tại thời điểm này chúng ta nên đoàn kết nhất trí.” Beelzebub từ hoa viên nhảy xuống.
Rafael nói: “Ta không thấy lời hắn vừa nói có điểm nào không đoàn kết nhất trí.”
Beelzebub nói: “Điều kiện tiên quyết của đoàn kết là phải tín nhiệm lẫn nhau, thưởng thức lẫn nhau.”
Isfel nhướn mày: “Cho nên?”
Beelzebub nói: “Ngươi nên thưởng thức mọi khuyết điểm của ta.”
Isfel nói với Thạch Phi Hiệp: “Ta thưởng thức khuyết điểm gạt ăn gạt uống này của hắn.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nguyện ý thưởng thức ở cự ly xa.”
Theo thời gian trôi qua, Mammon sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, hai chân cơ hồ đứng không vững.
Vốn luôn quan sát hắn, Metatron không chút nghĩ ngợi đứng ngay sau lưng, vòng tay ôm hắn, để hắn dựa vào lòng mình.
Trước mặt họ, Julian nãy giờ như con rối không hề nhúc nhích lại đột nhiên chớp chớp mắt.