Chương 28-2: Chiến hậu (trung)
Phất tay, cửa tự động tách sang hai bên.
Sàn nhà thủy tinh rõ ràng phản chiếu một thân hình cao lớn trong bộ vest màu xám sẫm.
Mammon nghiêng người dựa vào sô pha, ngón tay ưu nhã vuốt cằm, “Bộ vest này phong cách đã qua thời.”
Beelzebub nói: “Ta không định cởi ra tặng ngươi.”
Ngón tay rũ trên tay vịn sô pha của Mammon búng nhẹ một cái, một chiếc sô pha khác tự động di chuyển ra phía sau Beelzebub.
Cửa đóng lại.
Beelzebub ngồi xuống, lấy đồ ăn ra.
Mammon nói: “Chuẩn bị bàn bạc vấn đề khai phá giới thứ mười?”
Beelzebub nói: “Đây là điểm thứ hai.”
“Điểm thứ nhất là gì?” Mammon có chút tò mò.
“Về vấn đề đi hay ở của Hybe.” Beelzebub nói.
Mammon khẽ nhíu mày: “Kỳ thực ta rất bất ngờ khi bây giờ hắn cư nhiên ở địa ngục.” Cha là Shipley, hộ tịch ở giới thứ mười, nhìn thế nào hắn cũng không thuộc quyền sở hữu của địa ngục. Cho dù hắn từng có một quãng thời gian làm...... tù binh ở địa ngục.
Beelzebub nói: “Lúc đó tình hình quá hỗn loạn, vừa sơ ý một chút lại mang trở về đây.” Đám người của thiên đường chuồn quá nhanh, Hybe hiển nhiên bị bỏ quên. Nghĩ đến thân phận đặc thù của Hybe, Beelzebub quyết định vẫn dẫn hắn về, miễn cho giới thứ mười vốn đã thương tích đầy mình lại trải thêm sóng gió.
Mammon nói: “Hắn là con của Shipley, nên tống khứ lên thiên đường mới phải.”
Beelzebub nói: “Hắn không có cánh.”
Mammon nói: “Đọa thiên sứ cũng giống thiên sứ, đều có cánh. Huyết tộc cần răng nanh, tinh linh cần tai dài, người lùn với Titan cần chiều cao đặc biệt, người sói cần biến thân...... Chậc, xem ra ngươi chỉ có thể đưa hắn tới nhân giới hoặc nguyên thù giới.”
Beelzebub nói: “Ta muốn đưa hắn về giới thứ mười.”
Mammon mỉm cười, “Ngươi không phải vừa nói giới thứ mười là điểm thứ hai sao?”
Beelzebub nói: “Chúng ta đã bắt đầu bàn sang điểm thứ hai rồi.”
Mammon nói: “Vậy kết luận của điểm thứ nhất là gì?”
Beelzebub diện vô biểu tình nhét một miếng pizza vào miệng, “Ngươi đến chừng nào mới có thể bỏ cái tật thích vạch lá tìm sâu này?”
Mammon buông tay nói: “Ta không cho rằng nó là một tật xấu, ta cảm thấy là một loại tình tự. Tùy theo đối tượng mà sinh ra tình tự khác nhau.”
Beelzebub nói: “Ta không phải Metatron, lý luận đối tượng của ngươi vô dụng với ta.”
Mammon nói: “Đương nhiên. Bất luận quá khứ hiện tại hay tương lai, ngươi đều không nằm trong phạm vi đối tượng đặc biệt của ta.”
Beelzebub nói: “Cám ơn.”
Mammon ngẩn ra.
Beelzebub nói: “Có lời cam đoan của ngươi, ngày tháng tương lai ta sẽ an tâm hơn.”
Mammon nhướn mày, thấm thía nói: “Ngươi trước giờ lo xa nghĩ quẫn quá nhiều.”
“Có thể quay lại chính sự được chưa?” Beelzebub thập phần lễ phép đưa ra thỉnh cầu.
Mammon nhún vai: “Nếu ngươi không tiếp tục nói nhảm nữa.”
Nghĩ tới mục đích đến đây, Beelzebub lẳng lặng nuốt xuống cơn tức này, “Đối với giới thứ mười, ngươi có cách nhìn thế nào?”
Mammon nói: “Một rương châu báu chưa được khai phá.” Tuy rằng giới thứ mười từng là vùng đất bị Thần vứt bỏ, nhưng không thể phủ nhận, vùng đất bị vứt bỏ này sở hữu ưu thế hoàn cảnh không thua gì tinh linh giới. Hắn đã khảo sát qua, giới thứ mười rất giàu tài nguyên khoáng sản, thổ nhưỡng khí hậu thích hợp trồng trọt, mà đám thiên sứ chưa được ăn quả Trí tuệ đích thực là những cỗ máy lao động hoàn mỹ...... Tiềm lực khai phá là vô cùng vô tận.
Chỉ tưởng tượng thôi hắn đã có loại chờ mong cùng hưng phấn không nói nên lời.
Beelzebub vừa nhìn thấy biểu tình của Mammon, liền biết lần này mục đã thành công được một nửa. Hắn nói: “Giới thứ mười không lâu nữa sẽ cử hành hội nghị thượng đỉnh cửu giới.”
Mammon nhíu mày: “Cửu giới?”
Beelzebub nói: “Đương nhiên, nhân giới sẽ không tham dự.”
Mammon nói: “Ta không nghĩ những giới khác có tư cách tham dự.” Lập công lao hạn mã trong chiến dịch giải phóng giới thứ mười là địa ngục. Tình tự của Thần là phân thân của Thần, nói cho cùng, mọi hỗn loạn đều là sơ sót của Thần gây nên, mặc dù cuối cùng do thần ra mặt giải quyết hết thảy vấn đề, nhưng chỉ là lấy công chuộc tội, công tội ngang nhau. Trong mắt hắn, quyền khai phá giới thứ mười nên hoàn toàn thuộc về địa ngục. Đương nhiên, nể tình thiên đường dù sao cũng từng xuất lực, hắn không ngại chia chút mật ngọt rỉ theo khe hở cho bọn họ.
Beelzebub nói: “Đây là Thần dụ.”
Mammon bóp trán, “Gần đây hễ nghe đến hai chữ này ta liền đau đầu.”
Beelzebub nói: “Thần hy vọng giới thứ mười mau chóng phồn vinh, do các giới đồng tâm hiệp lực, cùng nhau xây dựng, cùng nhau hưởng phúc.”
Mammon bĩu môi nói: “Ông ta sợ địa ngục chiếm lĩnh giới thứ mười, tạo thành cán cân thế lực nghiêng lệch trong mười giới thì có.”
Beelzebub nói: “Bất luận thế nào, hội nghị lần này có mặt thì có phần.”
Mammon liếc hắn, nói: “Ý ngươi là?”
Beelzebub mỉm cười nuốt xuống miếng pizza cuối cùng, “Đây là sở trường của ngươi.”
Mammon nói: “Ngươi cũng rất thích hợp.”
“Ta phải ở lại xử lý vấn đề của Hybe.”
“Ta cũng có thể xử lý.”
Beelzebub nói: “Còn có vấn đề của Leviathan.”
Mammon nói: “Ta cảm thấy hắn cứ ở lỳ trong kết giới cũng không tệ.” So với để hắn đi khắp nơi châm ngòi ly gián, Mammon thích chiêm ngưỡng dung nhan hắn ngủ trong kết giới hơn.
Beelzebub đành phải ra đòn sát thủ, “Nghe đồn đại biểu của thiên đường là Metatron.”
Mammon mím môi.
“Bất quá, với ta mà nói, đây là tình huống xấu nhất.” Beelzebub nhìn Mammon, chậm rãi nói, “Ta một chút cũng không muốn thấy cái bánh ngọt giới thứ mười bị đem làm lễ vật lấy lòng tình nhân.”
Hai chữ tình nhân không cần nghi ngờ đã thành công vuốt đuôi Mammon. Hắn nheo mắt lại, khóe miệng câu lên một tia tiếu ý đầy tà khí, “Nga. Ta nghĩ, đề nghị của ngươi cũng không phải không thể suy xét.”
“Đề nghị nào?” Đừng nói là lấy giới thứ mười làm lễ vật đi? Beelzebub nhíu mày. Hắn đột nhiên cảm thấy, có lẽ để Mammon làm đại biểu không phải là một quyết định sáng suốt.
Mammon không trả lời đúng đề, mà đáp phi sở vấn: “Ta gần đây luôn rầu rĩ về một chuyện. Thời hạn sử dụng trăm năm của khu công nghiệp phía đông tầng thứ nhất sắp hết rồi......”
Beelzebub tức giận trừng hắn.
Mammon rất ung dung, không nóng không vội.
Không khí giằng co, thời gian âm thầm trôi đi.
Mammon lòng nhẫn nại cực tốt, từ sau sô pha lấy ra một chai rượu, tự rót tự uống.
Beelzebub cũng khá kiên nhẫn, chậm rãi nhét đủ loại đồ ăn vặt vào miệng.
Đại khái cứ thế im ắng qua một giờ, Mammon đứng lên.
Beelzebub vừa ăn khoai tây chiên vừa ngẩng đầu nhìn hắn.
Mammon bắt đầu cởi cúc áo, sau đó cởi áo khoác......
“Ngươi làm gì?” Beelzebub sửng sốt.
Mammon nói: “Tắm rửa đi ngủ.”
Beelzebub: “......”
Mammon ngón tay cởi cúc áo sơmi thoáng dừng lại, quay đầu nhìn hắn, “Ngươi muốn tắm chung, hay là......”
“Ta đáp ứng.” Beelzebub đen mặt đứng lên.
Mammon nhướn mày: “Đáp ứng tắm chung với ta?”
“Khu công nghiệp phía đông!” Beelzebub lời còn chưa dứt, thân ảnh đã biến mất tại chỗ.
Ngón tay trượt khỏi cúc áo, Mammon chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Cảnh đêm phồn hoa, đèn điện hào nhoáng, đủ màu sặc sỡ.
Hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời. Vô luận ngoài mặt tỏ vẻ trấn định kiên cường đến đâu, đều không thể phủ nhận trong lòng hắn có một khoảng trống quá lớn, dùng bao nhiêu thắng lợi, tiền tài, thậm chí là ȶìиɦ ɖu͙ƈ cũng không thể lấp đầy khoảng trống đó.
Hắn giơ tay, tháo xuống chiếc nhẫn hắc tinh thạch, đẩy cửa sổ, ném chiếc nhẫn ra ngoài.
Đại hội cửu giới, chân chính là đại hội cửu giới.
Thạch Phi Hiệp mấy ngày nay luôn buồn rầu.
Hắn buồn rầu vì hai chuyện:
Thứ nhất, lần này đại hội cửu giới cư nhiên không cử hành ở Con thuyền Noah, khiến hắn vốn không có hảo cảm gì với thế giới càng thêm không có hảo cảm.
Thứ hai, hắn nhận được giấy mời tới đại hội cửu giới. Không sai, chính là giấy mời cho đại biểu nhân loại. Không thể không nói, đối với bất kỳ nhân loại nào, có thể nhận được giấy mời này đều là một chuyện vô cùng vinh quang. Bởi vì đại hội thường mời lãnh đạo tối cao của mỗi giới. Mà lãnh đạo tối cao của nhân giới là ai? Hắn nghĩ trước khi nhân loại thành lập Liên hiệp quốc vẫn luôn không có đáp án chính xác. Cho nên, dưới tình huống các nguyên thủ quốc gia nhân giới không hay không biết không cảm kích, hắn chỉ thấy vạn phần thấp thỏm bất an đối với việc mình cứ như vậy thay mặt bọn họ làm đại biểu nhân loại.
Bởi vì hắn thật sự không biết, vạn nhất lúc người ta phân chia quyền khai phá không cẩn thận phân cho hắn một phần, hắn nên làm sao đây? Chẳng lẽ phải dựa vào một thân một mình làm tư lệnh đi hoàn thành nhiệm vụ?
......
Hắn thật sự thật sự rất khổ não.
Nỗi khổ não này duy trì suốt mười ngày, rốt cuộc có một ngày, hắn bạo phát, hạ quyết định.
“Isfel!” Hắn đứng bên bể bơi, sắc mặt ngưng trọng nhìn Isfel vừa bơi xong một vòng, chém đinh chặt sắt nói, “Ta muốn tham gia hội nghị thượng đỉnh cửu giới.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Bất luận thế nào, ta cũng là nhân loại! Vào thời khắc này, ta phải gánh vác sứ mệnh quanh vinh làm đại biểu nhân giới!”
“Hội nghị đã bắt đầu rồi.”
“A?”
Isfel nói: “Cho nên, không cần phiền não nữa.”
Thạch Phi Hiệp dại ra, hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào?”
“Ba ngày trước.”
“...... Sao không ai nói cho ta biết?” Thạch Phi Hiệp buồn bực ngồi xuống vẽ vòng tròn. Vậy mình rối rắm suốt mấy hôm liền đến tột cùng là vì cái gì? Vì cái gì?
Isfel nói: “Metatron có tìm ngươi.”
“Hồi nào?”
“Buổi sáng năm ngày trước.”
Thạch Phi Hiệp bắt đầu hồi tưởng buổi sáng năm ngày trước mình đang làm gì. Hình như, hình như...... mình nhìn thấy Isfel ở trần nửa thân trên, mặt cũng không tự chủ được đỏ lên.
Uy. Đợi đã!
......
Thạch Phi Hiệp nói: “Metatron là đại biểu của thiên đường?”
Isfel nói: “Ân.”
“Đại biểu của địa ngục là ai?”
“Mammon.”
Thạch Phi Hiệp dùng móng tay cào mặt đất. Hắn rất muốn biết kết cục của Mammon và Metatron a......