Chương 30-3: Nhẫn (hạ)
Lợi ích trước mặt, tất cả sinh vật đều là những chú ong mật cần lao.
Đại biểu người lùn chân trước mới đi, đại biểu tinh linh cùng đại biểu người sói dắt tay nhau đến.
Kỳ thực với quy hoạch nguyên bản của Mammon, hiện tại xây dựng giới thứ mười chỉ cần vài phương diện là viện trợ của địa ngục, khoa học kỹ thuật của người lùn và lao động của Titan. Giới thứ mười tài nguyên phong phú, chỉ cần khai phá, không cần cứu tế.
Bất quá nghĩ đến tương lai giới thứ mười phải mở cửa hợp tác mậu dịch, thiết lập quan hệ với các giới khác hiển nhiên rất trọng yếu. Tuy rằng với danh nghĩa của hắn, các giới khác cũng sẽ không dám làm khó giới thứ mười, nhưng để các giới tâm tồn khúc mắc không có lợi cho việc phát triển giới thứ mười. Cho nên, Mammon vẫn cùng đại biểu tinh linh, đại biểu người sói ký kết đủ loại hợp đồng để thành lập quan hệ hợp tác liên minh sơ bộ, bao gồm phái chuyên gia trồng trọt của tinh linh, chuyên gia chăn nuôi của người sói đóng ở giới thứ mười cho đến khi động thực vật được trồng trọt chăn nuôi của họ đạt tới số lượng nhất định.
Giới thứ mười lãnh địa rộng lớn, nhưng tỷ lệ đất trồng dùng được cực thấp. Trong mắt Mammon, đây là lỗ vốn. Cho nên có tộc tinh linh cùng tộc người sói hỗ trợ trên cơ bản cũng là một chuyện tốt. Ít ra theo góc độ lợi ích lâu dài, đây là lợi nhuận. Phiền phức duy nhất chính là cần phải phân thêm nhiều nhân thủ đề phòng Nghịch Cửu Hội thừa cơ xâm nhập.
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn.
Lịch trên tường lại lật qua một tờ.
Mười sáu ngày.
Kế hoạch khai phá giới thứ mười triển khai đến hừng hực khí thế.
Đoàn kỹ sư của tộc người lùn đã vào Chủ thành, việc đầu tiên họ phải làm là đo lường giới thứ mười. Hóa ra bản đồ được lưu lại chỉ có hình dạng đại khái, cách độ chuẩn xác một khoảng rất dài rất xa, càng đừng nói là chính xác.
Vì bảo đảm an toàn cho họ, bên cạnh mỗi người lùn Mammon đều trang bị một thiên sứ đi cùng. Điều này khiến các người lùn rất không quen. Thiên sứ của thiên đường với họ mà nói xưa nay là một tồn tại cao cao tại thượng. Mỹ mạo, thiện lương và trí tuệ của thiên sứ vẫn luôn được tộc người lùn tôn kính, cho nên khi bọn họ tiếp xúc ở cự ly gần, các người lùn cảm thấy đến hô hấp cũng thật trắc trở.
Nhưng các thiên sứ hiển nhiên không hề phát giác điểm này. So với Mammon ngoài khác màu cánh ra cái gì cũng giống họ, người lùn càng khiến họ tò mò hơn. Vóc dáng nhỏ bé, tướng mạo kỳ quái, còn hở chút là đỏ mặt, mọi thứ đều thật mới lạ.
Sau khi tam tộc xuất hiện, Titan rốt cuộc cũng ngồi không yên. Titan quang minh và titan tự do lần lượt phái sứ giả đến thăm dò khả năng hợp tác. Mammon chính là đang đợi bọn họ kiềm chế không được chủ động tìm tới cửa. Nếu bọn họ không chủ động như vậy, hắn làm sao có thể hét giá trên trời?
Để tăng cường ý thức cạnh tranh giữa bọn họ, trong quá trình đàm phán, Mammon cố ý không ngừng tiết lộ nội dung đàm phán song phương với đối phương. Hiệu quả quả nhiên rất tốt, titan tự do và titan quang minh vì chèn ép đối phương, không tiếc thay phiên nhau hạ thấp yêu cầu của mình. Lần này Mammon tuyệt không thủ hạ lưu tình như đối với tộc người lùn, mà vui vẻ tiếp nhận hai hiệp ước thoạt nhìn thập phần bất bình đẳng. Dù sao, hắn có ép giá thấp tới đâu, các titan cũng sẽ không ôm hận hắn, mà chỉ càng ghi hận lẫn nhau thôi.
Sau titan, người lùn, tinh linh và người sói, đại biểu nguyên thù cùng huyết tộc cũng đại giá quang lâm. Bất quá bọn họ không phải tới tìm kiếm hợp tác, mà là tặng lễ vật, bày tỏ lòng an ủi cho giới thứ mười trùng tu hậu chiến.
Ngoài nhân giới ra, huyết tộc xưa nay hiếm khi lui tới với các giới khác. Đặc biệt gần đây, nghe nói Leslie đang đau đầu vì bị Lilith quấy rối, càng không dư thừa tinh lực để đến giới thứ mười.
Còn nguyên thù giới có lẽ bởi vì sự kiện lần trước Nghịch Cửu Hội đột nhập khiến bọn họ lòng mang áy náy? Lanka kế nhiệm nguyên thù giới chưa lâu, da mặt hẳn không cùng cấp bậc với da mặt của lãnh đạo các giới khác.
Xử lý xong mấy chuyện này, Mammon lại xem lịch.
Ba mươi chín ngày.
Cuộc đo lường của người lùn rốt cuộc cũng kết thúc.
Bất quá đây chỉ mới là khởi đầu.
Người lùn sau khi quay lại Chủ thành, lập tức tụ hội cùng nghiên cứu phương án kiến thiết giới thứ mười. Nghĩ đến điều kiện địa lý được thiên nhiên ưu ái của giới thứ mười, họ nhất trí quyết định đi theo hướng thuần phác, tận lực bảo trì nguyên trạng của thiên nhiên.
Phương án nghiên cứu gần ba tháng mới ra được sơ bộ, chuẩn bị giao cho Mammon.
Mammon ngón tay đang từng nhịp từng nhịp gõ mặt bàn, trong đầu tràn ngập những ý tưởng làm sao để bắt lỗi thiên đường. Lấy cớ giám sát viên của thiên đường lười biếng trốn việc mất tích được không nhỉ? Bất quá để tránh ngộ thương Metatron, hắn có thể lôi Rafael ra khai đao.
Các người lùn thấy khóe miệng Mammon chậm rãi triển lộ một nụ cười tà, sau lưng bất chợt phát lãnh. Hình như lúc này không phải thời cơ tốt để quấy rầy.
Các người lùn nhìn nhau, sau đó tổng công trình sư ra hiệu, rón rén thoái lui tới vị trí trước cửa.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Mammon liếc bọn họ, “Phương án đâu?”
Các người lùn xoạch một phát nhảy về, bày phương án lên bàn.
Nguyên giới thứ mười được phân làm tám khu, mỗi khu đều có một tòa thành khổng lồ chiếm từ năm mươi đến tám mươi vạn kilomet vuông, xung quanh có mười thôn trang trái phải, hình thành bố cục chúng tinh phủng nguyệt. Thành trì phong cách tương tự thiên đường, mỗi thành đều có không dưới mười tòa giáo đường.
Tổng công trình sư thấy Mammon không nói không rằng nhìn thiết kế, tưởng hắn không hài lòng, vội giải thích: “Đây chỉ là đề án sơ bộ, có thể chỉnh sửa.”
Mammon ngón tay gõ vào chỗ thành trì, “Nơi này nguyên bản là loại địa hình gì?”
Tổng công trình sư nói: “Do vấn đề bảo vệ môi trường, chúng ta tận lực xây tòa thành ở những khu có cấu tạo và tính chất đất xấu. Nhưng loại địa chất này ở giới thứ mười cũng không nhiều, cho nên vẫn chiếm cứ một phần nhỏ đất đai phì nhiêu.”
Mammon cau mày.
Tổng công trình sư nói: “Không thể thu nhỏ. Nếu nhỏ hơn nữa sẽ không đẹp!” Tám khu hắn còn chê ít. Theo tư tưởng của hắn, ít nhất phải phân thành tám chục khu, xây tám trăm tòa thành mới đúng. Đáng tiếc Mammon tài trợ kinh phí hữu hạn, cảnh tượng tám trăm tòa thành nguy nga phồn hoa chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng của hắn.
“Ta hy vọng sản lượng lương thực và hoa quả ở giới thứ mười có thể đạt tới tám mươi phần trăm của tinh linh giới trong vòng một trăm năm.” Mammon chậm rãi nói.
Tổng công trình sư sửng sốt, lập tức giật mình nói: “Ý ngài là muốn......” Trước mắt sản lượng lẫn chất lượng lương thực hoa quả của tinh linh giới đều đứng đầu mười giới, nếu sản lượng ở giới thứ mười gia tăng, lương thực và hoa quả của tinh linh giới không thể tránh khỏi tình trạng bị ép giá.
Bất quá nhu cầu của địa ngục về lương thực hoa quả cũng không cao, tại sao còn cố ý chèn ép tinh linh giới?
Mammon mỉm cười không nói.
Nếu hắn đã nắm giữ quyền khai phá giới thứ mười, vậy thu hoạch tương lai của giới thứ mười ít nhất sẽ có một nửa rơi vào túi tiền hắn. Hắn không hảo hảo quy hoạch sao được? Huống hồ do mười giới đều tự có vị trí địa lý cùng đặc tính chủng tộc riêng, tạo thành các loại lũng đoạn, tỷ như khoa học kỹ thuật của người lùn, khoáng sản của địa ngục, lương thực hoa quả của tinh linh, các loại thịt của người sói, khiến các giới kiềm chế lẫn nhau, động một phát liền run toàn thân, tương đối bất lợi cho cục diện địa ngục một mình độc bá lũng đoạn kinh tế do hắn thiết lập. Vì vậy trước hết hắn phải phá vỡ thế cục này!
Nghĩ đến một trăm năm sau, trên khuôn mặt lạnh băng của Omedeto có thể sẽ xuất hiện biểu tình phẫn nộ, Mammon tâm tình cũng tốt hẳn.
Nụ cười của vị ma vương địa ngục khét tiếng tham lam này luôn khiến các người lùn có ảo giác như âm mưu đang ấp ủ, ai đó sắp lên thớt. Vì giữ thân trong sạch, bọn họ quyết đoán tiếp nhận ý kiến tu sửa của Mammon, liền co mấy cặp chân ngắn ngủn, tức tốc biến mất khỏi tầm mắt của ma vương điện hạ.
Mammon nhìn cửa thật mạnh mở ra, nhẹ nhàng khép lại, ánh mắt lơ đãng rơi trên lịch.
Ngô.
Một trăm năm mươi sáu ngày.
Hơn nửa năm.
Án trạng Mammon cáo buộc thiên đường thất trách khơi dậy sóng to gió lớn trên thiên đường.
Thân là người đầu tiên cũng là người duy nhất bị cáo buộc, Rafael suốt đêm chạy tới giới thứ mười.
Khung trời Chủ thành, bóng đêm dày đặc.
Bỗng nhiên, một luồng kim quang rọi xuống.
Mammon nháy mắt di chuyển đến cửa sổ, khẽ nhíu mày.
Chỉ thấy Rafael triển khai sáu cánh, vác một giá chữ thập thật lớn chậm rãi phiêu xuống từ không trung.
Chủ thành bắt đầu xôn xao.
Không ít thiên sứ ló đầu ra khỏi cửa.
“Rafael?”
Các thiên sứ xì xầm bàn tán.
Rafael trang nghiêm chắp tay, nói: “Quang huy của Thần vươn xa vô hạn.”
Dứt lời, thân thể đột nhiên vòng ra sau giá chữ thập, ôm giá chữ thập bay tới hướng phòng ở của Mammon.
Mammon thoáng chốc dịch chuyển lên mái nhà.
Rafael quả nhiên cũng bay lên mái, đem giá chữ thập cắm thật mạnh xuống mái nhà!
Mammon nhíu mày nói: “Ngươi làm vậy là phá hư kết cấu phòng ốc.”
Rafael không đếm xỉa hắn, tiếp tục nói với các thiên sứ đang ngẩng đầu nhìn mình: “Hãy xem giá chữ thập này là mắt của ta, chứng kiến mọi niềm vui của vương quốc Thiên sứ, hãy xem giá chữ thập này là tai của ta, lắng nghe tất cả tiếng cười của vương quốc Thiên sứ, hãy xem giá chữ thập này là tâm của ta, vĩnh viễn tồn tại cùng vương quốc Thiên sứ!”
Các thiên sứ ngơ ngác không có phản ứng.
Rafael hơi xấu hổ.
Mammon vội ho một tiếng, dẫn đầu vỗ tay.
Các nơi trong thành rốt cuộc cũng lục tục vang lên tiếng vỗ tay.
Rafael khoát tay nói: “Không còn sớm nữa, mọi người về ngủ đi.”
Tiếng vỗ tay đột nhiên nhiệt liệt, sau đó đột nhiên ngưng bặt, kế tiếp là tiếng đóng cửa liên miên.
Mammon đi đến bên giá chữ thập, nhìn sơ vài cái, “Vật liệu không tồi.”
“Mọi thứ trong mắt ngươi đều có thể dùng giá cả để ước lượng sao?” Rafael nói.
Mammon nói: “Nếu là ngươi, không thể.”
Rafael ngạo nghễ nói: “Vô nghĩa.”
“Loại sản phẩm như ngươi gọi là có giá cũng không có thị trường, thuộc hàng ế lỗ vốn.” Mammon chậm rãi nói tiếp.
Rafael hỏi: “Gần đây ngươi có soi gương không?”
Mammon nói: “Xưa nay ta soi gương không bao giờ dùng mấy loại đơn vị thời gian kiểu ba phải như ‘gần đây’.”
“Ngươi không nhìn thấy trên mặt mình đang viết bốn chữ thật to ‘dục cầu bất mãn’ sao?”
“Ý ngươi là ám chỉ ta nên ở giới thứ mười kiếm thêm nhiều ưu đãi?”
Rafael nói: “Chậc, tâm linh trống trải không thể dùng tiền tài để lấp đầy.”
Mammon khoanh tay nói: “Đó là bởi vì tiền tài của ngươi không đủ lấp.”
Rafael nhìn hắn một hồi, lắc đầu bỏ đi.
“Ngươi đi đâu?” Mammon ngẩn ra.
Rafael nói: “Trách nhiệm giám sát viên thiên đường của ta đã kết thúc, sau này ngươi tự do phát huy.”
“Đợi đã.” Mammon bật thốt lên.
Rafael quay đầu, học theo hắn khoanh tay trước ngực.
“Khụ. Meta gần đây thế nào?” Mammon hỏi.
Rafael nói: “Kể từ ban nãy, ta đã quyết định sẽ không bao giờ dùng loại đơn vị thời gian kiểu ba phải như ‘gần đây’ nữa.”
Mammon âm trầm trừng hắn.
Rafael thản nhiên trừng lại.
“Giới thứ mười có rất nhiều chuyện cần giúp.” Mammon từ tốn nói, “Ta định gọi Abaddon tới hỗ trợ.”
Rafael nghe xong không hiểu ra sao, “Tùy ngươi.”
“Có lẽ sẽ gọi cả Asmondeus.” Mammon nói.
Rafael diện vô biểu tình.
Cho dù lớp mặt nạ trên mặt hắn che đậy rất khá, nhưng Mammon vẫn phát hiện được bên dưới lớp mặt nạ nháy mắt dao động. Đang tính bơm thêm liều, chợt nghe Rafael nói: “Cũng tốt. Nhiều người thì nhiều tay.”
A?
Không đợi Mammon phản ứng lại, Rafael đã giang cánh, thu hồi một thân quang hoa, biến mất trong màn đêm thâm trầm.
Này xem như......
Bỏ cuộc?
Mammon nhíu mày, lập tức nghĩ đến cảnh ngộ của mình, hàng mày càng nhíu chặt hơn.
Giá chữ thập của thiên đường vẫn thu hút rất nhiều người tham quan, dần dần biến thành thắng cảnh vương bài của Chủ thành giới thứ mười.
Trước mắt ở giới thứ mười, thiên sứ, titan, người lùn đều luân phiên đến chiêm ngưỡng.
Ngay cả Mammon cũng bắt đầu thói quen mỗi khi đêm xuống, một mình đi lên nhìn.
Giá chữ thập phảng phất phủ một lớp hào quang mong manh màu trắng, nhìn hồi lâu, tâm tình sẽ bình tĩnh trở lại.
Mammon ngẩng đầu nhìn giá chữ thập, tựa hồ nhớ về những năm tháng bị cố ý đè nén rồi quên lãng trong kí ức.
Khi đó cánh hắn vẫn còn trắng thuần không tỳ vết.
Hai tay đan nhau, hắn nhắm mắt lại. Động tác thành thạo vượt qua thời gian mấy vạn năm, nhưng ngay khoảnh khắc hắn định cầu nguyện, hắn phát hiện, mọi thứ đều có thể mô phỏng, có thể cải biến, duy chỉ cõi lòng chung quy không thể quay về nguyên điểm được nữa.
Hắn mở mắt, ngẩng đầu, nhìn đỉnh giá chữ thập.
Meta......
Có lẽ ngươi đã trở về nguyên điểm mà ta chung quy không nhìn thấy được nữa.
Nếu đã như vậy, tại sao còn cho ta hy vọng?
Lửa giận nháy mắt lan khắp toàn thân!
Mammon hai tay siết chặt thành quyền, dốc toàn lực khống chế cơn phẫn nộ đang bên bờ vực bùng nổ.
Hắn không biết cơn phẫn nộ này nhắm vào chính mình không thể quay đầu hay là Meta có lẽ đã trở lại, hoặc giả chỉ là một loại tình tự nóng lòng phát tiết. Hắn chỉ biết hắn phải khống chế nó cho bằng được!
Hắn chậm rãi xoay người, từng bước một đi tới hướng dãy thang.
Nếu trước mặt hắn có một tấm gương, hắn sẽ thấy giây phút này biểu tình trên mặt mình có bao nhiêu tàn nhẫn!
“Ta từng nghĩ, cánh biến đen là bởi vì ta phản bội Thần, vấy bẩn tín ngưỡng.”
Tiếng thở dài trong trẻo nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Mammon bóng lưng cứng đờ, cước bộ dừng lại.
“Ta kháng cự sự thay đổi này, sợ hãi sự thay đổi này, càng chán ghét sự thay đổi này phát sinh trên người mình.”
Mammon hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên quay lại.
Metatron đứng ở nơi hắn đứng ban nãy, tám cánh trắng thuần đối diện giá chữ thập, đều thánh khiết đến mức khiến người không dám nhìn thẳng. “Cho dù có Thần khai sáng và khoan dung, ta cũng vô pháp đối mặt bản thân như vậy, càng vô pháp đối mặt với các ngươi từng dùng ánh mắt sùng kính tín nhiệm nhìn ta. Ta phong bế nội tâm, không dám cho bất kỳ ai tới gần, chính là vì ta hoang mang, sợ hãi, yếu đuối......”
“Meta......” Mammon thấp giọng gọi.
“Ta không dám triệt để đọa lạc, ta không thể phản bội Thần. Nhưng ta lại tìm không thấy hướng đi lúc đầu.” Metatron mỉm cười nói, “Đáy lòng ta từng có một góc thầm đố kỵ các ngươi có thể tham gia trận thánh chiến kia. Bởi vì các ngươi có lập trường vững vàng, có thể dũng cảm phấn đấu cho tín ngưỡng và lý tưởng. Còn ta, chỉ có thể trốn ở Con thuyền Noah, ẩn giấu chính mình.”
Mammon cho tới giờ chưa từng nghĩ Metatron cư nhiên lại có tâm tình như vậy.
Không, ngoại trừ Thần, không có bất luận kẻ nào có thể đoán được tâm tư của hắn.
Hắn trông thánh khiết cao quý thế kia, hoàn mỹ đến không còn chỗ để bắt lỗi. Cho dù đen một đôi cánh, linh hồn hắn vẫn như trước xinh đẹp vô song.
“Nếu không có ngươi, ta vẫn còn trốn mãi trong ngục tù của bản thân, vô pháp giải thoát.” Metatron quay đầu, mỉm cười chân thành.
Mammon nhìn bốn đôi cánh trắng thuần chói mắt kia, nỉ non nói: “Nếu có thể, ta thà xem như ngươi chưa từng đi ra.”
Metatron nghiêng đầu, “Tại sao?”
Mammon nói: “Như vậy, ta còn có thể gạt người gạt mình mà tin rằng, linh hồn chúng ta ít ra vẫn có một phần tư giống nhau.”
Metatron im lặng.
Mammon trái tim quặn thắt, hoàn toàn không có cảm giác đau. Hắn chậm rãi lấy ra một đôi nhẫn, sải bước như những chiến sĩ chuẩn bị lừng lẫy xả thân, kiên định đi đến trước mặt Metatron, quỳ xuống một gối.
Lòng bàn tay xòe ra, một đôi nhẫn giống nhau như đúc lấp lánh tỏa sáng.
Nhẫn được khảm hai viên đá quý một lam một đen. Bảo thạch kề sát nhau, thâm tình như bạn lữ.
“Đây là ta tự tay tạo ra, có lẽ không được đẹp lắm.” Mammon thanh âm trấn định, nhưng bàn tay nhẹ run, ánh mắt hướng về bóng tối hư vô, thủy chung không dám ngước lên.
Lòng bàn tay được ôn nhu lướt qua, một chiếc nhẫn được cầm lấy.
Mammon khẩn trương đến hô hấp hỗn loạn. Ngón tay chợt mát lạnh, một chiếc nhẫn chậm rãi luồn vào ngón giữa. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu.
Metatron mỉm cười nhìn hắn, đang định nói gì đó, cả người đã bị Mammon đột nhiên vọt tới ôm vào lòng.
Không đợi Metatron định thần, một chiếc nhẫn khác đã vững vàng bao quanh ngón giữa của hắn.
Đêm cực tĩnh.
Hào quang quanh giá chữ thập nhẹ nhàng rải trên hai thân ảnh quấn quýt nhau.
Không biết qua bao lâu.
Sự im lặng bị phá vỡ một góc nhỏ.
“Ta yêu ngươi.”
......
Là ai nói?
Hình như là...... hai thanh âm?
☆☆☆ CHÍNH VĂN HOÀN ☆☆☆