Chương 51: "Em nói rằng, tôi nghĩ... Là lỗi của nó."

Vào tháng tư, thời tiết bỗng nóng lên. Bầu không khí oi bức lăn mình qua vịnh Ba Tư, cuốn theo mùi mằn mặn của dòng biển nóng, bao trùm lên khu đô thị phồn hoa ngợp trong vàng son này.


Bốn chiếc xe thương vụ chạy băng băng trên đường dừng trước cửa chính của trụ sở GCAA, những người đàn ông mặc âu phục đen không ngừng khiêng từng thùng carton và mấy thùng sắt từ xe ra. Họ đi vào trụ sở điều tra, chuyển những thứ này vào phòng tài liệu.


Chẳng mấy chốc, một người đàn ông da trắng với mái tóc nâu, vóc người cao to bước xuống xe, đi vào trụ sở điều tr.a chính. Vừa mới đặt chân vào, gã đã bắt gặp mấy thành viên của UAAG rồi.


Chào hỏi bạn cũ xong, gã bước đến ô cửa sổ, cười toe toét. Lovince giang hai tay cười tủm tỉm: "Hề lố Patrick, cậu bạn của tôi, lại gặp nhau rồi."


Trác Hoàn đang thấp giọng chuyện trò với Phục Thành, cả hai đang bàn một số nguyên nhân khả thi khiến mảnh vỡ cánh tà Emirates 411 rơi xuống. Trác Hoàn giương mắt, sau khi thấy rõ người đến là ai bèn "À" một tiếng sâu xa: "Cuối cùng anh lại-bị-tống-cổ đến Dubai rồi."
Lovince: "..."


Người đàn ông nọ chẳng có ý định đứng dậy ôm gã, Lovince cũng không thấy khó xử là bao. Gã thu tay về, đoạn nói: "Lần trước gặp nhau ở Boston, cậu bảo tôi bị tống cổ qua thì tôi còn có thể hiểu được. Chứ mà Patrick, Dubai là một nơi tuyệt vời như này thì sao có thể nói là "tống cổ" được đây? Tôi chủ động xin đi đó."


available on google playdownload on app store


Phục Thành ngẩng đầu nhìn về phía Lovince.


Lovince ngừng cười, nghiêm mặt lại: "NTSB chúng tôi vô cùng coi trọng vụ án Emirates 411. Ai mà ngờ sau hai mươi ba năm, vụ tai nạn này sẽ có bước ngoặt chứ. Thật ra trong lịch sử NTSB chúng tôi không phải không có những vụ án bị lật ngược lại, song lần nào chúng tôi cũng hết sức nghiêm túc với nó. Patrick à, tôi tới nơi đây là ôm theo lòng nghiêm túc tuyệt đối với mong muốn giải quyết nó cùng cậu, đào bới sự thật một lần nữa."


Trác Hoàn im lặng nhìn gã rồi nghiêng đầu nhìn ra đám nhân viên NTSB đang khiêng tài liệu sau lưng gã. Hắn hỏi: "Anh mang thứ gì đặc biệt qua đây à?"


Lovince nhoẻn miệng cười: "Không thể gạt được cậu mà. Quả thật năm đó NTSB đã mang đi một vài thứ đặc biệt mà không để lại cho GCAA. Tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ hài lòng."
"Cái gì?"
"Đầu sỏ cuốn vào động cơ lỗ đuôi, đồng thời làm động cơ nổ - Mảnh vỡ của đĩa cánh quạt kia."


Cả đám đi tới phòng tài liệu, Lovince sắp xếp một nhân viên điều tr.a cầm một cái hộp kim loại đen sẫm tới.


Đó là một cái hộp sắt đen đúa chẳng mấy bắt mắt, to cỡ một hộp chocolate, hộp bánh quy. Điểm đặc biệt duy nhất ở nó là ở miệng khóa dùng hai tầng khóa là khóa vật lý và khóa mật mã. Lovince dùng chìa khóa mở khóa thứ nhất, sau đó mới nhập mật mã vào. Gã nói: "Bảo tồn các chứng cứ mấu chốt trong một vụ tai nạn hàng không là thói quen của NTSB, chưa từng có một ngoại lệ nào. Thật ra cấp bậc bảo mật của tai nạn Emirates 411 ở NTSB là không cao, những chứng cứ quan trọng thật sự sẽ không chỉ dùng cách này để bảo tồn."


Cạch, hộp mở ra.
Lovince lấy cái bình thủy tinh bảo vệ ra khỏi hộp: "Là những thứ này."
Ngay sau khi bình thủy tinh bị lấy ra, Tô Phi đã xáp lại gần, Lina cũng tò mò liếc mấy cái.
Tô Phi: "Chỉ chút đỉnh thế thôi á?"


Lovince bật cười: "Điều khó khăn lớn nhất khi điều tr.a tai nạn Emirates 411 là vụ nổ mạnh sau khi nó rơi xuống. Toàn bộ máy bay bị nổ tan tành, chúng tôi có thể tìm được những mảnh xác này trong những thứ nằm rải rác khắp mặt đất, cũng xác nhận một số vết gãy không phải do vụ nổ mà là do ngoại lực máy móc tạo thành qua phân tích kĩ thuật là đã cố gắng lắm rồi."


Trác Hoàn: "Một vụ nổ, năng lượng Hóa học chuyển hóa thành năng lượng Cơ giới. Đĩa cánh quạt bị cuốn vào động cơ trước, bị cắt vỡ bởi ngoại lực mạnh mẽ từ máy móc, sau đó mới bị nổ... Cool, bước ngoặt suy nghĩ này khá là thú vị đấy. Là ai đã phát hiện ra những mảnh vỡ này và kiểm tr.a các vết gãy?"


Sắc mặt Lovince tức thì cứng lại, đoạn dùng nụ cười để che giấu: "Ha ha, đó quả là một suy nghĩ điều tr.a quá đỗi xuất sắc, đồng thời giúp tìm ra được nhân tố quyết định cho sự thật đằng sau vụ tai nạn Emirates 411. Patrick à, cậu hỏi đúng người thật, tôi biết nó là biện pháp ai nghĩ ra đấy."


"Hả, là ai?" Chú Joseph cũng từng là nhân viên điều tr.a của NTSB, ông rất tò mò về chuyện này.
Lovince mỉm cười: "Levi Andrew."


Chú Joseph sửng sốt: "Ồ, Phó cục trưởng Andrew ư? Khoan đã, vậy tức là vì Emirates 411 mà Phó cục trưởng Andrew mới thành danh, được cấp trên coi trọng? À phải, chứ không với độ tuổi mới hơn năm mươi của anh ấy thì bốn năm trước đã không lên được chức Phó cục trưởng rồi, ai ngờ khởi nguồn của tất cả lại là Emirates 411."


Lovince gật gù: "Phó cục trưởng Andrew là một nhân viên điều tr.a rất đỗi ưu tú."
Trác Hoàn cười khẩy, xoay người đi.
Đại gia Trác vẫn luôn tùy tính như vậy, ai cũng quen rồi. Phục Thành dõi theo bóng lưng hắn, trầm tư một lúc.


Lúc ăn cơm trưa, Trác Hoàn và Lovince nghiên cứu đĩa cánh quạt vỡ tả tơi này với nhau một lần nữa. Phục Thành cầm sandwich, đến chỗ chú Joseph rồi ngồi xuống bên cạnh.


Chú Joseph sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh rồi mỉm cười hỏi: "Phục à, sao vậy, buổi trưa cháu chỉ ăn mỗi sandwich thôi á? GCAA có cung cấp buffet năm sao trọn gói kia mà, cháu không đi ăn à?"
Phục Thành: "Cháu không có mấy hứng thú với đồ ăn."


Chú Joseph kinh ngạc: "Hóa ra còn có người không có hứng thú với đồ ăn."
Phục Thành khẽ "Vâng" một tiếng, không trả lời câu hỏi của ông. Anh vừa mở lớp bọc nhựa ngoài sandwich vừa hỏi: "Sáng nay lúc mọi người nhắc tới Phó cục trưởng của NTSB, cháu trông thầy Trác không vui lắm thì phải."


Chú Joseph nhìn anh một lát rồi mới mỉm cười hỏi ngược lại: "Cháu thấy tâm trạng Reid tốt bao giờ chưa, ngày nào thằng nhóc đó chẳng vác cái bộ dáng "Cả thế giới này nợ tôi một triệu"? À không, một triệu đã là gì, một triệu chả là cái khỉ khô gì trong mắt Reid cả, có lẽ "Cả thế giới này nợ tôi mười tỷ" thì chính xác hơn."


Phục Thành cắn một miếng sandwich, nhai hai cái: "Khác chứ."


Chú Joseph im lặng một chốc mới đáp: "Thôi được, cháu tinh mắt thật. Phục à, đúng là Levi Andrew và Reid có đã từng có vài mâu thuẫn, dĩ nhiên trong vụ kia, cả hai đều không hề sai. Cháu biết vụ tai nạn Rogge 318 năm năm trước nhỉ, máy bay đột nhiên mất tích, vụ việc này không hề nhỏ tẹo nào, ngay từ đầu NTSB đã coi trọng nó rồi, cũng cử cả nhân viên điều tr.a cấp cao ưu tú nhất lúc bấy giờ là Levi Andrew làm người phụ trách. Chẳng mấy ngày sau, Reid cũng vào đội điều tr.a với vai trò cố vấn điều tr.a phía Mạch Phi. Mới đầu chú cũng là một thành viên của đội điều tr.a nên mới biết chuyện này."


Phục Thành: "Họ đã từng nảy sinh xung đột ạ?"


Chú Joseph: "Đương nhiên lúc đầu thì chưa, dù rằng tính Reid nóng, nhưng lúc ấy thằng nhóc đó rất hiếm khi mở lời, cũng chẳng có dịp đắc tội người khác. Đằng nào cũng là máy bay mình thiết kế gặp nạn, dù có là ai cũng không có bụng dạ nào để nói chuyện mà. Cháu biết đấy, Reid im ỉm nên bớt đi hơn nửa số dịp đắc tội người khác. Hai người họ hợp tác rất vui vẻ, mãi đến hai năm sau đó, họ mới nảy sinh xung đột."


"Xung đột gì?"


Chú Joseph thở dài: "Một bên nghĩ rằng không nên đặt sự chú ý lên máy bay, tức MaiFei F485 nữa mà nên đi điều tr.a nguyên nhân tai nạn khác, ví dụ như vấn đề về phi công, về thời tiết. Còn một bên lại cắn chặt MaiFei F485 không buông, nghĩ rằng không nên kết luận không phải do vấn đề máy móc của máy bay, hay thậm chí là vấn đề thiết kế một cách qua loa như vậy. Hơn nữa, trục trặc máy móc không nên chỉ chiếm mỗi mười trang giấy trong bản báo cáo điều tr.a giai đoạn giữa."


Phục Thành lặng thinh mãi.


Dưới cơn gió lạnh của điều hòa, anh cắn miếng sandwich. Bánh mì và rau dưa bị nhai trong im lặng. Đôi khi đồ ăn giống như món quà đẹp nhất mà thiên nhiên ban tặng, đôi khi chúng chỉ là nguồn bổ sung năng lượng để tiếp thêm sức sống mà thôi. Anh im lặng mà nhai, im hơi lặng tiếng, trên gương mặt tuấn tú cũng chẳng dao động mấy.


Gắng nhai nốt miếng bánh mì cuối cùng, Phục Thành vừa vo giấy bóng thành cục vừa nói: "Thật ra cũng không phải không thể hiểu được lối suy nghĩ của thầy Trác. Năm 2016, Rogge 318 gặp nạn. Hai năm sau, cũng chính là năm 2018, lúc bấy giờ họ đã bán hơn một nghìn cái máy bay này trên toàn thế giới, vả lại chẳng hề xuất hiện bất cứ một vụ tai nạn do trục trặc máy móc hay lỗi thiết kế nào. Mà sau đó, mãi đến bây giờ, tức năm năm sau, MaiFei F485 cũng không hề xuất hiện vấn đề thiết kế. Nó là một cái máy bay vô cùng hoàn hảo, sự thật chứng minh rồi, thầy Trác không muốn đội điều tr.a đặt chú ý lên máy bay là một quyết định chính xác. Đó không phải tư tâm, đó là sự thật."


"Ồ?" Chú Joseph bật cười, "Vậy nếu chú nói cho cháu hay, người chủ trương loại trừ nguyên nhân tai nạn do trục trặc máy móc là Andrew, trong khi người từ chối đề nghị của anh ấy, khăng khăng yêu cầu không được loại trừ trục trặc đó khỏi điểm điều tr.a dưới tình huống chứng cứ còn chưa rõ ràng là Reid thì sao?"


Phục Thành chợt ngẩn ra.
***
Hai ngày sau, Rolls-Royce đưa một động cơ loại Trent 800 khổng lồ tới.
Cũng vào ngày hôm đó, Emirates đồng thời tìm được một chiếc Boeing 777 trong kho bảo trì của mình, đỗ riêng nó trong kho của sân bay quốc tế Dubai để đội điều tr.a sử dụng bất cứ lúc nào.


Sau khi Lina bắt được liên lạc với Rolls-Royce và nói rõ nguyên do, đúng như lời Trác Hoàn, bên kia đồng ý ngay tắp lự, cũng tìm một cái động cơ Trent 800 y hệt loại lắp vào Emirates 411 năm đó với tốc độ nhanh nhất, rồi hỏa tốc đưa tới Dubai.
Họ còn gấp gáp hơn cả đội điều tr.a nữa là.


Hơn hai mươi năm trước, họ bồi thường 350,000 đô-la Mỹ, khoản tiền này đối với một gã khổng lồ trong ngành như Rolls-Royce chỉ là một chuyện nhỏ nhặt. Nhưng thứ thật sự gây ảnh hưởng đến họ lại là hình ảnh xí nghiệp bị vùi dập bởi cánh truyền thông và dân chúng suốt hơn một năm trời. Vì lẽ đó mà khi đột nhiên có người nói cho họ biết bây giờ có cơ hội lật lại vụ án, Rolls-Royce sẽ chẳng hề đắn đo mà tiếp thêm một phần lực, đồng thời bày tỏ với Lina rằng họ sẵn lòng cho mượn phòng thí nghiệm T của họ tại nước Anh, nếu cần thì có thể làm thí nghiệm ở đó bất cứ lúc nào.


Ở một bên khác, Muhammad liên lạc với Emirates, hi vọng họ sẽ cung cấp một chiếc Boeing 777 chuyên dùng cho lúc điều tra. Bản thân hắn ta chẳng chắc chắn lắm, cứ thấp thỏm không thôi, nhưng Emirates lại đồng ý thoải mái quá đỗi. Sở dĩ phải mất hai ngày mới đưa máy bay tới được là bởi vì để tìm ra được chiếc Boeing 777 loại cũ của hai mươi ba năm trước đối với một Emirates dùng toàn máy bay mới tinh là hết sức khó khăn. Họ sẵn lòng dâng một cái MaiFei F485 mới nhất chứ không muốn tìm ra một con Boeing 777 từ đám máy bay mới toanh.


Sau khi máy bay và động cơ được đưa đến hết, Trác Hoàn phân chia nhiệm vụ cực kì rõ ràng.
Tất cả những vấn đề mà GCAA cần giải quyết là: "Mảnh vỡ" mà nhân chứng đã trông thấy rốt cuộc là cái gì, nó có khả năng đã bị cái gì cắt phải mới rơi ra.


NTSB thì đặt chú ý lên động cơ.
"Một thứ nào đó đã đi xuyên qua khoang nhiên liệu của Trent 800, qua phễu phụt, qua giữa các trục cao áp, cuối cùng cắt phải đĩa cánh quạt thấp áp của tuốc-bin làm động cơ nổ." Ngón tay thon gầy của người đàn ông nọ gõ mạnh lên bảng trắng gây ra tiếng cộp.


Phục Thành hỏi: "Cụ thể là phải tìm ra tính chất vật lí nào?"
Trác Hoàn nhìn về phía anh: "Khả năng chịu nhiệt, khả năng chống lực ép và độ cứng cơ bản... Ít nhất là ba kiểu này, hiểu chưa?"
Bốn mắt nhìn nhau, Phục Thành khẽ gật đầu, "Ừm, đã hiểu."


Nếu nói Emirates và Rolls-Royce cung cấp tài liệu thí nghiệm lên đến con số hàng trăm triệu thì GCAA cung cấp một nơi thí nghiệm cực kì xa xỉ.


Trong nhà xưởng đồ sộ, vô số máy móc tinh vi bị đặt bên rìa nhà xưởng, dựa sát vách tường. Những giải phân cách dài đến mấy chục mét được nối chằng chịt với đám máy móc nọ, và ở ngay chính giữa nhà xưởng là động cơ Trent 800 trông như một người khổng lồ.


Toàn bộ nhân viên điều tr.a và nhân viên thí nghiệm đều mặc đồ bảo hộ kín đáo đứng ở xa xa.
Trác Hoàn giơ tay lên, ngay sau đó, nhân viên của NTSB bèn nhấn nút khởi động.
Uỳnh!


Tiếng gầm rú inh tai bỗng chốc quét qua vành tai của bọn họ, cho dù có mặc đồ bảo hộ kín như bưng thì âm thanh này vẫn nhức óc làm da đầu người ta run bắn lên. Kế đó là dòng không khí chuyển động nóng hừng hực, dưới nhiệt độ cao đó, không khí trở nên méo mó, kho hàng không một kẽ hở tức thì bị thiêu đốt thành địa ngục 80 độ.


Mỗi lần làm thí nghiệm động cơ thật, ai cũng sẽ phải nghỉ ngơi, tránh bị cảm do nóng.


Từ ngày đầu tiên, Lovince đã đưa ra ý kiến: "Chúng ta hoàn toàn có thể không thực hiện thí nghiệm động cơ thật mà có thể mô phỏng nhiệt độ cao và cao áp mạnh của động cơ RR Trent 800, rồi tìm ra tính chất vật lí tức khả năng chống chịu là được mà?"


Trác Hoàn nhìn gã với ánh mắt trêu ngươi: "Ồ, Levi Andrew cũng nghĩ y hệt vậy, không cần phải khống chế các biến một cách nghiêm ngặt đến mức đó, chỉ cần làm thí nghiệm mô phỏng... À, đó là lí do mà đến cùng anh ta sai bét nhè, nó không đơn giản chỉ là gãy kim loại mang tính ngẫu nhiên không thể phục chế nào đó mà cái bộ não đơn bào của anh ta đã nghĩ ra. Ha, nguyên nhân thiểu năng như vậy mà anh ta cũng nghĩ được, nằm mơ mà ra à."


Lovince: "..."
Hôm qua chính miệng cậu còn khen suy nghĩ của anh ấy vô cùng xuất sắc kia kìa!
Cứ như nghe được lời trong lòng Lovince, Trác Hoàn bâng quơ buông một câu: "Nếu đối tượng là Levi Andrew thì tôi rút lại tất cả lời khen của tôi lúc trước. Phải, anh ta không xứng."
Lovince: "..."
Cậu nhỏ mọn thế!


Sự thật chứng minh rằng mỗi một sự kiên trì của Trác Hoàn luôn có cái lí của riêng hắn.
Lại một thí nghiệm nữa kết thúc.


Mọi người rời khỏi nhà xưởng, đi vào khu làm việc để nghỉ ngơi. Vừa bước chân vào trụ sở điều tr.a mát mẻ, ai ai cũng cởi hết đồ bảo hộ nặng trình trịch ra, tìm đầu gió điều hòa mà hít từng làn hơi một.


Trác Hoàn đứng bên cửa sổ, hắn nới cổ áo mình ra, mồ hôi nóng hầm hập chảy xuống xương quai xanh.
"Hình như tóc bị bung ra rồi."
Trác Hoàn ngoảnh đầu bèn bắt gặp một chàng thanh niên đẹp trai bước tới đây tự bao giờ. Trong tay anh là một chai nước đá, đoạn đưa tới.


Trác Hoàn nhướn mày, nhận chai nước này.
Cả người Phục Thành cũng đổ mồ hôi như mưa, áo sơ mi đen hoàn toàn dính lên người, tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp thành từng sợi dính ở hai bên má. Ấy vậy mà người con trai này chẳng lo cho bản thân trước, anh bước tới, đưa chai nước này.


Trác Hoàn: "Em không nóng sao?"
Phục Thành: "Tôi không sợ nóng lắm. Tôi buộc tóc cho anh nhé thầy Trác? Buộc lên chắc sẽ thấy đỡ hơn."
"Ừ."


Tháo dây cột tóc lỏng lẻo xuống, bàn tay chàng trai nọ len lỏi qua mớ tóc ẩm ướt. Anh không ngại mồ hôi bẩn mà chỉ ngẩng đầu, nghiêm túc chải những sợi tóc khá dài nọ.


Nếu nửa năm trước lúc anh mới gặp Trác Hoàn, tóc hắn nuôi có dài nhưng vẫn tạm chấp nhận trong cánh đàn ông thì nửa năm sau, Trác Hoàn vẫn không cắt tóc, cho dù là một lần. Bởi vậy, mái tóc đã dài bèn dài ra hơn.


Người đàn ông này có vẻ ngoài quá đỗi điển trai, gương mặt khôi ngô chói lóa có thể hợp với bất cứ kiểu tóc nào. Tiện tay buộc thành một búi tóc sau đầu, vài sợi rủ xuống hai bên trán. Nhưng hợp với mái tóc dài này lại không có nghĩa rằng đó là nguyên do hắn nuôi tóc dài.


Phục Thành: "Tại sao anh không cắt tóc?"
Động tác uống nước của Trác Hoàn khựng lại: "Gì?"
Phục Thành hé môi, song không hỏi lần thứ hai.
Trác Hoàn xoay người nhìn cái vẻ câm như hến của chàng trai này, đoạn nhếch miệng, trong giọng nói chan chứa ý cười: "Tại sao em không mặc sơ mi trắng?"
Phục Thành: "..."


Một lát sau, Phục Thành mới đáp bằng giọng bình tĩnh: "Bất tiện."
"À, bất tiện..." Giọng hắn kéo dài ra, Trác Hoàn cúi đầu nhìn chàng trai trước mặt mình. Lời nói quẩn quanh nơi đầu lưỡi, hắn hạ giọng: "Bất tiện gì cơ?"
Phục Thành trưng nét mặt điềm nhiên xoay người đi.


Trác Hoàn bật cười: "Câu đùa nhạt này không buồn cười hả?"
Phục Thành dừng bước, anh xoay người im lặng nhìn người đàn ông này.
"Tôi nghe chú Joseph kể ngài và Levi Andrew có mâu thuẫn."
Trác Hoàn thu lại nụ cười. Hắn nhíu mày, tặc lưỡi một tiếng: "Sao cái gì chú Joseph cũng nói toạc ra ngoài vậy?"


Phục Thành yên lặng nhìn hắn: "Tại sao?"
Trác Hoàn: "Hửm?"


Phục Thành siết chặt ngón tay, bước thêm một bước: "Tôi hỏi là, tại sao... Là nhà thiết kế chính của MaiFei F485, có lẽ ngài là người hi vọng nó không có vấn đề nhất mới phải. Vậy tại sao ngài lại khước từ lời đề nghị của Phó cục trưởng NTSB, vẫn khăng khăng yêu cầu tiếp tục điều tr.a phương diện trục trặc máy bay?"


Trác Hoàn ngoáy tai, hờ hững đáp: "Có một chuyện em phải rõ, đó là tôi chưa bao giờ nói chắc chắn là lỗi máy bay, mà tôi chỉ nói là không thể bỏ qua một khả năng như vậy. Chú Joseph chưa kể rõ ràng cho em hay sao?"
Phục Thành: "Vậy là vì lí do gì?"
Đôi mắt hắn dần tối đi, nhìn chàng trai trước mặt.


Trong đôi mắt trong veo sáng rực nọ là ánh sáng của sự kiên quyết và nghiêm túc. Dường như người con trai đó giao phó cả sinh mệnh, xuyên qua nửa vũ trụ mà quật cường nhìn hắn, không chịu bỏ qua.


Lát sau, Trác Hoàn mới đáp: "Vậy em nói cho tôi biết trước là tại sao em không mặc áo sơ mi trắng cái đã, rồi tôi sẽ trả lời em hay."
Phục Thành: "... Anh thừa biết nguyên nhân mà. Rất nhiều nhân viên điều tr.a không mặc nó, kể cả Tô Phi cũng không mặc áo phông trắng."


Trác Hoàn khẽ "À" một tiếng: "Nhưng tôi muốn nghe chính miệng em nói cơ."
Im lặng một lúc lâu, Phục Thành đáp lại bằng chất giọng lạnh nhạt: "Bởi vì sau khi áo trắng đẫm mồ hôi sẽ trông như không mặc gì, sẽ khá là xấu hổ."
Trác Hoàn: "Hồi ở Helsinki, em từng nói với tôi một câu."


Phục Thành ngước đầu nhìn hắn, trưng vẻ mù mờ.
Anh đã từng thốt ra rất nhiều câu, thành thử chẳng biết bây giờ Trác Hoàn đang nói đến câu nào.
Trác Hoàn nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh: "Em nói rằng, tôi nghĩ... là lỗi của nó."


Hai mắt anh trợn to, đoạn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Nửa năm trước, Helsinki, Phần Lan.


Japan Airlines JL917 rơi tan xác cạnh sân bay Vantaa. Hôm đó, anh đặt chân lên thảm cỏ nơi chiếc máy bay đó đã rơi, có luồng gió thổi tới từ phương xa, anh vuốt lớp đất bị cháy đen. Tiếng gió thì thầm bên tai – chẳng hiểu sao anh như nghe thấy gió đang chuyện trò.
Đó là một loại trực giác nằm sâu trong linh hồn.


Là một phi công ưu tú nhất, anh có cảm giác rất rõ: Không hoàn toàn là lỗi của phi công.
Vì lẽ đó, cái máy bay này chưa chắc đã vô tội.
Mà giờ đây, Trác Hoàn lại nói cho anh biết, rằng hắn nghĩ vụ tai nạn của Rogge 318 là lỗi máy bay.


Trong lồng ngực anh, tất thảy không khí bị quét sạch trong chớp mắt. Phục Thành gần như vội vã hỏi hắn: "Cho nên anh nghĩ rằng Rogge 318 gặp trục trặc máy bay? Anh biết nguyên nhân tai nạn của nó?"
Trác Hoàn khẽ nhướn mày: "Tôi có nói vậy bao giờ?"
Phục Thành sửng sốt.


Ngay sau đó, lúc anh định mở miệng thì bỗng dưng bên ngoài có tiếng ồn ào.


Tiếng gào của Lovince to đến nỗi đứng ngoài cửa cũng nghe thấy được. Gã rống lên bằng ngữ điệu kinh hãi: "Truyền thông? Đương nhiên chúng tôi không hề tiết lộ cho cánh truyền thông rồi. Là chuyện tốt mà đám GCAA các người làm ra đúng không! ch.ết tiệt! Chuyện này là sao! NTSB chúng tôi cũng muốn giữ bí mật, chứ không anh nghĩ vì sao tôi và anh lại có mặt ở đây? Trước khi điều tr.a rõ vụ việc thì không được tung ra bất cứ tin tức nào cho bên ngoài, ok! Đó là lời cam kết với NTSB của các anh trước khi chúng tôi đến. Bây giờ, tôi yêu cầu các anh lập tức tr.a ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đồng thời bưng bít tin tức!"


Phục Thành và Trác Hoàn đều nhíu mày.


Hai người cất bước đi ra ngoài bèn thấy bên ngoài đang loạn xì ngầu, những nhân viên điều tr.a vốn đang thong dong hưởng điều hòa, ngồi nghỉ uống nước đá giờ đây đứng dậy hết cả. Lovince và Muhammad đang cãi sa sả vào mặt nhau, sắc mặt cả hai đều cực kì tệ. Lovince tức giận phất tay: "Mẹ nó, thế giờ ý các người là sao, cứ công khai như vậy luôn?"


Muhammad cũng lạnh mặt: "Anh Lovince này, tôi không thể không nghi ngờ các anh được. Hôm trước NTSB vừa tới thì hôm nay tin tức đã bị tuồn ra."


"Gì cơ? Anh nghi ngờ tôi?" Lovince khó tin cười to, "Anh phải tin rằng tôi còn muốn giữ bí mật này hơn anh, tôi còn mong mỏi cuộc điều tr.a Emirates 411 không bị lật ngược lại hơn anh! Mỗi đêm trước khi ngủ tôi đều cầu nguyện, hi vọng đây chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ nhoi!"


Nghe được câu này, Phục Thành có hơi ngạc nhiên, nhưng anh nhanh chóng hiểu ra.
... Lẽ nào Lovince và Phó cục trưởng Andrew có mối quan hệ đặc biệt nào đó?
Trác Hoàn cười lạnh, hắn tìm được Lina, mặt thối hoắc: "Chuyện là sao?"


Cô gái người Pháp xinh đẹp chớp mắt đầy vô tội, đoạn cười đáp: "Reid à, chuyện này không hề liên quan đến em. Làm sao em biết được giữa trưa nay, mấy trang báo lớn của các tiểu Vương Quốc bỗng dưng đăng tin nói rằng vụ tai nạn Emirates 411 hai mươi ba năm trước có bước ngoặt, rất có khả năng năm ấy đã điều tr.a sai?"


Chú Joseph: "Hay là bên Rolls-Royce tiết lộ tin tức?"


Lina: "Đương nhiên là không. Cháu chưa nói cho Rolls-Royce biết chúng ta đột nhiên điều tr.a lại vụ việc Emirates 411 là vì có nhân chứng mới xuất hiện. Rolls-Royce chỉ biết vụ này có thể xoay chuyển, nhưng không biết có nhân chứng mới. Cho nên chỉ có NTSB, GCAA và chính Emirates... mới có thể tiết lộ tin tức cho cánh truyền thông mà thôi."


*Tác giả:
Trác RIP: (Mặt khó ở) Gì? Tại sao các người toàn kể chuyện của tôi cho Phục Thành biết vậy? Được tôi đồng ý chưa?
Chú Joseph: Nếu không có chú giúp cmn đỡ cháu thì cháu có thể cưa Phục Thành à? Bây giờ cháu có thể hôn hai lần chắc?!
Lina: + ^^
*Giải thích thêm:


"Một thứ nào đó đã đi xuyên qua khoang nhiên liệu của Trent 800, qua phễu phụt, qua giữa các trục cao áp, cuối cùng cắt phải đĩa cánh quạt thấp áp của tuốc-bin làm động cơ nổ."


Các bạn có thể xem hình để có cái nhìn toàn diện hơn tẹo, mảnh vỡ sẽ đi theo hướng ngược với mũi tên (Đây chỉ là hình minh họa cho động cơ tuốc-bin, không phải của Trent 800):






Truyện liên quan