Chương 79: Bởi anh yêu em

*UAAG - Đội điều tr.a tai nạn hàng không*
Tác giả: Mạc Thần Hoan


Trời vừa mới hửng sáng thì điện thoại đầu giường đã đổ chuông. Phục Hiểu nhanh chóng nhấn tắt chuông báo thức theo phản xạ, ngủ tiếp, hai giây sau mới phản ứng lại. Chị mở mắt ra, nhìn trần nhà quen thuộc, ý thức được mình đã không còn ở Anh nữa.
Chị đã về nhà rồi.


Hôm qua chị mới về nước, hôm nay còn phải dậy sớm, đầu chị váng vất, song tinh thần chị lại rất tỉnh táo. Chị nhanh chân đi rửa mặt đánh răng, ấy vậy mà lúc mở cửa phòng ra đã ngửi thấy mùi cháo thoang thoảng.
Chị sửng sốt đi vào phòng ăn, vừa đúng lúc Phục Thành múc hai bát cháo và bưng ra.


Phục Hiểu: "Em dậy từ bao giờ?"
Phục Thành: "Nửa tiếng trước. Chị, chị ăn cháo nhé?"
Cả hai chị em cùng ngồi bên bàn ăn bữa sáng.
Nhìn Phục Thành nuốt từng thìa cháo một, Phục Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ không nghiêm trọng như chị tưởng.


Chị sẽ mãi chẳng quên được dáng vẻ khi Phục Thành phát bệnh lần đầu tiên. Em chị gầy gần như thành một bộ xương. Khi Phục Hiểu nhận được tin và đến bộ đội đón, em trai chị đã gầy trơ xương như củi khô, mặt trắng bệch chẳng còn chút hồng hào nào, nhưng lúc trông thấy chị vẫn cười với chị, bảo chị đừng lo.


Làm sao không lo cho được!
Chị mang Phục Thành đến rất nhiều bệnh viện, đi qua cả Mỹ cả Anh, cuối cùng khi tình hình ổn định lại mới quay về Thượng Hải, tiếp tục điều dưỡng sức khỏe.


available on google playdownload on app store


Ăn uống, thay đồ xong, Phục Thành hãy còn chần chừ. "Chị ơi, tuần trước em đã tìm đến bác sĩ Triệu rồi, đã lấy thuốc rồi."
Phục Hiểu trừng anh: "Không được, đi kiểm tr.a tử tế một chuyến với chị!"
"... Dạ."


Họ đến bệnh viện tư nhân, chụp CT một lần, cộng hưởng từ một lần rồi mới chuyển sang kiểm tr.a máu. Đến chiều, Phục Hiểu dẫn theo em trai mình đi tìm bác sĩ Triệu.


Bác sĩ Triệu là một bác sĩ trẻ mới hơn 30, song cực kì có tiếng trên phương diện trị liệu bệnh chán ăn. Anh ta nhìn kĩ phim chụp và đơn xét nghiệm, kê khai một số thuốc và mấy chai dịch dinh dưỡng. Bác sĩ Triệu cũng là người quen của cả hai chị em này, anh ta nhìn Phục Hiểu, rồi lại nhìn sang Phục Thành, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Thực chất tỉ lệ tái phát của loại bệnh AN* này không cao lắm, chỉ khoảng độ 0.5% đến 3.7%, tỉ lệ tái phát ở nam giới là thấp hơn. Đa số bệnh nhân AN mà anh từng gặp đều phát bệnh bởi chế độ ăn kiêng quá độ, cho nên dẫu có tạm thời chữa khỏi thì chỉ cần có thời cơ là sẽ có khả năng tái phát. Nhưng Phục Thành à, em thì không phải. Do người nhà mất đột ngột khiến cảm xúc em quá uất nghẹn mới gây ra bệnh chán ăn tâm lý."


(*AN là viết tắt của Anorexia Nervosa hay còn gọi là bệnh chán ăn/biếng ăn tâm lý/tâm thần.)


Bác sĩ Triệu đặt đơn xét nghiệm sang một bên rồi nói: "Anh và chị em đã trao đổi với nhau rồi, lời đề nghị của anh là em hãy đi tìm một bác sĩ tâm lý mà tư vấn đi. Đương nhiên, anh đã từng đưa ra lời đề nghị này vào hai năm trước rồi, hi vọng lần này hai người có thể tiếp thu."


Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Phục Hiểu nhớ lại lời bác sĩ: "A Thành à, hay là đi tìm một bác sĩ tâm lý đi."
Phục Thành nghe vậy, chỉ đành biết cười: "Chị à, chị thừa biết đối với em, điều em cần thực sự là gì mà."


Phục Hiểu cứng người, lát sau, chị mới nói: "Nếu người ta không bao giờ vớt được Rogge 318 thì sao?"
Phục Thành làm thinh giây lát: "Không sao đâu ạ."
Phục Hiểu nhìn anh, toan nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.


Cả hai chạy đôn chạy đáo ở bệnh viện cả ngày, vừa khám vừa truyền dịch. Đến khi họ rời đi thì đã là chập tối.
Hai người gọi xe quay về khu chung cư, xuống xe tại giao lộ.


Phục Thành xách cái túi nilon đen in logo của bệnh viện trong tay, Phục Hiểu vừa dặn dò anh phải ăn cơm cho tốt vừa mở điện thoại, vào ứng dụng gọi đồ ăn ngoài: "Tối nay coi như bỏ, muộn quá rồi nên ăn đại đồ ngoài nhé. Bắt đầu từ mai, chị sẽ nấu cơm cho em ăn, biết chưa?"
Phục Thành: "Chị à, chị xin nghỉ bao lâu?"


Phục Hiểu: "Sao, một tuần. Nhưng em đừng hòng trốn. Nếu qua tuần này mà sức khỏe em vẫn chẳng khá khẩm hơn, còn nôn nữa thì chị sẽ xin nghỉ thêm một tuần để chăm nom em cho khỏe!"
Phục Thành: "..."


Phục Hiểu càm ràm: "Ôi, nếu biết sớm thì năm nay chị đã không dùng hết số ngày nghỉ của kì nghỉ Đông rồi. Năm nay lúc chị hưởng tuần trăng mật với anh rể em đã chơi thêm mấy ngày, dùng hết số ngày nghỉ Đông mất tiêu. Bây giờ thì hay rồi, vốn để lại bảy ngày nghỉ để tháng sau sinh nhật em chị sẽ về nước đón cùng. Với cái tình hình này, đừng nói là sinh nhật em, mà có khi còn chả đủ ngày nghỉ ấy chứ."


"Không sao đâu chị, em ổn lắm. Chị à, hai ngày nữa chị về đi."
"Như vậy sao được, chị phải giám thị em, không thể để em tiếp tục như thế nữa."


Phục Thành cười cong cả mắt, giọng ôn hòa hẳn đi: "Em có bị làm sao đâu, lần này chị về tận mắt chứng kiến rồi, hôm nay cũng nghe bác sĩ Triệu nói rồi đấy thôi. Mọi thứ vẫn ổn, chẳng nghiêm trọng đến mức đó đâu. Vả lại, chị không về, để anh rể ở nước Anh một mình sẽ không hay. Em không sao, hai ngày nữa..."


Âm thanh đột ngột tắt, nụ cười sượng lại trên mặt Phục Thành. Anh nhìn người đàn ông đứng dưới đèn đường cách đó không xa. Hai giây sau, anh quay đầu, vừa cười mỉm vừa nói với Phục Hiểu: "Hai ngày nữa, chị hãy về nước Anh đi."


Phục Hiểu cũng nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa khu chung cư kia.


Sắc trời dần tối đi, ánh đèn hai bên đường tỏa sáng. Người đàn ông trông như người mẫu đứng ở ven đường, dựa vào một chiếc Ferrari, hai tay đút túi, hút thuốc ngước mắt nhìn họ. Ở khu vực này toàn là chung cư xa hoa, việc xanh hóa được thực hiện rất tốt. Bầu trời ngày hè được che phủ bởi bóng cây rậm rạp, ve kêu ầm ĩ hợp lại thành bản hòa tấu dưới tán cây rợp trời. Cặp kính râm của người đàn ông ấy bị kẹp lơi nơi cổ áo phông, mái tóc hơi dài buộc ở sau đầu thành một cái búi nhỏ gọn. Hắn hơi cúi đầu, sợi tóc lưa thưa trên trán buông xuống cổ, đôi mắt đong đầy sự tĩnh mịch.


Hắn vẫn lặng thinh nhìn Phục Thành.
Phục Hiểu: "Bạn em hả, A Thành?"
Rất lâu sau, chị mới nghe em mình đáp lại khe khẽ: "Vâng."
"Chị, chị lên nhà trước đi."
Phục Hiểu chau mày muốn gặng hỏi cho rõ, nhưng nhìn vào đôi mắt em mình, chị chỉ im lặng, gật đầu thốt: "Ừ."


Phục Hiểu lấy cái túi nilon đựng thuốc khỏi tay Phục Thành, xoay người đi vào khu chung cư.
Phục Thành bước lại.
"Thầy Trác". Giọng anh bình tĩnh, biểu cảm vẫn như lúc thường, chẳng dao động quá nhiều. Anh hỏi: "Sao ngài lại đến đây?"
Trác Hoàn chẳng đáp, mà chỉ dõi theo bóng dáng Phục Hiểu: "Đó là ai?"


Phục Thành: "Chị gái tôi."
Trác Hoàn nhìn anh, dần đứng thẳng người lại: "Hôm nay em xin nghỉ."
Phục Thành thản nhiên đáp: "Phải, tôi nhớ sáng nay tôi đã xin nghỉ với ngài rồi."
"Xin nghỉ để đi bệnh viện khám bệnh?"
"..."
"Bệnh gì?"


Phục Thành ngẩng đầu nhìn hắn rồi hỏi: "Có liên quan gì đến ngài à?"


Tầm mắt Trác Hoàn dao động, ngón tay hắn kẹp điếu thuốc, bình tĩnh nhìn chàng trai trước mắt. Một lúc lâu sau, hắn mới buông một tiếng tặc lưỡi khẽ khàng, rồi cất lời: "Đi với tôi một lát." Nói xong, hắn ném đầu lọc bị dí tắt vào thùng rác ở bên cạnh, đoạn nâng bước đi.


Hắn đi dưới hàng đèn đường, đi từng bước một khỏi vùng được chiếu sáng, đi vào vùng tối nơi không có ánh đèn rọi đến. Hắn chẳng liếc mắt lại lấy một lần, chỉ thốt mỗi câu kia, như thể hắn biết người đằng sau nhất định sẽ bám gót theo mình như một lẽ đương nhiên. Song, lần này, Phục Thành vẫn đứng đực tại chỗ, và im lặng nhìn Trác Hoàn càng đi càng xa.


Trác Hoàn ngoái đầu: "Phục Thành à."
Phục Thành chợt ngẩn ra.
"Làm gì nữa, qua đây."
"..."
"Trừ tiền lương của em đấy."
"... Ừ."
Phục Thành đi theo.


Bởi xung quanh toàn là chung cư xa hoa nên sức chứa rất thấp. Đi dọc theo lối đi bộ là chẳng mấy chốc đã đến một cái hồ nhân tạo rồi. Đêm tháng 8, làn gió đêm mang theo cái nóng ẩm, song sáng nay vừa mới mưa xong, không tính là oi bức lắm, mũi toàn ngửi thấy mùi bùn đất tanh tanh.


Trác Hoàn hai tay đút túi: "Chuẩn bị cho lần lái thử nghiệm tuần sau ra sao rồi?"
Phục Thành: "Không có vấn đề gì, tôi đã xác nhận ba lượt rồi."
"Bệnh của em có ảnh hưởng tới việc lái thử nghiệm không?"
"Không."


Trong hồ nhân tạo vang lên tiếng ếch buồn tẻ lặp đi lặp lại, không ai nói chuyện, bầu không khí chợt lặng đi giây lát.
Một lúc lâu sau, Trác Hoàn hỏi: "Em mắc bệnh gì vậy?"


Phục Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh nhìn anh bước vào một đôi mắt lành lạnh nhưng thấu triệt. Cổ họng anh như nghẹn ứ, khó thốt nổi thành lời. Mãi sau, anh mới đáp khẽ: "Không phải bệnh nặng, không liên quan gì đến ngài."
Cả hai lại đi thêm vài bước.


Trác Hoàn: "Tại sao em lại mắc bệnh chán ăn tâm lý?"
Con ngươi anh co lại, thảng thốt quay đầu nhìn hắn. Ngay sau đó, anh nắm tay thành nắm đấm, xoay người muốn đi, Trác Hoàn thấp giọng chửi tục một tiếng, sau đó tóm chặt cổ tay anh: "Em làm gì vậy, Phục Thành!"
"Tôi mắc bệnh gì thì mắc mớ gì đến anh?!"


Nhìn đôi mắt lạnh lùng và phẫn nộ của chàng trai này, Trác Hoàn im bặt. Vài giây sau, hắn mới cáu kỉnh hỏi lại: "Chả phải tôi đang quan tâm em vl à?"
Phục Thành: "Tôi cần sự quan tâm của anh bao giờ?"
Trác Hoàn nắm chặt cứng cổ tay Phục Thành, bị anh chọc tức mà bật cười thành tiếng: "ch.ết tiệt, em có..." bệnh à!


Hai chữ sau chưa kịp thốt lên thì đã bị nhấn chìm bởi vành mắt đo đỏ của chàng thanh niên ấy.


Trái tim hắn ngừng đập trong lặng lẽ, trăm ngàn mối cảm xúc đổ ập xuống như dòng thác lũ, nhanh chóng tràn ra khỏi đầu hắn. Muộn phiền, bất đắc dĩ, tức giận, hối hận, bao cảm xúc xa lạ và chưa bao giờ xuất hiện phá sập lí trí hắn. Trác Hoàn nhìn vành mắt đỏ ửng của Phục Thành, môi mấp máy, song không biết nói gì cho phải.


Phục Thành lại xoay người muốn đi.
Còn hắn vẫn kéo cổ tay anh về.
"Lần trước em nôn mửa trong nhà vệ sinh, không phải vì thấy tởm do hôn tôi..." Đó nên là ngữ điệu khẳng định và tự tin, nhưng đến cùng, Trác Hoàn lại im lặng, bật ra hai chữ nữa: "Đúng không?"


Phục Thành chẳng quay đầu lại. Rất lâu sau, anh mới đáp lại bằng chất giọng nặng nề: "Ừ."
Trác Hoàn: "Rốt cuộc là thế nào, căn bệnh kia ấy."
Phục Thành lấy sức hất tay hắn ra, cất bước đi.
"... Đệch!"


Người đàn ông này nhanh chân chạy đuổi theo, lại giữ chặt tay anh: "Nhiếp Hạng nói bệnh của em có liên quan đến Rogge 318, là bởi Rogge 318 sao? Là bởi người gặp nạn họ Phục kia?"


Nỗi căm phẫn đột ngột ngùn ngụt trào dâng, Phục Thành nhìn hắn, sẵng giọng hỏi ngược lại: "Anh không biết ư? Anh xem cái gì, xem ba lần là sẽ nhớ hết tất cả. Anh vẫn luôn biết, biết người nhà tôi ở trên cái máy bay đó. Anh đã biết ngay từ đầu rồi, vậy mà giờ lại đến hỏi tôi?"


Môi Trác Hoàn khẽ mím lại, song vẫn hỏi thành lời: "... Là bố em sao?"


Phục Thành bật cười. Mắt anh đỏ au, rít từng chữ một khỏi kẽ răng: "Phải, cái gì anh cũng biết. Đúng, bố tôi ch.ết trong vụ tai nạn đó, mẹ tôi cũng vậy. Tôi mắc bệnh chán ăn, anh cũng biết chuyện này. Nhưng tôi chỉ là một người từng lên giường với anh, tôi không có tư cách khua tay múa chân với anh, không có tư cách chõ mũi vào cuộc đời anh. Vậy còn anh, Trác Hoàn? Anh điên rồi à! Anh quản tôi làm gì, chuyện của tôi thì liên quan gì đến anh?"


Lần đầu tiên Trác Hoàn bị chặn cứng họng, nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Anh gỡ từng ngón tay một của người đàn ông này khỏi cổ tay mình, mắt nhìn hắn không chớp. Rõ ràng có thể dùng cách tương tự để nhục mạ người ấy một lần, thế mà lúc nhìn gương mặt hắn...
Anh lại không nói nổi nên câu.


Phục Thành làm thinh.
Anh cúi đầu, biểu cảm bị mái tóc rũ xuống che khuất.
Mãi lâu sau, anh mới như bình tĩnh lại.


Cơn gió đêm thổi hiu hiu, Phục Thành mở lời: "Ừ, tôi mắc bệnh chán ăn là vì vụ tai nạn của Rogge 318. Ban đầu chỉ là cảm xúc ứ đọng lại thôi, sau này khi xác nhận không vớt máy bay nữa, chấm dứt cuộc điều tra, thì đột ngột phát bệnh." Anh dừng đoạn, ngẩng đầu hỏi: "... Thầy Trác còn việc gì nữa không?"


Sự yên tĩnh trong đáy mắt chàng trai này như ao tù nước đọng, chẳng có lấy một lần dao động mà nhìn hắn.
Môi Trác Hoàn hé ra, nhưng chẳng thốt câu nào.
Phục Thành nhìn sâu vào hắn, đoạn nâng bước rời đi.


Anh đi được một mét, hai mét, càng lúc càng xa xăm. Trác Hoàn cứ đứng nhìn như vậy thì bỗng, hắn cắn răng đuổi theo.
"Phục Thành!"
Phục Thành như chưa nghe thấy gì, vẫn tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Trác Hoàn chạy theo, chặn đường đi của anh: "Phục Thành!"


Chàng trai đi vòng qua hắn, nét mặt bình tĩnh như một con rối gỗ vô hồn. Trái tim anh đã ch.ết, sẽ không còn rung động, cũng sẽ không bị tổn thương, không còn đau khổ nữa.
Trác Hoàn nói với anh: "Em đừng như vậy nữa."
Đừng kiểu nào?


Vào khoảnh khắc ấy, anh chợt nghĩ, rốt cuộc anh bị làm sao, và Trác Hoàn muốn anh như thế nào.
"Em đừng như vậy nữa, được không em." Trác Hoàn nắm cánh tay chàng trai này, khàn giọng bật thốt.


Phục Thành chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông vành mắt ửng đỏ, giọng khàn đi trước mặt mình. Rất lâu sau, anh mới mở lời: "Thật ra xưa nay tôi chưa từng kể cho ai biết cả. Bố mẹ tôi không nên lên cái máy bay đó, là chính tôi đã đề nghị họ đổi chuyến. Chuyến họ muốn lên ban đầu là chuyến của sáng sớm ngày hôm sau, và tôi đã nói cho họ hay rằng, thầy con ở trên Rogge 318, thầy là cơ trưởng của Rogge 318. Bố tôi nói, vậy khéo quá, bố sẽ đổi chuyến, thế thì lúc con ra sân bay đón bố mẹ sẽ có thể gặp thầy, trò chuyện với thầy."


Phục Thành nói từng câu từng chữ một cách nhỏ nhẹ, chỉ như đang nhắc đến một chuyện cỏn con chẳng đáng kể.
Nước mắt anh lại rơi.
Anh lặng lẽ rơi nước mắt, nghĩ đoạn, hỏi Trác Hoàn: "Là tôi đã hại ch.ết họ nhỉ?"
Trái tim hắn ngừng đập ngay lúc này.


Lưỡi dao cùn rỉ sắt mài vào máu thịt nơi lồng ngực, hắn chưa từng đau lòng và yêu một người như khoảnh khắc của hiện tại. Trác Hoàn vươn tay ra, ôm chầm lấy chàng trai gầy gò và yếu đuối này vào lòng, ghé vào tai người đó, thủ thỉ bằng chất giọng dịu dàng: "Không phải em."


Phục Thành: "Anh có nghĩ rằng vụ tai nạn Rogge 318 liên quan đến cơ trưởng Tề Chí Phong không?"
Trác Hoàn nhớ ra Tề Chí Phong là ai: "Trước khi chưa tìm ra xác máy bay, trước khi tìm ra sự thật, không một ai là có tội. Đó giờ tôi chưa từng nghi ngờ đến khả năng cơ trưởng tự sát."


Phục Thành: "À, còn tôi thì đã từng."


Trác Hoàn ngẩn ra, cúi đầu nhìn Phục Thành. Trên gương mặt tuấn tú của chàng trai này chẳng bộc lộ biểu cảm nào, mà chỉ ngước mắt nhìn Trác Hoàn trong lặng thinh: "Anh biết tại sao tôi lại mắc bệnh chán ăn tâm lý không? Để tôi nói cho anh hay. Đó là bởi tôi đã hại ch.ết bố mẹ tôi. Những năm nay, sau khi vụ tai nạn xảy ra, tôi không chỉ một lần hoài nghi, phải chăng một cơ trưởng có con trai qua đời, vợ thương nặng bất tỉnh, trên vai gánh khoản nợ khổng lồ đã không chịu nổi áp lực tâm lý nữa mà quyết định tự sát với máy bay? Dẫu đó có là ân sư của tôi, dẫu thầy đã từng là người tôi sùng bái nhất, là người đối xử tốt với tôi... Thế nhưng, tôi nghi ngờ thầy, tôi nghi ngờ thầy không chỉ một lần."


"Trác Hoàn à, tôi thấy ghê tởm, tôi thấy ghê tởm bản thân tôi lắm."
"Vì lẽ đó mà tôi không dám đến khám bác sĩ tâm lý, tôi không dám nói cho bất cứ ai."


"Chẳng phải anh muốn biết hay sao, vậy tôi sẽ kể cho anh biết." Phục Thành đẩy cái ôm của người này ra, nhìn hắn và thốt: "Anh từng nói, ngoài mặt tôi giả vờ như mọi chuyện đều ổn, song thật ra tôi là hạng người gì, chính tôi tự biết. Phải, anh nói đúng, tôi rất đáng ghê tởm, con người của tôi rất bệnh hoạn."


Phục Thành thốt lên câu này mà điềm nhiên như không, biểu cảm lạnh nhạt, cất bước rời đi.
"Phục Thành à..."
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông ấy cất lên trên con đường nhỏ yên ắng.
Cổ tay bị người ta túm chặt từ đằng sau, kế đó là một nụ hôn khăng khít, khó mà hít thở.


Vào thời khắc hai lưỡi chạm nhau, vị mặn chát của nước mắt nơi khóe miệng bị cuốn vào đầu lưỡi. Mùi thuốc lá cay cay trong miệng người đàn ông này ăn mòn tất thảy xúc cảm. Phục Thành chỉ sững sờ một chốc, rồi dần dà khép mắt, vươn lưỡi đáp lại. Hơi thở quyện vào nhau, nước bọt phát ra tiếng nhóp nhép. Anh hôn người ấy trong làn gió đêm nong nóng, đến khi sắp hết thở nổi mới buông ra.


Phục Thành há miệng thở hồng hộc, còn chưa hoàn hồn thì đã được người ấy ôm vào lòng.
Trác Hoàn nhấc cằm anh lên, buộc anh phải nhìn hắn.
Bốn mắt chạm nhau, vài giây thinh lặng.
Trác Hoàn: "Về đi em."
Phục Thành: "Về đâu?"
Trác Hoàn cúi đầu hôn lên bờ môi anh: "Về bên nhau."


Phục Thành mấp máy môi.
Trác Hoàn cụp mắt, khẽ thủ thỉ: "... Bởi anh yêu em."
*Tác giả:
Đối với Trác RIP, hắn không thực sự hiểu chuyện tình cảm, cho nên cảm giác lớn nhất hiện tại của hắn là muốn ở bên người trước mặt, bên nhau mãi mãi.
Trác RIP: Có lẽ đây là yêu nhỉ?


**Hãy xem tiếp trang sau để đọc phân tích chương 79.*






Truyện liên quan