Chương 17: Đừng quên, em cũng là quân nhân

Biên tập: Bột
Lúc Tô An Hi tỉnh lại, Liêu Chí Bình đang xem điện thoại, cô vừa hoạt động cổ vừa nói với anh ta: “Được đấy nhỉ, còn có tín hiệu.”
Liêu Chí Bình cười ha hả đưa điện thoại cho Tô An Hi, rất có ý vị mà nhìn cô: “Cậu cũng được lắm đó, đã nổi tiếng rồi.”


“Có ý gì.” Tô An Hi không hiểu nên nhận điện thoại xem thử, trên đó có ảnh cô đang cấp cứu cho đứa bé ở bệnh viện huyện kia.


Sau đó còn có một đoạn phỏng vấn, cũng là câu chuyện bố mẹ của đứa nhỏ kia kể lại. Thì ra bọn họ là người dân trong thôn Bát Giác, không biết vì sao con trẻ trong nhà khóc không ngừng, bọn họ nghĩ đứa trẻ bị bệnh nên chuẩn bị đưa lên trạm y tế của thôn để khám thử. Có điều không bao lâu sau đã xảy ra sạt lở núi, dù thế nào họ cũng không ngờ chính con họ đã cứu họ một mạng.


Lúc sau mọi người di chuyển tập thể tới huyện Vọng Lưu, trên đường họ cho đứa trẻ ăn táo rồi ăn cháo, sau phát hiện đứa trẻ có biểu hiện là lạ, lúc đưa đến bệnh viện thì không khóc không náo loạn, giống như đã ch.ết vậy. Mẹ đứa trẻ vừa sống sót sau tai nạn đã quá hoảng sợ nên cô ấy tranh thủ chạy tới tóm lấy nữ quân y vừa xuống khỏi xe cứu thương, lúc này mới bảo toàn được tính mạng của đứa trẻ.


Liêu Chí Bình chỉ chỉ đằng sau: “Có cả đoạn băng, bình luận cũng không ít.”
Tô An Hi không thèm quan tâm, cô đưa trả di động cho Liêu Chí Bình, sau đó nhìn nước mưa dính trên cửa sổ, nhìn bầu trời khiến người ta ngột ngạt qua khe hở xuyên qua màn mưa u tối kia.


Có lẽ cũng sắp đến sáng sớm rồi nhỉ?
Lúc sắp đến trấn Chi Khê, trời đã hửng sáng, lúc này có thể nhìn thấy cảnh sát giao thông mặc đồ huỳnh quang đang chỉ huy giao thông. Một bên là dãy núi hùng dũng, một bên là dòng nước lũ cuồn cuộn chấn động lòng người.


available on google playdownload on app store


Trước đó không lâu khi đặt chân tới nơi này, dù đường xá có hiểm trở nhưng núi xanh nước biếc, từng nơi từng góc của thôn làng giống như bức tranh phong cảnh. Còn giờ đây nó đã bị ngọn núi lạnh lẽo vùi lấp.
Nhìn núi non trơ trụi phía xa lại càng thấy đáng tiếc và khổ sở biết bao.


Đến hiện trường cứu viện có thể trông thấy rất nhiều nơi nghỉ ngơi tạm thời, càng có thể thấy các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy mặc trang phục cứu viện màu cam đang đi lại, hoặc nằm ngủ trên mặt đất.
Nhưng… không có bóng dáng của anh.


Vừa xuống xe, hai xe nhân viên y tế các cô đã đi thẳng tới chỗ treo biển chữ thập đỏ.
Vừa mới đi vào đã thấy có không ít người bị thương, bọn họ còn chưa kịp nhìn kĩ đã trông thấy mấy người dân trong thôn được đưa tới chỉ còn thở thoi thóp.


Mấy người Tô An Hi mau chóng bắt tay vào công việc cấp cứu, một giây cũng không ngơi nghỉ, khẩn trương tới mức không kịp giao tiếp hay bắt chuyện.


Quần áo của người được cấp cứu trên cáng nhiễm màu đỏ của máu trộn lẫn với bùn đất, từ lâu đã không phân biệt được đâu là máu đâu là bùn, còn cả khuôn mặt đầy bùn đất không phân biệt được sắc thái kia nữa.


“Kiểm tr.a đường hô hấp, mạch đập, huyết áp…” Tô An Hi vừa kiểm tr.a vừa hỏi.
“Bác sĩ Tô.” Y tá Tiểu Vương chỉ vào màn hình theo dõi bệnh nhân, lập tức báo cáo: “Rung thất (1).”
Tô An Hi bình tĩnh phân phó: “Adrenalin (2), chuẩn bị khử rung tim…”


(1) Rung thất: xảy ra khi tim đập nhanh, xung điện thất thường. Điều này làm cho buồng tâm thất rung động vô ích, thay vì bơm máu. Trong quá trình rung thất, huyết áp giảm đột ngột, cắt đứt nguồn cung cấp máu đến cơ quan quan trọng.


(2) Trong tim – mạch, Adrenalin có tác dụng làm tăng tần số và tăng lực bóp cơ tim; làm tăng thể tích tâm thu và mức tiêu thụ oxy của cơ tim, tăng lưu lượng mạch vành, tăng sức cản ngoại vi gây tăng huyết áp tâm thu.


Khi được truyền tĩnh mạch, thuốc làm giảm sức cản ngoại vi và huyết áp tâm trương, lúc đầu tần số tim tăng, nhưng sau đó giảm.


Cách nơi chữa bệnh tạm thời không xa, các chiến sĩ đội đặc chiến vũ cảnh của thành phố Phương Tuyển và toàn bộ đội ngũ màu cam phải dùng tay không để đào đất đá, đào rất lâu cũng không thể tìm ra thi thể người gặp nạn. Bọn họ vừa tức giận vừa chật vật nhưng vẫn đưa tay lau mồ hôi nước mắt rồi tiếp tục đào không ngừng nghỉ. Cứ đào, cứ đào tới khi ngón tay tê dại vẫn không chịu từ bỏ.


Một tiếng hô của Trương Trung làm tất cả các chiến sĩ giật mình: “Đào được rồi, đào được rồi.”


Một nhóm mặc đồ màu cam ở phía sau chạy tới, họ cứ đào tiếp, rồi cũng đào được mấy trăm mấy trăm triệu mét vuông đất đá đang đè nặng lên những người gặp nạn. Tới lúc đó, tất cả mọi người đều dừng lại.


Mấy người đàn ông cao một mét 8 lặng lẽ rơi nước mắt, cảm giác này thậm chí còn thống khổ hơn cảm giác bị cắt đi một miếng thịt trên cơ thể.


Họ đưa thi thể ra ngoài rồi đặt trên đất bằng, có người đưa tới một tấm vải trắng, Từ Úc nhận lấy tấm vải và phủ lên những thi thể, bởi đó là giữ lại tôn nghiêm sau cùng của bọn họ.
Sau đó, tất cả đội lính cứu viện đều vây quanh những người gặp nạn.


Từ Úc đứng tại chỗ, hô lớn với các chiến sĩ: “Mặc niệm cho những người gặp nạn.”
Tất cả các chiến sĩ đều ngả mũ, trên mặt họ không biết là nước mắt hay nước mưa, sắc mặt của tất cả đều trang nghiêm mà đau thương.


Sắc trời dần sáng lên, lượng mưa cũng dần ngớt đi nhưng rơi xuống không ngừng nghỉ.
Tô An Hi rửa sạch tay rồi cầm chai nước khoáng đứng bên ngoài nơi chữa bệnh. Cô đá vào hòn đá nhỏ dưới chân, không nói một lời.


Người được đưa vào vừa rồi cuối cùng cũng không qua được, lòng cô đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.


“Quân y, quân y.” Một anh lính thở hồng hộc chạy tới, anh ta nhìn thấy Tô An Hi mặc quần áo huấn luyện rằn ri, trên tay áo đeo băng hình chữ thập đỏ thì chỉ về một hướng: “Mau cứu… cứu người…”
Tô An Hi nghe xong thì ném chai nước trên tay đi, quay đầu hô lên: “Y tá Vương, hòm thuốc, nhanh lên.”


Y tá Tiểu Vương nghe xong thì lập tức đưa hòm thuốc cho Tô An Hi. Cô ấy còn chưa kịp nhìn kĩ thì hòm thuốc trên tay và bác sĩ Tô đã nhanh chóng rời đi mất rồi.


Anh lính dẫn Tô An Hi tới hiện trường đất đá, vẫn còn vài người ngồi xổm ở chỗ khe đá để đào bằng tay. Ở đó còn có một chú chó nghiệp vụ, còn người đàn ông đang vùi đầu khiêng đá bên cạnh chú chó nghiệp vụ đó không phải Từ Úc thì là ai?


“Còn nhìn?” Từ Úc vừa chuyển tầm mắt đã thấy Tô An Hi đứng sững người ở đó, anh quát: “Tới cứu người.”
Tô An Hi nghe xong cũng không quan tâm giọng điệu của Từ Úc không tốt tới mức nào, cũng do xuất phát từ cứu người nên cô không nghĩ nhiều như vậy.


Cô mau chóng chạy tới, vừa bỏ hòm thuốc xuống đã hỏi: “Tình huống thế nào?”


Từ Úc chỉ vào khe đá trước mặt, khe đá này không lớn không nhỏ nhưng người muốn len vào thì vẫn tương đối khó: “Máy dò và chó nghiệp vụ đều phát hiện ở đây có người, bọn anh cần một người đi vào, cần thêm thuốc cấp cứu và cả liều dùng nữa.”


Tô An Hi thầm gật đầu, cô nhìn khe đá này và nghĩ cơ thể mình có thể len vào được. Cô ngẩng đầu nhìn Từ Úc: “Được, em đi vào.”
“Không được.” Từ Úc không cần nghĩ đã bác bỏ đề nghị của Tô An Hi.


“Đội trưởng Từ, nếu đem ra so sánh, anh nghĩ người cao lớn như anh có thể đi vào sao?” Tô An Hi vừa nói vừa mở hòm thuốc ra: “Đừng do dự, em là sự lựa chọn tốt nhất.”


Từ Úc trông thấy Tô An Hi lấy ít thuốc, sau đó cô lập tức cởi áo khoác xuống, trên người chỉ còn áo phông rằn ri ngắn tay, dáng vẻ như vậy lại làm nổi bật làn da trắng, ngực lớn eo nhỏ và vẫn hiên ngang của cô.


Tô An Hi bỏ hết chỗ thuốc mới lấy vào trong túi, sắp xếp xong xuôi rồi đưa cho Từ Úc, nói: “Sau khi em xuống thì đưa cái này cho em.”


“Em có biết em đang làm gì không?” Cả đêm Từ Úc chưa ngủ, trong mắt đầy là tơ máu, mép cũng hiện lên màu xanh của râu mới, nhìn vào có thể thấy anh đã mệt mỏi lắm rồi. Vậy nhưng anh vẫn dùng sức nắm lấy cổ tay Tô An Hi, nắm thật chặt giống như muốn bẻ gãy cổ tay của cô vậy.


“Bác sĩ Tô, vẫn nên để chúng tôi xuống đi. Một đám đàn ông như chúng tôi không thể để một cô gái mạo hiểm được!” Trương Trung cũng thấy không ổn nên nói vậy.


Tô An Hi cười cười, cô nhìn về phía Trương Trung: “Tiểu đội trưởng Trương, nếu bất kì ai trong số các anh có thể xuống dưới thì tôi sẽ không đi, nhưng các anh nhìn lại xem mình có được không?”


Dùng sức người đào bới đã là cực hạn, càng không thể sử dụng máy móc, vì vậy đây đúng là đưa người ta vào tình huống khó xử.
Tô An Hi xuống dưới đúng là phương thức cứu viện tốt nhất, nhưng đội trưởng không cho phép, bọn họ có thể nói gì đây.


Trương Trung không nói nữa mà nhìn về phía Từ Úc, tất cả đều nghe theo sắp xếp của đội trưởng.
Từ Úc biết Tô An Hi nói sự thật, nhưng anh không thể trơ mắt để cô bước vào cảnh hiểm nguy khó lường được, anh không thể mà cũng không dám.


“Nhất định sẽ có biện pháp khác. Trương Trung, cậu đi gọi đội trưởng Chu của trung đội đặc công phòng cháy chữa cháy đến đây.” Từ Úc giữ chặt cổ tay của Tô An Hi mà không buông ra.
Tô An Hi xoay cổ tay, cô hắt ra rồi nói bằng giọng mềm mại: “Anh nắm làm em đau.”


Từ Úc nghe xong lời này mới buông tay ra, sau đó thấy cổ tay trắng nõn của cô thực sự lưu lại dấu tay của anh, lúc này Từ Úc nhìn lại thì thấy cô như cười như không.
“Đừng cười đùa cợt nhả với anh, em đây là liều mạng, biết không?” Từ Úc vậy mà lại lên lớp Tô An Hi.


Tô An Hi cười vì Từ Úc rất lo lắng cho cô, từ lúc gặp lại tới giờ, cô chưa từng thấy anh để lộ cảm xúc như lúc này. Đây là bộc lộ chân tình.


“Đây là chó nghiệp vụ của anh?” Tô An Hi nhìn về phía Hỷ Lạc, muốn đưa tay sờ đầu nó. Nhưng ai ngờ Hỷ Lạc hoàn toàn không nể mặt chút nào, cứ như vậy mà nhe răng trợn mắt “gâu gâu” mấy tiếng cảnh cáo.


“Hỷ Lạc.” Từ Úc nhanh chóng gọi nó, thấy Tô An Hi vội vã thu tay lại, anh cười trong lòng một tiếng: “Chú chó này của anh tính tình luôn không tệ, sao gặp em lại không chào đón như vậy?”
Tô An Hi âm thầm xác định giới tính của Hỷ Lạc, sau đó cong môi cười: “Có lẽ do ghen tị với vẻ xinh đẹp của em.”


Hai người đứng trong bóng tối, cứ như vậy dùng lời nói đùa để hóa giải thời khắc khẩn trương này. Nhưng không ngờ rằng tới Chu Định Khôn nhìn thử cũng thấy để Tô An Hi xuống dưới là giải pháp tốt nhất, thế nên bầu không khí đột nhiên lại trở nên khẩn trương.


“Được rồi, đừng trì hoãn nữa, tôi xuống dưới. Nếu chờ một lát không cứu được người thì coi như tôi phí công rồi.” Tô An Hi đứng dậy giãn gân giãn cốt, nhìn thẳng vào mắt Chu Định Khôn.


Trong lúc cứu viện vốn không có chuyện tình nam nữ, hơn nữa tình cảm của Tô An Hi và Từ Úc vốn không tồn tại, bởi tình cảm đó đã sớm cắt đứt từ 9 năm trước rồi.
Tất cả đều kết thúc, Tô An Hi đi xuống dưới.


Từ Úc cầm dây bảo hộ tới cài thật chắc cho Tô An Hi, tới cuối lúc thu người lại thì môi anh vô tình sượt qua tai cô, dù toàn thân cô cứng lại nhưng vẫn ra vẻ nhẹ nhõm.


Cài tới móc cuối cùng, Từ Úc dùng sức giật giật để đảm bảo an toàn, anh còn thuận tay lấy bộ đàm bên hông mình cài vào thắt lưng của cô, sau đó trầm giọng nói: “Nhất định phải mở ra.”


“Ừ.” Tô An Hi cảm thấy khoảng cách giữa mình và Từ Úc lúc này quá mập mờ. Cô sợ rằng anh sẽ nghe thấy nhịp tim đập nhanh của mình nên lập tức lui về phía sau một bước. Tô An Hi chào Từ Úc theo nghi lễ quân đội, sau đó nói với anh một sự thật: “Đừng quên, em cũng là quân nhân.”


Từ Úc bất đắc dĩ duỗi tay phải lên chào đáp lại cô: “Nhớ kĩ phải mở bộ đàm.”
Tô An Hi gật đầu: “Chờ em khải hoàn (3).”
(3) Khải hoàn: chiến thắng trở về.
Hết chương 17.
Bột: Mấy câu cuối của bà Hi ngầu vậy =))






Truyện liên quan