Chương 57: Từ Úc, tôi không hối hận vì thích Lai Lai, chưa bao giờ hối hận
Biên tập: Bột
--------------------
Hoắc Nham Tông đang họp thì nhận được điện thoại của Từ Úc, anh ấy ra hiệu cho các quản lý chi nhánh dừng lại rồi đứng dậy đi ra trước cửa sổ sát đất.
Hoắc Nham Tông chỉ cần đưa mắt là có thể trông thấy từng tòa nhà cao tầng san sát nhau, cũng có thể thấy những cảnh đẹp khi vào Đông của Du Giang, mà điều không ăn khớp với cảnh này là ba chữ kiệm lời như vàng của đầu bên kia: “Tôi về rồi.”
“Về Du Giang rồi à?” Giọng Hoắc Nham Tông mang theo chút kinh ngạc nhưng trên mặt thì vẫn không gợn sóng như cũ.
Lúc này Từ Úc đang đứng ở đại sảnh của tòa cao ốc chọc trời này, một tay anh cầm điện thoại đặt lên tai, tay còn lại đút túi mà nhàn hạ đứng cách quầy lễ tân một mét khiến hai cô gái nhỏ ở quầy mặt đỏ tim run không thôi. Một cô trong đó còn giơ điện thoại định chụp thì bị anh phát hiện, sau đó anh tùy ý đưa tay ra chặn lại.
Mặt cô gái nhỏ lại đỏ thêm rồi cười xin lỗi anh. Cô ấy hạ điện thoại xuống, sau đó quay sang thì thầm với đồng nghiệp: “Ánh mắt kia làm người ta áp lực quá, không dám.”
Từ Úc nghe được Hoắc Nham Tông biết rõ còn cố hỏi nên hừ lạnh trong lòng một tiếng, có điều giọng anh vẫn bình tĩnh, gọn gàng và dứt khoát như cũ: “Tôi đang đứng ở quầy lễ tân công ty cậu, xuống đi.”
Hoặc Nham Tông nghe xong thì cười thầm một tiếng, cũng chỉ có tên Từ Úc này mới dám thẳng thừng ra lệnh cho anh như thế thôi.
“Được, tôi thông báo một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nham Tông xoay người thấy nhóm nhân viên đang nhìn mình thì vẫn lời ít ý nhiều như trước: “Hôm nay đến đây thôi.”
Lời vừa nói ra khiến không khí rơi vào cảnh tất cả nghi hoặc nhìn nhau mà không dám hỏi, thế mà tổng giám đốc Hoắc của họ đã bình tĩnh nện bước đi thẳng ra khỏi phòng họp rồi.
Lúc này đang là giữa lúc ăn trưa nên các nhân viên trong công ty đều lục lên thang máy rồi hỏi nhau đi đâu ăn trưa. Mà lúc tất cả đi ra thì đều im bặt bởi trông thấy người đàn ông đẹp trai kia, nhưng vì khí chất của anh quá mạnh mẽ nên họ chỉ dám đứng từ xa nhìn rồi thì thầm với nhau, sau cùng đều đi ra cửa lớn của công ty.
Hoắc Nham Tông đi xuống xong cũng chỉ liếc mắt một cái đã thấy Từ Úc, anh ấy bảo trợ lý lái xe ra cửa rồi đi tới chỗ Từ Úc.
“Về lúc nào thế?” Hoắc Nham Tông vừa đi đến trước mặt Từ Úc đã hỏi.
“Hôm qua.” Từ Úc cong môi cười nhàn nhạt rồi trả lời đúng sự thật.
Tất cả các nhân viên đi ngang qua đều lễ độ chào hỏi Hoắc Nham Tông, họ mở đầu bằng một câu “Chào tổng giám đốc Hoắc” rồi mau chóng vụng trộm đánh giá Từ Úc, tiếp đó là hậm hực rời đi.
Hoắc Nham Tông vỗ vỗ lên vai Từ Úc: “Đi, ăn trưa trước đã.”
Sau khi hai vị trai đẹp mang hai phong cách khác nhau này rời đi rồi, mấy cô gái đã xúm lại quầy lễ tân mà bấn loạn.
“Chuyện là thế nào đây? Thế nào đây? Anh đẹp trai tìm tổng giám đốc Hoắc là ai thế?”
“Đúng vậy đúng vậy, đẹp trai quá đi mất, trông hơi lạnh lùng nhưng vẫn khác kiểu lạnh lùng của tổng giám đốc Hoắc nhé.”
“Không phải không phải, lúc nãy tôi thấy anh đẹp trai kia cười đấy, nhưng phải nhìn kĩ cơ.”
“Chân siêu dài, tôi cá là dáng cũng đẹp lắm.”
“Phải phải phải, mấy người khác đứng cạnh tổng giám đốc Hoắc của chúng ta toàn bị dìm còn gì, nhưng người này không bị.”
“Cũng không hẳn, tổng giám đốc Hoắc là kiểu ‘tổng tài bá đạo’, còn anh trai kia là kiểu rắn rỏi nhàn tản. Sao mà bên cạnh trai đẹp đều là trai đẹp thế không biết?”
“Không không, cái tôi quan tâm là kẻ tư bản có tiền, có sắc, có địa vị như tổng giám đốc Hoắc sao lại có anh bạn oai phong lẫm liệt như thế kìa?”
“…”
Một nhóm mỹ nữ thành thị đi qua cứ cô một câu tôi một câu rồi càng nói càng phấn khích. Hai cô gái ở quầy lễ tân nghe mà gật đầu tán thành liên tục, sau đó đợi mọi người nói xong mới nói: “Hình như là bạn của tổng giám đốc Hoắc, lúc nãy tôi còn định chụp trộm…”
“Nhanh nhanh nhanh, gửi cho tôi ngay.” Trong đó có một cô nhanh nhẹn chìa điện thoại trong tay ra rồi nhìn cô gái ở quầy lễ tân.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân so vai đầy tiếc nuối: “Tính cảnh giác cao quá nên bị phát hiện rồi, không có ảnh đâu.”
“Ôi dào…”
Nhóm nhân viên văn phòng mê trai bị công việc đè nén lâu ngày cuối cùng cũng bị bụng đói đánh bại nên lại nhao nhao tan cuộc.
…
Hoắc Nham Tông tự lái xe đưa Từ Úc đi, anh ấy nhìn đối phương rồi hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Cậu có câu lạc bộ đấu võ đúng không? Đến đó đi!” Từ Úc nhẹ nhàng “đề nghị”.
“Ở đó làm gì có cơm.” Hoắc Nham Tông không biết Từ Úc định chơi trò gì nên tốt bụng nhắc nhở.
Từ Úc cười nhạt: “Không sao, sáng ăn nhiều giờ vẫn chưa đói.”
“Được.” Hoắc Nham Tông nhập cuộc nhất nhanh, để xem thằng nhóc Từ Úc này định giở trò gì nào. Một lát sau, anh ấy lại hỏi: “Đúng rồi, cậu biết Lai Lai về chưa?”
Nhắc đến Từ Lai, Từ Úc bỗng quay sang nhìn sườn mặt của Hoắc Nham Tông. Sau khi thấy biểu cảm bình thường của anh ấy thì hỏi ngược lại: “Con bé có bạn trai rồi, cậu biết không?”
Hoắc Nham Tông vẫn lái xe vững vàng rồi gật đầu: “Nghe rồi, nhưng hình như bố cậu phản đối kịch liệt.”
“Có than phiền với tôi rồi.” Từ Úc vừa nói vừa cúi đầu ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, sau đó lại ậm ờ tiếp: “Nhắc đến chuyện này tôi lại thấy ông ấy khá vừa ý cậu, cậu nghĩ nếu cậu làm em rể tôi thì có phải ông ấy sẽ không phản đối không?”
“Tình cảm không phải thứ cưỡng cầu mà được.” Hoắc Nham Tông cười bất đắc dĩ, mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh như cũ.
Từ Úc hừ lạnh trong lòng, được đấy Hoắc Nham Tông, nhắc đến đây mà vẫn lòng vòng được, không hổ là nhân vật làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, chiến thuật tâm lý ổn định lắm.
“Có điều hồi bé Từ Lai chạy theo cậu còn nhiều hơn theo tôi, vì thế tôi còn động tay động chân với cậu một lần, còn nhớ không?”
Hoắc Nham Tông gật đầu, sau đó cũng nở nụ cười: “Không nhớ được chắc? Lúc đó chưa tập võ bao giờ nên đấm đá lung tung một trận, không có kỹ thuật gì cả.”
Từ Úc rũ mắt rồi lấy điếu thuốc xuống mà ngắm nghía chứ không nhìn Hoắc Nham Tông.
“Nhưng tôi đánh không lại cậu.” Hoắc Nham Tông lại cười.
“Tổng giám đốc Hoắc, trong tay cậu có nhiều hướng dẫn viên quyền anh cấp quốc tế như thế, cậu còn không biết xấu hổ mà nói đánh không lại tôi?” Từ Úc ngước mắt nhìn anh ấy: “Xem thường người làm lính như tôi đấy à?”
Hoắc Nham Tông nghiêng đầu đối mắt với Từ Úc: “Hơi nặng lời rồi đấy.”
Từ Úc tiếp túc ngắm nghía điếu thuốc trong tay, sau đó nghiêng đầu nhìn Hoắc Nham Tông rồi hững hờ nói: “Nặng hay không thì đánh một trận ở chỗ cậu là biết.”
“Được.”
Việc đã đi đến nước này, Hoắc Nham Tông suy ra từ cuộc nói chuyện của họ cũng đoán được tám chín phần ý đồ đến tìm mình của Từ Úc. Anh đây là đến tính sổ thay em gái đây mà.
…
Giữa trưa trong câu lạc bộ, ông chủ không ăn cơm mà tự đưa một người đàn ông đến khiến tất cả mọi người nhao nhao đánh giá người ấy. Phải biết rằng để đích thân tổng giám đốc Hoắc đưa đến tận cửa thì thân phận của người kia cũng “trâu bò” không kém.
Nhưng dù mặt mũi người đàn ông này không còn gì để bàn cãi, dáng người cũng cao ráo mà quần áo trên người lại rất tùy ý. Cả người anh còn toát ra vẻ cứng rắn ngay thẳng nữa, nhìn thế nào cũng không giống người làm ăn.
Cuối cùng mọi người đưa ra kết luận là: Tổng giám đốc Hoắc lại đào đâu được võ sĩ quyền anh về à?
Hoắc Nham Tông bảo quản lý ra ngoài kéo cửa lên, cũng không cần để ai lại đây. Điều này khiến quản lý ra ngoài đóng cửa mà vẫn còn nghi hoặc trong lòng.
Quản lý vừa ra ngoài xong đã bị mọi người xúm lại hỏi thăm.
Anh ta cũng không hiểu lắm, chỉ thấy khí chất người đàn ông đứng bên cạnh tổng giám đốc Hoắc không phải mạnh mẽ bình thường, mà tư thế vừa rồi…
“Tôi đoán tổng giám đốc Hoắc muốn tự thể nghiệm thân thủ của người này rồi mới quyết định có ký hợp đồng hay không!”
Từ Úc cởi áo khoác rồi ném bừa sang một bên, sau đó xắn áo len mỏng lên tận khuỷu tay. Cùng lúc đó Hoắc Nham Tông cũng cởi áo vest, sau đó anh ấy đang xắn tay áo lên thì Từ Úc hỏi: “Cậu chọn đi, có đeo găng tay không?”
Hoắc Nham Tông hoàn thành động tác xắn tay áo cuối cùng xong mới ngước lên đối mắt với Từ Úc, anh ấy bật cười: “Miễn đi, cứ thế này là được.”
“Được.” Từ Úc nhảy lên võ đài, sau đò đè dây thừng bao quanh rồi linh hoạt bước vào.
Hoắc Nham Tông cũng theo sát rồi tiến vào võ đài. Hai người cùng cởi giày để sang một bên, lúc này họ mới đi đến chính giữa võ đài, tuy không đeo găng tay nhưng cả hai vẫn đập đập tay vào nhau coi như nghi thức chào hỏi.
Từ Úc hơi lùi ra phía sau một chút và thủ thế bằng một nắm đấm.
Hoắc Nham Tông cũng lui ra phía sau rồi nghiêng đầu ra quyền tấn công. Từ Úc ngửa mặt về phía sau và xoay người sang một bên tung cú đá không lưu tình vào tay đối phương để hóa giải một quyền vừa rồi.
Từ Úc thấy Hoắc Nham Tông lùi lại phía sau mấy bước vì lực của mình thì vẫy vẫy tay rồi hô: “Lại tới nữa đi.” Như khơi dậy năng lực chiến đấu của anh ấy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hoắc Nham Tông lại tung một quyền qua tập kích Từ Úc, dường như anh ấy còn đoán được đòn đỡ kế tiếp của Từ Úc nên trở tay khóa trái hình chữ thập ở cánh tay của anh. Thế nhưng Từ Úc lại nhanh nhẹn mà âm ngoan phá chiêu thật chuẩn xác, tiếp đó anh thực hiện cú ném người qua vai khiến người ta không kịp chớp mắt.
Hoắc Nham Tông bị Từ Úc khóa ghì trên mặt sàn, tiếp đó anh dùng giọng bình tĩnh để hỏi: “Có muốn nói gì không?”
Hoắc Nham Tông làm như không nghe thấy gì rồi đá lên hóa giải gông cùm của Từ Úc, tiếp đó là áp sát từng bước.
Sau đó Từ Úc cũng không nể mặt mà sử dụng thuật chiến đấu của quân cảnh gặp chiêu phá chiêu. Đừng nói là Hoắc Nham Tông mà kể cả tuyển thủ quyền anh chân chính gặp phải chiêu thức này cũng không đánh lại được.
Rất nhanh sau đó, Hoắc Nham Tông đã K.O (1) hoàn toàn.
(1) K.O = Knock-out: đo ván.
(2) Theo cách miêu tả thì cách đấu của Từ Úc và Hoắc Nham Tông khá giống với quyền anh tự do. So với quyền anh cơ bản thì quyền anh tự do được sử dụng thêm tất cả những phương thức có thể để hạ đo ván đối phương ví dụ như dùng chân đá hay vật ngã qua đầu. Còn quyền anh cơ bản sẽ chỉ sử dụng cú đấm để tấn công và phòng thủ, cùng với đó là sự kết hợp di chuyển của chân, đầu và thân mình.
Hai người đấu sảng khoái một trận, sau đó một người nằm thở hồng hộc trên võ đài, một người ngồi trên đài để thuận khí. Tới lúc cả hai nhìn nhau thì đều cười một tiếng mà quên hết bực bội.
“Tôi biết cậu vì Lai Lai, trận này tôi chịu.” Hoắc Nham Tông nằm trên mặt sàn rồi thoải mái cười một tiếng: “Dù sao đêm đó tôi cũng uống say thật.”
Từ Úc nghe xong thì đứng lên nắm chặt lấy cổ áo của Hoắc Nham Tông, giọng anh bỗng giảm xuống mấy độ, ánh mắt sắc lẹm nhìn anh ấy đăm đăm: “Cậu làm gì với Từ Lai rồi?”
Hoắc Nham Tông tưởng Từ Úc đánh mình vì đêm đó uống say rồi nói ra lời không nên nói, làm ra chuyện không nên làm với Từ Lai. Chẳng lẽ không phải?
“Thế là Từ Lai không nói chuyện đêm đó với cậu à?”
“Đêm đó… Là chuyện gì?” Giọng Từ Úc lạnh tới thấu xương, lại như lưỡi dao sắc bén đầy lạnh lùng.
Hoắc Nham Tông dám làm dám chịu chứ không giấu giếm chuyện gì. Anh ấy kể cho Từ Úc chuyện đêm đó, thậm chí còn nói cả chuyện sau đó được Từ Lai tha thứ rồi tiếp tục làm anh trai của cô nữa.
Lúc này Từ Úc mới buông lỏng khớp hàm và đồng thời buông Hoắc Nham Tông ra. Thế nhưng anh vẫn không nhịn được nên đấm một cú vào bụng đối phương. Sau đó anh đứng dậy xoay cổ tay và xoay người đưa tay phải ra kéo Hoắc Nham Tông đứng lên.
Sau khi kéo người đứng lên rồi, Từ Úc mới chậm rãi nói với Hoắc Nham Tông: “May cho cậu là tôi không biết chuyện cậu làm với Từ Lai khi say đấy, nếu không, tôi đã đánh cậu ngay ở đại sảnh công ty rồi.”
“Từ Úc, tôi không hối hận vì thích Lai Lai, chưa bao giờ hối hận.” Hoắc Nham Tông nhìn Từ Úc chăm chú.
Từ Úc cười một tiếng khó hiểu rồi vỗ vỗ vào vai Hoắc Nham Tông: “Cậu cũng nói rồi đấy, tình cảm không phải thứ cưỡng cầu mà được, yên tâm làm anh Nham Tông của con bé đi.” Nói xong, anh lại thấp giọng cảnh cáo: “Tôi mà biết cậu còn chưa kết hi vọng với em gái tôi thì lần sau không đơn giản thế này đâu.”
Hoắc Nham Tông lắc đầu cười khổ: “Thế nên lần này cậu về là vì đánh tôi?”
“Cậu không có sức hấp dẫn lớn thế đâu.” Từ Úc hừ mũi coi thường, sau đó khóe môi chậm rãi cong lên: “Vì yêu.”
Lần này lại đến lượt Hoắc Nham Tông bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì hình như cũng không có gì phải bất ngờ lắm, thế nên anh ấy hỏi thẳng: “Tô An Hi?”
Từ Úc gật đầu, sâu trong mắt như thấm ánh sáng, giọng nói ra cũng quyện theo chút nhu hòa: “Ngoài cô ấy ra thì còn có thể là ai nữa?”
Hết chương 57.