Quyển 4 - Chương 10
Edit: Nagi Maria
“Nhiễm Trần, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Úc Tường Văn lo lắng nhìn Úc Nhiễm Trần, Úc Nhiễm Trần gật đầu.
“Trần nhi, một dao di chém xuống sẽ rất là đau, nhưng chúng ta đã tìm con một Khoái Đao Thủ rồi (người dùng đao nhanh như chớp ý ^^). Lúc hạ đao cũng sẽ không đau bằng lúc lấy xích ra, xích sẽ chà sát vào xương, đây là đau trong tận xương tuỷ. Con phải cố chịu đựng, nếu ta không lấy ra cho con thì chắc chắn sớm muộn gì con cũng phải ch.ết. Cha, Tử Quỷ phụ thân đều đã ở đây, hai ta đều bên cạnh con, con yên tâm, chịu đau một chút thôi, sau mười ngày là sẽ hết.” Nhiễm Trần vẫn không nói, chỉ im lặng gật đầu.
Thương Vũ so với Thương Hạo và Úc Tường Văn còn lo hơn, cũng không thèm để ý Nhiễm Trần có đẩy tay mình ra không, vẫn cố mà nắm chặt lấy tay Nhiễm Trần “Nhiễm Trần, đừng sợ, cắn con thỏ giả này đi, một hồi sẽ hết đau thôi”
Thương Vũ cầm thỏ giả lên, đưa vào miệng Nhiễm Trần, Úc Nhiễm Trần nhíu mày, nhưng không có thả tay đang nắm chặt lấy tay Thương Vũ, vì nắm tay Thương Vũ khiến Nhiễm Trần thấy an tâm hơn nhiều.
“Không, sẽ làm thỏ bị bẩn, ta không nỡ đâu. Ngươi tìm cho ta một khăn để ngậm là được rồi”
Thương Vũ định thả tay đi tìm khăn, nhưng không ngờ tay còn bị Nhiễm Trần nắm chặt hơn cả mình, trong lòng vui mừng khôn xiết, Tiểu Hoàn Tử thông minh, thấy vậy liền tự mình đi lấy khăn bỏ vào miệng Nhiễm Trần.
“Văn, ngươi lên cầm tay còn lại của Trần nhi đi, ta sẽ giữ hai chân của Trần nhi. Nhớ là phải ấn mạnh xuống, để khi Dương Phi Long hạ đao, hắn sẽ không lộn xộn”
Vừa nghe ba chữ Dương Phi Long, tay Úc Nhiễm Trần nắm lại càng chặt hơn, Thương Vũ lập tức hiểu, mặt cúi xuống, hắn rất hối hận vì đã để Dương Phi Long thay mình làm chuyện này. Nhưng thật sự Thương Vũ không xuống tay được, hắn biết, hắn không nỡ làm cho Nhiễm Trần bị thương, nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
“Dương Phi Long, ngươi lại đây. Có thể tha cho hai ngươi một con đường sống hay không, còn tuỳ vào việc ngươi chuộc lỗi thế nào” Úc Tường Văn uy hϊế͙p͙ nói.
Dương Phi Long bước vào, thấy Úc Nhiễm Trần, lòng khẽ nhói, vai nhô ra một phần dây xích rất gồ ghề, lưng còn đầy vết thương, chân trái thì có hơi bị bẻ cong, trong lòng rất đau xót, nhưng lập tức thu lại cảm giác đó vào lòng.
Xem tất cả đã chuẩn bị tốt, Thương Hạo lập tức ra lệnh “Được rồi, Dương Phi Long, bắt đầu đi”
Ánh đao vừa loé lên, âm thanh cắt đứt da thịt vang lên, rạch một đường từ vai trái đến vai phải Úc Nhiễm Trần, Nhiễm Trần đau đến mức hận không thể đem răng mình cắn nát, tay của Thương Vũ và Úc Tường Văn cũng bị móng tay hắn cào đến chảy máu. Dưới eo thì liều mạng mà vặn vẹo, Thương Hạo đành phải tăng lực nắm chân của Úc Nhiễm Trần.
Úc Tường Văn cố nén nước mắt, nhắm mắt lại để bản thân không nhìn thấy vai và gương mặt đau đớn Úc Nhiễm Trần.
Thương Vũ cũng không thèm để ý đến bàn tay bị cào đến chảy máu, cũng không nhìn Nhiễm Trần, chỉ nhìn chằm chằm động tác của Dương Phi Long, nhìn hắn động tác rất nhanh gọn, rạch một đường trên vai Nhiễm Trần, rất nhanh liền lấy dây xích ra ngoài, không hề đụng đến xương cốt.
Động tác liên tục không đứt quãng, không hề do dự. Nhìn Dương Phi Long tập trung cao độ, lúc rút dây xích ra trên mặt cũng không biểu lộ một chút cảm xúc gì.
Nhiễm Trần cuối cùng cũng nhịn không được, hả miệng ra, khăn cũng rơi xuống, hắn kêu a lên một tiếng, rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Thương Hạo ngay khi nhìn thấy sợi xích được lấy ra, liền nhanh chóng buông tay, đẩy đẩy Úc Tường Văn, Úc Tường Văn mở mắt ra, quay đầu lại, thả tay đang nắm Úc Nhiễm Trần ra, giờ phải đi hỗ trợ rồi.
Ở chỗ bị dao cắt, hai người bôi thuốc cầm máu, bắt Nhiễm Trần uống một viên thuốc bảo vệ tâm mạch, Úc Tường Văn và Thương Hạo, mỗi người một bên giúp Úc Nhiễm Trần may miệng vết thương lại.
Vào lúc này, Dương Phi Long chỉ đứng ở một bên, lo sợ nhìn tay của hai người nọ qua qua lại lại trên người Nhiễm Trần.
Thương Vũ thì lửa giận công tâm, thả tay Úc Nhiễm Trần ra, nhảy đến trước mặt Dương Phi Long, oán hận đánh một quyền lên mặt hắn, một quyền đánh xong lại thêm một quyền nữa.
Hai người kia thì đang bận trị thương cho Nhiễm Trần, không rãnh để quản bọn họ, giờ hai người chỉ biết một điều, là phải may vết thương lại, còn những chuyện khác, sau rồi tính.