Quyển 4 - Chương 13
Edit: Nagi Maria
“Đại phôi đản, ta muốn đến thái y viện, đã lâu rồi ta chưa có đến đó, ta muốn pha thuốc bổ cho cha và Tử Quỷ phụ thân” Mấy ngày nay, Úc Nhiễm Trần toàn nằm trên giường dưỡng bệnh, cha và Tử Quỷ phụ thân suốt ngày thay nhau mang thuốc đến cho hắn, trong lòng rất áy náy. Rõ ràng biết bản thân là con của họ, vậy mà để hai người họ chăm sóc, thật là bất hiếu.
“Được, chúng ta cùng đi” Ngực Thương Vũ đột nhiên nhức nhối, sắc mặt tái nhợt, đang định ôm Úc Nhiễm Trần đi, nhưng vì ngực bị đau nên đến chân cũng run run.
Úc Nhiễm Trần không biết Thương Vũ bị như vậy, chỉ theo thói quen kéo tay Thương Vũ, sau đó dựa vào người Thương Vũ, từng bước từng bước thoải mái đi về phía trước “Đại phôi đản, chúng ta đi”
Thương Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Úc Nhiễm Trần, trong lòng bỗng nóng như lửa, đau kinh khủng, nhưng Thương Vũ nhịn đau, cũng không thèm để ý đến nữa.
“Đại phôi đản, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?” Đang quạt bếp, trên đường đến thái y viện, đại phôi đản không hề nói nhiều, vẻ mặt hơi cứng nhắc, Úc Nhiễm Trần cảm thấy kì quái, trước kia lúc hắn chảy nhiều mồ hôi, đại phôi đản sẽ lau mồ hôi cho hắn, sao hôm nay lại như vậy?
Còn Thương Vũ một đường đến đây chỉ cảm thấy ngực mỗi lúc một đau, chắc máu tụ ở phổi rồi, thở cũng không thông “Ta không sao cả” Cố gắng nói xong 4 từ này, Thương Vũ cũng ngã từ trên ghế xuống đất.
Úc Nhiễm Trần nghe giọng hắn có chút lạ, nhưng hắn đã bảo không sao cả, Nhiễm Trần cũng không hỏi nhiều, chỉ mong mau mang dược đến cho cha và Tử Quỷ phụ thân, sau đó hắn và đại phôi đản có thể trở về Lam Điện dùng cơm trưa rồi.
“Rầm…” Nhiễm Trần giật mình hoảng hốt, chạy lại xem, Thương Vũ té nằm trên đất, không hề động đậy, Nhiễm Trần bị doạ sợ, vội vàng đến gần Thương Vũ xem có chuyện gì.
“Đại, đại phôi đản, ngươi bị sao vậy?” Máu bỗng nhiên chảy ra từ miệng của Thương Vũ.
Úc Nhiễm Trần ngay lập tức chân tay liền luống cuống cả lên, khóc oa oa “Đại phôi đản, đại phôi đản, ngươi, ngươi đừng làm ta sợ mà, ngươi mau đứng lên đi, ngươi đừng ch.ết, đừng ch.ết mà”
Kêu mất nửa ngày Thương Vũ cũng không có động đậy, Nhiễm Trần bình tĩnh lại một chút, nhớ tới cái gì đó, vội đi cầm khăn lau đi vết máu ở miệng Thương Vũ “Tiểu Quí Tử, Tiểu Thuận Tử, mau vào đây”
Tiểu Quí Tử và Tiểu Thuận Tử ở bên ngoài nghe Nhiễm Trần gọi liền lập tức chạy vào, nhìn thấy Thương Vũ nằm bất động trên đất, cả hai ba chân bốn cẳng vội giúp Nhiễm Trần đỡ Thương Vũ lên giường.
“Chủ Tử, ngươi đờ ra đó làm gì vậy, mau xem bệnh cho hắn đi”
Nhiễm Trần nghe vậy vội nhìn nhìn, sau đó lấy kim ra châm, rồi cho Thương Vũ uống một viên lộ linh hoàn, máu ở miệng mới ngừng chảy. Nhiễm Trần ngừng khóc, lau đi nước mắt, rồi ngồi xuống xem mạch cho Thương Vũ.
“Nhiễm Trần chủ tử, người cao to này xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại miệng lại chảy máu nằm dưới đất?” Tiểu Thuận Tử lấy ra cái chăn, đắp cho Thương Vũ, vội vàng hỏi.
“Hắn, hắn, ngực hắn bị thương, hình như bị thương vài ngày rồi, bị tụ máu tại phổi, nên hít thở không thông” Thấy Thương Vũ ngã xuống đất bất động, miệng lại phun ra máu, nước mắt của Nhiễm Trần tự nhiên cứ chảy ra không ngừng, nhưng tay vẫn tiếp tục bắt mạch, bắt mạch xong thì thì trong lòng sợ hãi vô cùng, sợ đại phôi đản sẽ bỏ lại một mình hắn a.
“Sao người cứ khóc vậy, Nhiễm Trần chủ tử? Người có thể cứu hắn mà đúng không?”
“Có thể có thể, ta có thể cứu, Tiểu Quí Tử, đến cởi y phục của hắn ra hộ ta, ta, ta sẽ đả thông kinh mạch giúp hắn, máu tụ tan xong là ổn cả thôi”
Úc Nhiễm Trần cảm thấy rất lạ, tử khi tỉnh lại đến giờ, Thương Vũ luôn bên cạnh hắn mà, sao có thể có máu tụ nơi phổi được chưa? Mà còn để đến mấy ngày, hắn là kẻ tập võ, không phát hiện thương thế sao? Sao không đi nói với Tử Quỷ phụ thân để người chữa giúp cho? Mà tại sao bản thân hắn cũng có thể chữa được thương thế cho đại phôi đản chứ?