Quyển 5 - Chương 1: Ngũ bộ: Thục
Edit: Nagi Maria
“Long” Hai người Tiểu Chiêu và Dương Phi Long bị nhốt trong hai phòng riêng, nằm sát cạnh nhau ở thiên lao, từ khi bị mang vào cung nhốt ở trong này, cả hai người vẫn không nói một tiếng nào, cả hai hình như cũng không muốn nhiều lời, chỉ sợ khi đã mở miệng thì những chuyện bí mật thầm kín của cả hai đều sẽ bị lộ.
Dương Phi Long nghe Tiểu Chiêu la tên mình, lo lắng hỏi “Tiểu Chiêu, ngươi thấy khó chịu sao?”
“Không, ta không có, Long, hắn… giờ hắn ra sao rồi?” Bởi vì từ trước đã từng có quan hệ anh em với Ngưng Vương, nên Dương Phi Long đành phải đồng ý thay Ngưng Vương hạ đao, cũng chỉ mong hoàng đế mở miệng tha cho hai người họ.
Sau khi giúp Nhiễm Trần lấy sợi xích ra quay trở về, không khí giữa hai người lại càng yên tĩnh hơn trước, Tiểu Chiêu không hỏi hắn điều gì cả, hôm nay thiên lao cũng chỉ có hai người họ, nên trong này cũng bớt tối tăm hơn.
“Thương tích của hắn rất nặng, ta nghĩ là Tề Quân đã cứu hắn một lần, giờ cũng có thể chăm sóc cho hắn thật tốt. Hơn nữa mấy người họ cũng chưa có đến đây tìm chúng ta, nên hiện giờ ta cũng tạm an toàn. Ngươi đừng lo lắng” Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Dương Phi Long thật sự không hiểu, tại sao lúc này trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng áp lực.
Tiểu Chiêu không nói, Dương Phi Long cũng không hỏi gì thêm. Bản thân Phi Long hiểu rất rõ, nếu hai người đã muốn rời đi thì cái nhà lao này không thể nhốt được hai người họ, nhưng họ vẫn muốn ở lại đây, chỉ vì một nguyên nhân, họ muốn chuộc tội.
Không phải vì hắn được Tề Quân và hoàng thượng nhận làm con nuôi, không phải vì lý do này, chỉ là cả hai người đều đã từng tổn thương hắn, độc ác như thế, tàn khốc như thế, nhẫn tâm như thế, đối xử với một người hiền lành nhu hoà như thế. Bọn họ không hề nghĩ đến hậu quả, ra tay quá nặng,…
Tiểu Chiêu nhịn không được nữa “Long…”
“Ừ?”
“Ta rất hối hận, ngươi thì sao?” Dương Phi Long không nói gì, ngay cả câu trả lời chính bản thân Phi Long cũng không biết, hắn rất băn khoăn, không hiểu.
“Long, đến cuối cùng thì ngươi… muốn lừa gạt bản thân bao lâu nữa đây?”
“Cái gì?” Dương Phi Long trả lời miễn cưỡng.
“Ngươi vẫn cho là sống cạnh ta sẽ hạnh phúc sao? Ngày đó khi trở về từ phủ Ngưng Vương, tâm tình ngươi, không hề yên tâm, luôn lo lắng,…” Tiểu Chiêu cay cay nơi sống mũi, nếu Phi Long yêu hắn thì tại sao lại đợi chờ người đó?
“Tiểu Chiêu, đừng đoán mò nữa, người ta yêu chính là người. Ta có lỗi với hắn, ta rất có lỗi, ngươi…” Dương Phi Long cũng cảm thấy được bản thân đang giấu đầu lòi đuôi.
“Đủ rồi, Long, đừng vậy nữa. Yêu ta sao? Yêu ta nhưng sao không bao giờ bính ta? Đối với người mình yêu, ngươi không cảm thấy có dục vọng sao? Kỳ thật, ta đã sớm biết cảm xúc của ngươi rồi. 5 năm về trước, khi ta trở về, nhìn thấy hắn, ta đã bắt đầu hoài nghi rồi. Dù chỉ là một tiểu quan có gương mặt giống ta, nhưng ngươi lại cho hắn hẳn một cái tiểu viện ở bên ngoài phủ, còn bắt giam độc chiếm đến hai năm đúng không? Ta hoài nghi, khi nhìn thấy những vết thương trên người hắn, ta sớm đã biết, người ngươi thích chính là hắn, không phải ta” Tiểu Chiêu bi thương nói, chính người mình yêu lại đối với mình là nhu tình giả ý, thật đau đớn.
(bính, thượng: làm mấy chuyện trên giường đó; nhu tình giả ý: đối xử với mình rất tốt, rất tình cảm nhưng toàn bộ đều là giả dối ^^)
Tiểu Chiêu nói tiếp “Ngươi đánh hắn, vì ngươi cảm thấy có lỗi với ta. Ngươi cố chấp không thừa nhận tâm tư của mình, chỉ như vậy, người kia sẽ mãi mãi bên cạnh ngươi với danh nghĩa tiểu quan, hắn cũng sẽ không chiếm mất vị trí của ta trong lòng ngươi, đúng không?”
Dương Phi Long cúi đầu, ngay cả Tiểu Chiêu cũng phát hiện ra rồi, Phi Long cũng không thể trốn tránh được nữa, hoá ra Tiểu Chiêu sớm đã biết rồi sao? Đã biết sao còn do dự? Rõ ràng là hắn yêu Tiểu Chiêu, nhưng khi Tiểu Chiêu không bên cạnh hắn, hắn không hề cô đơn, hắn vẫn còn một người, một tiểu quan luôn nằm ở tiểu viện chờ hắn đến thượng.