Quyển 5 - Chương 4
Edit: Nagi Maria
P/s: Ai, cuối cùng chủ nhật cũng đến, nguyên một tuần đi học nản muốn chớt luôn T_T, cố gắng hoàn bộ này trong ngày mai luôn:v, các nàng tin ta đi, mai là xong bộ này
“Nhiễm Trần, ngươi đi đâu vậy?” Những ngày qua rất kỳ lạ, Úc Nhiễm Trần không còn cùng Thương Vũ đi đến thái y viện nữa, ngay cả chào hỏi cũng không, Úc Nhiễm Trần chỉ ôm thỏ giả bước ra khỏi Lam Điện, Thương Vũ vừa thấy liền đuổi theo.
“Đại, đại phôi đản, ngươi, ngươi đừng đi theo ta được không?” Úc Nhiễm Trần cũng không dám ngẩng đầu nhìn Thương Vũ, chỉ ôm thỏ giả đi nhanh hơn.
Thương Vũ lo lắng “Nhiễm Trần, xảy ra chuyện gì rồi? Ngươi… ngươi muốn đi đâu?”
“Không, không có chuyện gì đâu, ta, ta đi tìm cha” Vừa nói, Nhiễm Trần vừa ôm thỏ nhỏ nhanh chóng rời khỏi.
Thương Vũ cảm thấy có gì đó là lạ, Tiểu Quai, có phải đã phát hiện ra cái gì rồi không? Có phải đã nhớ ra chuyện gì rồi? Có phải đã nhận ra ta là ai rồi không?
Thương Vũ nắm chặt tay, trộm đi theo.
“Cha, Tử Quỷ phụ thân…” Nhiễm Trần nhìn trong điện trống trải không có ai, cũng giống như lòng hắn hiện giờ, thực trống trải, thực sầu bi, thật không hiểu tại sao.
“A, Nhiễm Trần, hôm nay con không đi thái y viện sao? Có phải có ai bắt nạt con không? Ủa, tên tiểu tử Thương Vũ đâu rồi? Sao hôm nay không đi với con? Có phải hắn bị thương vẫn chưa lành không?” Úc Tường Văn lo lắng hỏi.
Thương Hạo cũng đành lắc đầu, nhẹ hôn Úc Tường Văn, tại sao chuyện gì liên quan đến Trần nhi là vợ hắn lại như phát điên lên a? “Văn, bình tĩnh chút đã, hắn vẫn chưa xảy ra chuyện gì mà, đợi hắn trả lời đã rồi ngươi hẳn hỏi tiếp chưa”
Sau đó Thương Vũ quay đầu nhìn về Tiểu Quai đáng thương vô tội, Thượng Hạo nuông chiều hỏi, giống như là đang dỗ trẻ nhỏ vậy “Trần Nhi, có chuyện gì rồi sao? Ngươi nói đi, cha và Tử Quỷ phụ thân nếu giúp được thì chắc chắn sẽ giúp ngươi”
Thấy Úc Nhiễm Trần cau mày, ánh mắt không yên, Úc Tường Văn lo lắng, đang định mở miệng hỏi tiếp thì bị Thương Hạo bịt miệng.
“Cha, Tử Quỷ phụ thân, con có phải, có phải là đã quên đi rất nhiều chuyện trước kia không? Rất nhiều, rất nhiều chuyện… cả vui, cả buồn, con đã quên hết phải không?” Úc Nhiễm Trần ôm chặt thỏ giả, Thương Vũ đứng ở bên ngoài nghẹn lời.
“Trần Nhi, sao con lại nghĩ đến chuyện này?” Thương Hạo nhìn Úc Tường Văn bối rối, lập tức cướp lời nói trước.
Úc Nhiễm Trần cúi đầu nhìn giày chính mình, suy nghĩ rất lâu, rồi mới trả lời
“Con, con hiện tại rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nhưng trong lòng con lại cảm thấy, có một nơi nào đó rất trống trải, rất cô đơn. Con, con cứ như là đã thích đại phôi đản lâu rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn, trong lòng lại đau như có ngàn con dao đâm vào. Con không biết, cũng không hiểu, với người khác, con có thể toàn tâm toàn ý vì họ, nhưng với đại phôi đản, con vẫn không thể làm được, con rất sợ. Con cảm giác được, có một chuyện quan trọng gì đó, rất quan trọng với con, nhưng con lại quên mất rồi. Cha, Tử Quỷ phụ thân, tại sao vậy?”
Thương Hạo biết Úc Tường Văn không muốn Úc Nhiễm Trần nhớ lại những chuyện trước kia, chắc chắn Tường Văn cũng không biết trả lời ra sao, Úc Tường Văn càng không muốn thay đổi, hắn muốn Nhiễm Trần cứ sống như bây giờ. Thương Hạo đành dùng thân phận trưởng bối để trả lời.
“Nhiễm Trần, ngươi thực sự muốn nhớ lại mọi chuyện?” Nhiễm Trần do dự, nhưng vẫn gật đầu, sau lại lắc đầu, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng lại gật đầu.
“Nhiễm Trần, dù chuyện trước kia sẽ khiến ngươi vô cùng đau khổ, vô dùng sợ hãi, ngươi có lẽ sẽ còn hận cả những người đó, ngươi vẫn muốn nhớ lại?” Úc Tường Văn tôn trọng chọn lựa của Nhiễm Trần, nếu như chính Nhiễm Trần đã muốn nhớ lại mọi chuyện, vậy thì người làm cha như hắn, làm sao để cho con mình cứ sống trong một thế giới ảo ảnh này được nữa.
Giờ đây, Úc Nhiễm Trần kiên quyết gật đầu “Cha, Tử Quỷ phụ thân, ta muốn nhớ lại mọi chuyện”
“Nhiễm Trần, thực tế ngươi không hề quên những chuyện trước kia, chỉ là bản thân con không muốn nhớ lại mà thôi, con cũng không muốn nghĩ đến nó nữa” Thương Hạo hiểu được ý nghĩa câu nói của Úc Tường Văn, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Tường Văn, Thương Hạo an tâm được một chút.
“Con, con không muốn nhớ tới sao?”
“Đúng thế” Thương Hạo và Úc Tường Văn cùng nhau gật đầu.
Úc Nhiễm Trần bỗng nhiên kích động “Con, con không biết, con không muốn nhớ, tại sao con không muốn nhớ? Nhưng con biết chuyện đó lại rất quan trọng với con, cha Tử Quỷ phụ thân, con, con muốn nhớ lại mọi chuyện, con muốn nhớ lại”