Chương 4: Ngạn Hồng Ngọc - Người thừa kế của gia tộc họ Ngạn
Một cô gái khác bước vào lớp. Cô bé này có một gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu như đứa trẻ. Cô vừa vào lớp là vẫy tay và chạy lại những vị hoàng tử.
- Uẩn Lãnh, hôm nay anh cũng đến lớp này để học à?
- Ừ, anh thấy trường này cũng được nên vào đây học.
- Kẻ lười học như anh mà cũng vào được trường này sao? Không thể tin được.
- Được rồi, Minh Hạnh Hoa đừng khai ra chứ. Hình tượng của anh sẽ sụp đổ. Anh sẽ đau lòng.
- Đau cái con khỉ, anh đau lòng thì học nghiêm túc đi.
- Công chúa nhà họ Minh mà ăn nói bặm trợn vậy?
- Ai quy định công chúa không được ăn nói vậy?
- Bó tay.
- Hừ, bó kệ anh.
Nói rồi Minh Hạnh Hoa đập tay thật mạnh vào vai Uẩn Lãnh và làm động tác của việc đuổi ruồi.
- Xùy, Xùy... Tránh ra cho em làm quen với trai đẹp. Chào anh Hàn Ân, chào anh An Long, chào An Lý, chào Ngạn Phong, chào Ngạn Dũng.
Bọn họ cũng chào lại Minh Hạnh Hoa. Rồi Minh Hạnh Hoa cũng chú ý đến Dương Liễu Nhu để làm quen.
- Chào bạn, mình tên là Minh Hạnh Hoa, chúng ta làm quen nhé.
- Vâng - Dương Liễu Nhu nói nhỏ.
Minh Hạnh Hoa đập vai của Dương Liễu Nhu.
- Ôi dào, ngại ngùng gì mà nói nhỏ thế. Ăn to nói lớn như mình nè. Công nhận diễm phúc thật, một đám hoàng tử vây quanh luôn. Ghen tị với cậu quá - Miệng thì nói vậy như từ trong ánh mắt chẳng thấy một chút ghen tị nào.
- Vâng - Một cô công chúa thế này thì đúng là lắc đầu thật nhưng tính tình thì ngay thẳng, cô bé, ta chấm ngươi làm bạn ta.
Bàn trên bỗng nhiên ầm ĩ. Không biết xảy ra chuyện gì nữa. Dương Liễu Nhu ngước lên xem thử. À thì ra là cô bé đanh đá ở cùng xe với Hàn Mỹ Hân lúc trước đang làm loạn lên để được ngồi phía trước cạnh bàn của ba vị hoàng tử. Đúng là ngực to não nhỏ mà. Cuối cùng Hàn Ân bước lên dàn xếp mới ổn thỏa. Cô ta cũng họ Hàn, là họ hàng xa của Hàn Mỹ Hân tên là Hàn Thanh Nhã, một cái tên trái ngược lại hoàn toàn với tính cách cô ta.
Cuối cùng, ba vị trí bàn phía trước của ba vị hoàng tử là Hàn Mỹ Hân, Hàn Thanh Nhã và Minh Hạnh Hoa.
Cả lớp giờ lại xôn xao, tranh nhau ngồi chỗ của những nữ thần.
Thêm một cô bé đanh đá bước vào, vừa vào thì chẳng nhìn ai bằng nửa con mắt. Sau khi nhìn cuối lớp là một đám hoàng tử thì cô ta bước xuống ra lệnh với Hàn Thanh Nhã.
- Cô... tránh chỗ cho tôi ngồi.
- Tại sao tôi phải tránh.
- Vì một kẻ hèn như cô không xứng ngồi tại đây.
- Cô là ai mà kêu tôi hèn? Tôi họ Hàn đó.
- Tôi là Ngạn Hồng Ngọc, là công chúa của họ Ngạn, là người thừa kế gia tộc. Nghe rõ chưa?
Vừa nghe được cái tên ấy, Dương Liễu Nhu run rẩy một phần trăm giây rồi bình thường trở lại. Cô tự tin rằng mình sơ ý một chút như vậy chắc không ai biết đâu, mà không hay biết cử động của cô đã lọt vào mắt của ba vị ma cà rồng và gợi lên trí tò mò của họ.
- Bằng chứng đâu? - Hàn Thanh Nhã nói.
- Bằng chứng đây. Mở mắt to ra mà nhìn - Nói rồi, cô ta kéo tay áo ra, lộ ra hình một con sư tử ngậm chữ N, xung quanh viền hai lớp văn tự kì lạ. Kí hiệu của gia tộc không hề có văn tự mà chỉ có người thừa kế được chọn mới có.
Ngạn Hồng Ngọc có lí do để kiêu ngạo, vì tuổi nhỏ như vậy có thể trở thành người thừa kế. Trong một đại gia tộc có rất ít người có một lớp văn tự. Trong những người có một lớp văn tự họ sẽ được đào tạo một cách kĩ lưỡng, để sau đó đến đàn thần của gia tộc để bước vào cánh cửa khảo nghiệm để lựa chọn. Người giỏi nhất sẽ có thêm một lớp văn tự nữa và trở thành người thừa kế. Trẻ như vậy mà trở thành người thừa kế thì trước nay chưa từng có.
Các vị hoàng tử bất ngờ. Ngạn Phong, Ngạn Dũng lại tỏ vẻ không hiểu vì bọn họ cũng tham gia cuộc lựa chọn mà không hề có thông tin về người chiến thắng. Giờ lại ngoi ra một người. Quái dị. Bọn họ trao đổi thông tin cho nhau bằng cách riêng.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của Hàn Mỹ Hân vang lên:
- Thanh Nhã, nhường chỗ cho bạn này đi.
- Nhưng...
- Bạn này thích ngồi nơi này thì nhường bạn đi mà Thanh Nhã - Giọng nói ấm ấm, đều đều.
Hàn Thanh Nhã lại tỏ ra sợ sệt, dù chỉ là mờ nhạt trên gương mặt, tuy nhiên Dương Liễu Nhu đã bắt được, âm thầm cười trong lòng vì mình đã đoán đúng. Hàn Thanh Nhã rời chỗ, nhường chỗ cho Ngạn Hồng Ngọc, còn mình thì đi về phía trước của Hàn Mỹ Hân ngồi xuống.
Thế là một chuyện khó tin xảy ra. Cuối lớp, toàn là người nổi tiếng của năm đại gia tộc trừ Dương Liễu Nhu. Bọn người trong lớp bắt đầu ghen tị với Dương Liễu Nhu, xuất phát từ sự ghen tị này, sau đó Dương Liễu Nhu sẽ gặp không ít nguy hiểm bắt nguồn từ người trong lớp.
Chuông vào tiết cũng vừa reo lên, thầy giáo bước vào lớp. Tất cả đều tự tiện ngồi vào một chỗ.
Thầy chủ nhiệm bước vào lớp, tiếng hét thất thanh của bọn con gái cất lên. Thì ra đây là thầy nổi tiếng nhất trường, dạy giỏi, đẹp trai và mới vào dạy trong năm nay thôi. Sắc đẹp của thầy không thua kém bất kì một vị hoàng tử nào.
- Làm quen với lớp nhé, thầy tên là Hoàng Thanh, thầy sẽ đọc điểm thi của từng học sinh và điểm danh để chắc chắn không một ai ngồi nhầm lớp.
- Hà Thị Thu, 80 điểm.
- Hoàng Thanh Hùng, 82 điểm.
-...
- Hàn Thanh Nhã, 84 điểm.
- Hàn Mỹ Hân, 96 điểm.
- Ngạn Hồng Ngọc, 96 điểm.
- Minh Hạnh Hoa, 96, 5 điểm.
Mọi ánh mắt ngưỡng mộ đều hướng về Hàn Mỹ Hân, trường này thi điểm cao nhất trong mấy năm về trước chỉ có 95,8 điểm thôi. Nhưng đáp lại ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cô ấy chỉ cười mỉm. Ôi thật khiêm tốn, đúng là nữ thần trong lòng mọi người mà.
- Hàn Ân, 96, 4 điểm.
- Ngạn Phong, 96, 4 điểm.
- An Long, 96, 8 điểm
- Uẩn Lãnh, 97 điểm
- An Lý, 97, 2 điểm.
Năm người thần tượng của bọn họ ở đây rồi, điểm vừa cao, vừa học giỏi nữa, đúng là nam thần mà.
Đọc gần hết tên lớp mà vẫn không thấy nam thần tóc dài đâu, không lẽ điểm cao hơn nữa sao?
- Ngạn Dũng, 98 điểm – đúng là nam thần tóc dài đây rồi.
Cả lớp hét toáng lên, điểm cao ngút trời như vậy là lần đâu tiên trong lịch sử của trường. Năm nay có quá nhiều người có thể quá kỉ lục quá.
- Thầy chúc mừng bạn cao điểm nhất trong kì thi vừa qua.
Cả lớp xôn xao hẳn lên, 98 điểm mà chưa cao nhất ư? Ai mà giỏi hơn cả người đạt 98 điểm vậy.