Chương 27
Sau khi đàn Bạch Tử Thử đi rồi, đám người Ngạn Dũng nhảy lên bờ, quay về chỗ cũ xem Dương Liễu Nhu ở đâu. Bọn họ đã tìm hết xung quanh gần đó nhưng không hề thấy một manh mối nào.
- Giờ sao? - Hàn Ân hỏi.
- Ta nhớ lúc nãy khi di chuyển Dương Liễu Nhu đã vấp ngã ở trên cây, lại cây đó xem xem - Ngạn Phong nói.
Mọi người di chuyển đến cái cây đó, rồi tìm kiếm.
- Nhìn xem, có một mảnh vải ở đây nè - Hàn Ân đã tìm ra, lúc vấp ngã Dương Liễu Nhu bị vướng một mảnh vải nhỏ, nó nằm ở tầm khuất không tìm thật kỹ sẽ không ra, đúng thật là một người tỉ mỉ.
- Đưa cho An Lý đi - Ngạn Dũng nói.
An Lý bắt đầu nhìn vào mảnh vải, dùng pháp lực truyền vào mảnh vải, làm xong An Lý nhắm mắt lại, trước mắt bỗng hiện ra một chấm đỏ. Uẩn Lãnh giữ bản đồ nên lúc này đưa đến cho An Lý cầm. Khi mở mắt ra, nhìn vào bản đồ thì chấm đỏ ấy di chuyển gần ranh giới giữa nơi có bản đồ và không có bản đồ, chỉ cần một bước thôi thì đã bước qua ranh giới rồi.
- Thôi ta đi đây - An Lý
- Ta đi theo ngươi - Hàn Ân
- Không cần đâu, chắc Dương Liễu Nhu bị đám Bạch Tử Thử đuổi chạy loạn xạ đến nơi ranh giới rồi, không có bản đồ nên đi dạo dạo nhàn nhã rồi, cô ấy di chuyển chậm lắm, ta đến dẫn về là được.
- Vậy ngươi đi đi...
An Lý ngay lập tức biến mất.
Trên thế giới này ngoài pháp lực, một số ít người và ma cà rồng có dị năng đặc biệt nên khi bọn họ biết Mị Huyết Thiên có dị năng nghe thì cũng không ngạc nhiên. An Lý có là thuật truy tung, chỉ cần một thứ trên người mà An Lý muốn truy tung và bản đồ khu vực, An Lý có thể thấy người đó đang ở đâu, sau đó ghi nhớ vào trong đầu, nếu mục tiêu di chuyển, chỉ cần nhắm mắt lại lần nữa sẽ biết họ di chuyển đến đâu.
Dương Liễu Nhu không biết đã có người đuổi theo. Cô ấy đang nhàn nhã đến chỗ hẹn. Gần đến chỗ hẹn, bỗng rừng cây phát ra tiếng soạt soạt. "Ồ, thật là nôn nóng, giết người thì phải từ từ, nôn nóng không được đâu". Vừa dứt lời mười người hắc y nhân vọt ra từ bốn phương.
Mười người nhanh chóng vây công Dương Liễu Nhu.
Dương Liễu Nhu mặt không chút thay đổi, tay quạt quạt rồi lắc lư người quay về phía sau, thở dài ngồi xuống hòn đá phía dưới, hai mắt nhìn đám hắc y nhân.
Hắc y nhân đen mặt, đây có phải là vả mặt không? Bọn họ là sát thủ của gia tộc, mười người đi đối phó với con nhóc xấu xí, cho dù nó có giỏi đứng đầu trường nhưng làm sao lại có thể so sánh với bọn họ cơ chứ? Thế mà cái vẻ này là gì? Không phải nhào vào đánh trước chiếm tiên cơ, hoặc bỏ chạy hay xin tha mạng mà như thất vọng, sau lại mệt mỏi ngồi nghỉ chờ cái gì đó. Nhất thời bọn họ không biết làm sao, đờ người ra.
Một tiếng nói vang lên, nghe xong, họ không biết có nên xông lên mà bổ đầu cái người kia xem thử trong đó có gì hay không.
- Các vị sát thủ, các vị chờ một chút, còn một đám người nữa, họ đến rồi chúng ta cùng bàn chuyện với nhau.
Sát thủ thì bàn chuyện gì? Ngoài giết người ra thì có thể bàn chuyện gì? Đã thế còn chờ thêm một đám nữa. Người trước mặt đúng là cực phẩm mà.
- Ngông cuồng, ngươi coi chúng ta là gì. Nhiều chuyện, ch.ết sớm ch.ết muộn gì cũng ch.ết, vậy đi ch.ết đi..
Nói rồi một người trong đó xông lên, Dương Liễu Nhu ngáp một cái rồi ngưng tụ pháp lực đẩy người xông vào ra. Người đó không hề bị thương, nhưng những người khác bắt đầu kinh dị đứng lên. Bọn họ ma pháp đến cấp 4 trung cấp, còn luyện thêm cái khác của sát thủ. Thế mà lại nhẹ nhàng bị đẩy ra thế này... Thế là thế nào?
Cùng lúc đó, trong rừng lại bay ra một đám nữa, đám người này có tám người. Khi bọn họ nhìn trận địa này biết đám người này cùng chung mục tiêu nên quyết định hợp lực. Đến khi nhìn rõ mục tiêu đang ngồi hóng gió đằng kia thì cảm giác cũng không sai biệt lắm với đám người trước.
Mười tám người đều xông lên.
- Ồ, đầy đủ rồi, khỏi mất công đợi chờ - Dương Liễu Nhu giơ ngón cái lên - Làm việc hiệu suất cao, làm trước giờ luôn, thật là một đám người tốt...
Bọn họ bắt đầu quay cuồng rồi, ai đi khen sát thủ như vậy không?
- Phần thưởng là đi báo danh địa phủ sớm, chúc mừng.
Nói xong Dương Liễu Nhu lúc này mới chậm rì rì gỡ kiếm bên hông ra. Thanh kiếm này chẳng có gì đặc sắc, một thanh kiếm bán đầy ngoài chợ, mấy lần trước Dương Liễu Nhu cũng dùng thanh kiếm này.
Một người trong số họ dùng đao từ phía trên bổ xuống đầu Dương Liễu Nhu đang ngồi, ngay lập tức thanh kiếm của Dương Liễu Nhu cản lại, người khác thừa cơ nhắm trúng bụng và chân của cô mà tấn công. Ai ngờ, Dương Liễu Nhu dùng một thân pháp quỷ dị mà tránh được hết. Đến khi bọn họ nhìn rõ thì Dương Liễu Nhu đã đứng phía sau bọn họ.
- Nên kết thúc rồi, ta phải về nhanh chứ không lại bị nghi ngờ. Chào tạm biệt.
Nói dứt lời, đôi con ngươi của Dương Liễu Nhu dần dần đổi sang màu đỏ. Nhìn vào đôi mắt đẹp đến hút hồn người đó nhưng lại làm cho người ta sợ hãi, nó không ấm áp như huyết mà lại thị huyết đến đáng sợ. Đôi mắt hút hồn chỉ có ở hồ ly cộng với sắc màu thị huyết của một ác quỷ. Con người này quá đáng sợ chỉ một đôi mắt cũng đủ cuốn hút người khác, nếu thị huyết này không nhắm vào bọn họ chắc bọn họ đã trầm luân, buông kiếm muốn chém muốn giết thế nào thì tùy. Họ chưa thấy ai có thể sở hữu được đôi mắt như thế này, ngay cả huyết đồng của ma cà rồng của những người có huyết thống thuần khiết nhất cũng không có.
Tiếp theo ập vào mặt họ là sát khí khổng lồ khiến họ khó thở, sát khí khủng bố hơn cả những người quanh năm chém giết như bọn họ. Trong lòng bỗng dâng lên một sự sợ hãi không tên. Tuy vậy bọn họ vẫn giữ chặt vũ khí của mình và nhào vào cuộc chiến.
Một chiến với mười tám nhưng Dương Liễu Nhu không bao giờ rơi vào thế hạ phong. Chưa đầy năm phút, mười tám người đã ngã xuống. Trước khi ch.ết ý niệm của bọn họ chỉ là nếu chứng kiến được một đôi mắt như vậy, họ có ch.ết cũng đáng.
Giải quyết xong mọi chuyện, đôi mắt ấy chưa rút về màu đen nguyên trạng. Dương Liễu Nhu bỗng mỉm cười.
- Nào... nào... người ấy ở trong đó từ khi bắt đầu đến bây giờ cũng nên ra chào hỏi nhỉ? Nếu người ấy không ra thì ta vào mời nhé... được chứ?