Chương 2-1

“Tâm tình của ngươi hình như tốt lắm!”Sở Hán Vũ nhìn Diêm Cung Thiên mặt mày hớn hở khẳng định nói.
“Ân hừ.”Diêm Cung Thiên thích ý đem bút  xoay xoay, đặt lên đầu rồi tùy ý liếc Sở Hán Vũ một cái, “nam nhân đang yêu không nên u sầu mà?”


“Nếu tôi nhớ rõ,đúng như trong lời nói, theo dân gian gọi là trạng thái theo đuổi.”Sở Hán Vũ lễ phép nhắc nhở hắn, “Nói cách khác, ngươi bây giờ là  người đang yêu đơn phương.”


“Sách, đừng nói trắng ra như thế chứ.”Diêm Cung Thiên trừng mắt nhìn hắn. Thật sự là câu nào dính câu đó, có khi hắn thực sự cảm thấy được,ngày thường lạc thú lớn nhất của trợ lí riêng này, trừ bỏ bên ngoài hãm hại tiền của hắn, nội bộ sẽ phá hư tâm tình hắn.


“Đây là sự thật.”Sở Hán Vũ không có hảo ý nhắc nhở hắn. hiếm khi nhìn hắn vì một người mà mặt mày hớn hở, hắn tại sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy?


” Tặng hoa chưa?” trắng mắt nhìn hắn, Diêm Cung Thiên quyết định không nên tranh giành cùng hắn.Mất tiền là chuyện nhỏ, nhưng tổn thương lòng tự trọng có thể to lớn lắm.


“Tặng.”Sở Hán Vũ xuất hóa đơn ra, ” Theo lời ngươi nói, mỗi ngày đưa rất nhiều.”Đa đến mức có thể nhồi vào nhà trọ Quý Ngữ Phàm đang thuê.
“Nga?”Diêm Cung Thiên nở nụ cười, cười đến rất xấu xa.


available on google playdownload on app store


Hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh lại bị chọc tức của  Quý Ngữ Phàm, không biết vì sao, hắn  lại đặc biết thích nhìn vẻ mặt này.
biểu tình buồn bực, nhất là khi hắn cực lực muốn bảo trì bình tĩnh rồi lại vô tình lộ ra vẻ buồn bực.


“Tôi cho rằng với cá tính của Quý tiên sinh, cùng với việc tặng hoa, còn không bằng quan tâm đến cuộc sống của cậu ấy còn có tác dụng hơn.”Sở Hãn Tự nhìn vào biểu tình của Diêm Cung Thiên xong, đề nghị.


Mấy khi ông chủ muốn cùng hắn lại nói chuyện như bạn bè, khiến  hắn cũng có cảm giác, muốn giúp đỡ.Bất quá, thứ có thể bán lấy tiền lại nói miễn phí, làm cho hắn không khỏi đau lòng.
Ai bảo lần này Diêm Cung Thiên kiên trì muốn tự dựa vào sức mình chứ?


“Tôi biết.” trong mắt Diêm Cung Thiên hiện lên tự tin, khuôn mặt tuấn mỹ cong lên một mạt cười, “Tôi chỉ đang đợi, chờ em ấy tự động cho tôi cơ hội.”Hắn hiện tại đang hưởng thụ lạc thú theo đuổi.


Sở Hán Vũ thấy thế lắc lắc đầu, thu dọn đồ đạc trở lại chỗ ngồi, không hề quản ông chủ đang ngồi cười như thằng ngốc kia nữa.
***
Mạc danh kỳ diệu!
Quý Ngữ Phàm phẫn nộ nhìn cả phòng đầy hoa tươi, quả thực không thể tin được thực sự có người như vậy  công khai theo đuổi đồng tính.


Diêm Cung Thiên dám dõng dạc nói với trong tối ngoài sáng, nói Quý Ngữ Phàm là người theo đuổi; hàng ngày đưa một phòng  đầy hoa, làm thành như vậy cả người cậu cơ hồ chìm trong biển hoa.


Hơn nửa tháng nay, đầy người cậu đều là  mùi hoa, may mà cậu cũng không hay đi chơi, bằng không ánh mắt hàng xóm cũng khiến cậu chịu đủ.


Tiếng chuông cửa vang lên, Quý Ngữ Phàm ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo giờ, có loại xúc động không nghĩ mở cửa, đơn giản là thời gian tặng hoa lại đến. Nhưng tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang, cậu  đành phải không thể nề hà đi mở cửa.
Quả nhiên, nhất mở cửa liền thấy sắc màu rực rỡ.


“Quý tiên sinh, hoa của ngài được  đưa tới.”Hoa điếm lão bản mang theo hai thiếu niên, rất quen  thuộc tiên vào đem hoa ngày hôm bê đi rồi đặt hoa mới vào.


“Chờ một chút.”Quý Ngữ Phàm ngăn cản lão bản cửa hàng hoa, “Ký nhận thì tôi ký, các ngươi đem hoa lấy về, muốn đưa muốn bán đều được, lần sau đừng nữa mang tới trong phòng tôi.”


“Không được a, Ưuý tiên sinh.” lão bản khổ, khó xử nói: “Người đặt  hoa kí hợp đồng với chúng tôi, nếu hoa không có vào nhà của ngài, hắn muốn chúng tôi bồi thường gắp 5 lần hợp đồng.”


Quý Ngữ Phàmngây người, không khỏi ở âm thầm mắng trong lòng. Tên kia rốt cuộc muốn làm gì!cậu đã nói không có khả năng để hắn theo đuổi, hắn lại…


“Quý tiên sinh, kia ngày mai gặp.”Nói xong, lão bản mang hai gã thiếu niên khoái trá tiêu sái đi luôn  , lưu lại Quý Ngữ Phàm vẻ mặt ảo não nhìn một nhà đầy hoa.


Cậu đương nhiên biết Diêm Cung Thiên có ý gì, nhưng là, cậu không muốn đầu hàng như vậy. Bởi vì cậu mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, căn bản vô tình, cũng vô pháp cùng bất luận kẻ nào kết giao.


Chỉ cùng người khác gần gũi tiếp xúc, toàn thân cậu sẽ không tự chủ được cứng còng, miễn bàn  đến muốn tiếp xúc thân thể.
Cậu như vậy, có thể nói chuyện yêu đương sao? Có thể yên tâm để bất cứ ai tiếp nhận bản thân sao?
Cậu làm không được! Nhưng là…


Cậu nhìn biển hoa chung quanh, trong mỗi kiện hoa  đều nhìn thấy một thiệp.Cậu mở thiệp ra, đã thấy chữ viết như rồng bay phương múa hiện ra, mỗi tấm thiếp đều có một dòng chữ giống nhau.
Thỉnh nhận lời theo đuổi của tôi.


Nhìn nét chữ như ánh mặt trời kia, cậu hiểu rõ ràng cảm giác này , cũng có chút dao động.
Bởi vì cậu rõ ràng biết quyết tâm của hắn không thể bức lui, cũng rõ ràng biết hắn muốn gì thì nhất định phải có được.
Nên làm thế nào mới tốt đây? cậu nhìn biển hoa trước mắt, mờ mịt.
***


( tôi tìm Diêm tiên sinh.)
Khi điện thoại đầu kia truyền đến chần chờ không xác định đích nam trung âm khi, Sở Hán Vũkhông khỏi nhìn hắn đích lão bản liếc mắt một cái “Xin hỏi vị nào?”
( tôi họ Quý.) thanh âm dừng một chút, ( Quý Ngữ Phàm.)


Trúng quả!”Xin chờ một chút.”Hắn đè nút giữ, chọn mi với Diêm Cung Thiên.
ánh mắt Diêm Cung Thiên nhất thời sáng ngời, thẳng thân mình.


“Chúc mừng, con cá nhỏ ngươi chờ đợi đã lâu cắn câu.”Sở Hán Vũ cứng nhắc nói, một chút cũng cảm giác không ra là hắn  đang chúc mừng, “Muốn nhận không?”


“Không.”Diêm Cung Thiên gợi lên nhất mạt tà cười, “Nói cho em ấy biết tôi đang họp, giúp tôi hẹn em ấy buổi tối, gặp mặt tại thiên thiện phường.”


“Ngươi thật sự rất xấu.”Sở Hán Vũ nhíu mày, lại theo lời đè nút thoạt, “Thật có lỗi, Quý tiên sinh, Diêm tiên sinh đang họp. Thuận tiện, thỉnh ngài buổi tối bảy giờ đến thiên thiện phường, Diêm tiên sinh sẽ ở đằng kia chờ ngài. Thật có lỗi, tôi đây không rõ ràng lắm, thỉnh ngài giáp mặt nói chuyện với ngài ấy … Ân, đúng vậy, gặp mặt.”


“Đáp ứng rồi?”Nhìn Sở Hán Vũ cúp điện thoại, Diêm Cung Thiên chọn mi hỏi.
“Ngươi cũng không nên nhất thời hứng khởi mà thôi.”Sở Hán Vũ khó được nghiêm túc đích nói: “Tôi xem vị này Quý tiên sinh cũng không đối tượng anh có khả năng trêu đùa.”


“Ngươi yên tâm, lần này rất là nghiêm túc.”Nhìn ngoài cửa sổ, Diêm Cung Thiên  trịnh trọng nói, bên miệng mang  theo mạt ý cười mềm nhẹ.
***
Quý Ngữ Phàm cục xúc bất an theo sát người phục vụ đi đến ghế lô.


Kỳ thật hắn thầm nghĩ tại khi điện thoại nói cho Diêm Cung Thiên, thỉnh hắn dừng hành vi tặng hoa mà thôi, nhưng thư kí riêng của hắn lại nói hắn đang họp, hẹ mình buổi tối; vốn  muốn nhờ hắn chuyển đạt, hắn lại thôi nói cũng không rõ ràng lắm chuyện này, muốn cậu tự mình nói với Diêm Cung Thiên.


Hắn cũng không muốn gặp Diêm Cung Thiên, bởi vì hắn hiện tại đã không có kiên quyết như lần trước đi kháng cự sự theo đuổi. Cùng hắn gặp mặt, cậu thực có chút bất an.
“Diêm tiên sinh, khách của ngài tới rồi · ”


“Hảo, ngươi có thể mang thức ăn lên.”Diêm Cung Thiên mỉm cười nói với phục vụ, đứng lên kéo ghế cho Quý Ngữ Phàm, “Mời ngồi.”


Như hắn sở liệu, biểu tình Quý Ngữ Phàm so với hôm đó ôn hòa rất nhiều, dung nhan mảnh khảnh không có cảnh giới mãnh liệt, dưới ánh đèn tản mát mĩ lệ cùng ôn nhu, đôi mắt hơi bất an dao động, cùng với đôi môi mỏng, cả người cậu tản ra  không khi bất đồng.


Hắn, lại vì cậu mà tim đập thình thịch.
“Tôi…”Quý Ngữ Phàmcũng không có ngồi xuống, mở miệng nhẹ giọng nói: “Tôi đến, chỉ là muốn anh không cần cho nữa hoa cho tôi. Cám ơn sự để mắt của anh, nhưng tôi không có ý muốn kết giao cùng ai.”


Cậu nói xong liền xoay người muốn đi mở cửa, cạch một tiếng cửa lại bị đóng.
” đã  đến đây, không cùng tôi ăn bữa cơm đi?” tay Diêm Cung Thiên đặt ở trên cửa, ghé vào lỗ tai cậu mà nói.
Quý Ngữ Phàm cúi đầu, không dám quay đầu lại nhìn hắn vẻ mặt hiện tại của hắn.


Thân hình bị áp trên cửa tiếp xúc với cậu nóng rực,  cậu tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể cứng còng nắm chặt tay, trên trán không tự giác bốc mồ hôi.


“Như thế nào? Lưu lại ăn bữa cơm, chúng ta lại từ từ nói chuyện.”Diêm Cung Thiên trong miệng dụ hống trứ, nhưng trong lòng hơi hơi cảm thấy được có chút kỳ quái. Quý Ngữ Phàm tựa hồ cũng không phải hoàn toàn khẩn trương, mà là có chút sợ hãi?


“Ăn cơm… Có thể.”Qua sau một lúc lâu, Quý Ngữ Phàmcuối cùng mở miệng: “Nhưng anh xa tôi ra, tôi không thích có người dựa vào tôi thân cận quá.”


“Không thích bị người đụng chạm?”Diêm Cung Thiên có chút giật mình hỏi. Nhưng cậu chính là đơn thuần không vui sao? Thái độ của cậu giống như không có đơn thuần như vậy.
Quý Ngữ Phàm không nhìn, cứ cúi đầu thản nhiên nói: “Mời ngươi tránh ra.”


Diêm Cung Thiên lập tức buông tay ra lui lại mấy bước, lại nhìn Quý Ngữ Phàm toàn thân thả lỏng quay đầu, cảm thấy nghi hoặc. Vì cái gì cậu lại bắt đầu toàn thân đề phòng? Mới vừa rồi hắn làm cái gì sao?


Chẳng lẽ là bởi vì hắn dựa vào thân cận quá? Hắn tự hỏi mình cũng không có làm hành động nào vượt quá giới hạn, phản ứng của cậu lại giống như hắn đã làm gì đó, này rốt cuộc…


Phục vụ mang đồ ăn vào, trong lúc vô tình, hắn đặt đồ giảm xóc xuống, đem đồ ăn xếp đủ rồi đi ra.
Diêm Cung Thiên nhìn Quý Ngữ Phàm ngồi xuống  rồi cúi đầu ăn cơm, bộ dạng này khiến hắn nghi ngờ tình cảnh vừa rồi.


Đúng rồi, Hãn Vũ nhất định biết chuyện gì! Nhưng là hắn từng thề son sắt nói muốn hoàn toàn dựa vào chính mình theo đuổi Quý Ngữ Phàm, nếu quay đầu lại đi tìm hắn xin tư liệu, không biết có thể bị cười nhạo hay không.


“Như thế nào? đồ ăn nơi không ngon sao?”Hắn thử  gợi đề tài. Thật vất vả chờ mong đến ngày hai người một chỗ, hắn cũng không thể liền khinh địch như vậy, cần  rút lui có trật tự.


“Ân.”Quý Ngữ Phàm thấp đầu như trước, rầu rĩ dùng cơm. Trời biết hắn căn bản thực không nuốt, lại không dám ngẩng đầu nhìn Diêm Cung Thiên đang nhìn chăm chú mình, đánh giá ánh mắt của mình.


“Ngươi nên ăn nhiều một chút.”Thấy cậu ngậm một miệng không ăn, Diêm Cung Thiên mặc dù cảm giác mình có điểm nhiều lời, vẫn nhịn không được nói: “Ngươi thật sự rất gầy, nhất định thường xuyên không ăn cơm đúng hay không?”
Quý Ngữ Phàm giật mình.


Có bao nhiêu lâu không có nghe thấy lời quan tâm như vậy? Giống như từ khi mười sáu tuổi rời nhà đi, hắn cũng chưa từng nghe qua nói ai nói như vậy. Trong nháy mắt, lo sợ trong lòng cùng phòng bị tháo xuống, vẻ mặt của cậu lần thứ hai thả lỏng, mang lên mặt nạ nói với Diêm Cung Thiên.


” Vội quá phải không, cơm cũng phải ăn đúng giờ bằng không đối thân thể không tốt.”Còn không có chú ý tới biểu tình biến hóa của Quý Ngữ Phàm  , Diêm Cung Thiên hãy còn lải nhải nói.


“Bởi vì… Tôi thường thường nhất đuổi theo bản thảo liền quên thời gian.”Quý Ngữ Phàm cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện:
“Đói bụng mới nghĩ tới nên ăn cái gì, dù sao cũng không có ai nhắc …”Nói tới đây cậu ngừng lại, chỉ vì phát hiện mình không nên nói những lời này.


“Một mình ngươi ở?”Thấy cậu cuối cùng nguyện ý nhìn thẳng vào mình, Diêm Cung Thiên cưỡng chế mừng như điên trong lòng hỏi
“Ân.”
“Người nhà đâu?”Hắn thử hỏi.
“Bọn họ đô ở tại nam bộ.”Quý Ngữ Phàm đơn giản trả lời, có chút không muốn nói tới này.


“Chỗ không tốt?”Diêm Cung Thiên hỏi, nhìn vẻ mặt Quý Ngữ Phàm mím môi hậu nhanh chóng bổ sung một câu: “Không nghĩ nói thì báo tôi sẽ không hỏi.”
“Thật lâu không liên lạc.”Thật lâu sau, Quý Ngữ Phàm mới trả lời này một câu, cúi đầu.


Diêm Cung Thiên tuy rằng rất muốn hỏi cậu vì cái gì mà cùng người nhà xa cách, nhưng hắn cũng biết hiện tại không thể lại tiếp đề tài này, bởi vì xem bộ dáng Quý Ngữ Phàm không muốn trả lời. Thế là hắn đành phải chọn  một số đề tài vui vẻ cũng cẩn thận dò hỏi mấy thứ cậu yêu thích để sau này dùng.


Một bữa cơm một người hỏi không ngừng một người trẻ lời cho qua cứ thế hoàn thành.






Truyện liên quan