Chương 33

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại từ cơn say, Nhậm Tư Đồ ngây người trong nhà suốt cả ngày vẫn không thấy Thời Chung gọi tới. Ngày thứ hai, cũng không có bất cứ cuộc gọi nào…
Mãi đến tuần thứ hai, Nhậm Tư Đồ vẫn không nhận được điện thoại của Thời Chung.


Đến lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới cười khổ và ý thức được rằng: Anh thực sự chia tay với cô, chia tay thật rồi…


Cô không nhận được cuộc gọi của Thời Chung, thứ cô nhận được là cuộc gọi của Tưởng Lệnh Thần. Cô cố gắng liên lạc với anh ta nhưng lại bị từ chối. Cuộc gọi đó được một cô gái tự xưng là trợ lý của Tưởng Lệnh Thần nghe, bảo là anh Tưởng đang đi nghỉ ở nước ngoài, không liên lạc được.


Trước nay Nhậm Tư Đồ không phải là người có thể dày mặt đi năn nỉ chuyện gì nên khi Tưởng Lệnh Thần bày ra dáng vẻ hết sức quyết liệt thì cô cũng từ bỏ ý định ấy, đi tìm cách khác. Nhưng không ngờ nửa tháng sau, Tưởng Lệnh Thần lại chủ động gọi cho cô. “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ vì chuyện của Thịnh Gia Ngôn mà cầu xin tôi một chặp, kết quả cô chỉ gọi một cuộc điện thoại là không gọi nữa. Xem ra ở trong lòng cô, Thịnh Gia Ngôn cũng chẳng quan trọng lắm nhỉ.”


Có lẽ gã họ Tưởng này muốn hưởng thụ cảm giác được cô tìm mọi cách van nài để thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Ai ngờ lại gặp phải một cô gái chưa từng biết van nài là gì, cho nên sau khi chờ đợi một thời gian thì chính anh ta là người không giữ được bình tĩnh trước.


Nhậm Tư Đồ nghe anh ta nói thế thì không khỏi ngạc nhiên. Bất luận anh ta đang thăm dò cô hay là thật lòng muốn hòa giải riêng thì chuyện này cũng liên quan đến tương lai của Thịnh Gia Ngôn, bây giờ đã có chút hy vọng thì cô phải nắm bắt ngay, cho nên vội vã nói: “Anh Tưởng, lần trước tôi liên lạc với anh thì nghe nói anh đã đi nghỉ ở nước ngoài. Bây giờ anh về nước rồi sao, chúng ta có thể gặp nhau để nói chuyện một chút không?”


available on google playdownload on app store


Thật ra nghĩ cho kĩ thì không thể có chuyện “đi nghỉ ở nước ngoài” ấy. Vụ kiện giữa Thẩm Thấm và Tưởng Lệnh Thần đang nóng sốt đến nỗi cả thành phố đều biết. Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không cần nghe ngóng, chỉ đọc báo thôi cũng biết bây giờ Tưởng Lệnh Thần đang được bảo lãnh chờ xét xử, làm gì được phép xuất ngoại.


Không ngờ Tưởng Lệnh Thần lại đi thẳng vào vấn đề. “Được rồi, cô tin tôi ra nước ngoài thật sao? Người nghe điện thoại giùm tôi lúc ấy là bạn gái của tôi, rõ ràng biết tôi đang gặp rắc rối với vụ kiện, không được phép xuất ngoại mà còn nói thế, đúng là ngốc ch.ết đi được.”


Sau vài lần tiếp xúc với Tưởng Lệnh Thần, ấn tượng của Nhậm Tư Đồ đối với anh ta cũng không xấu. Chủ yếu là vì tuy Tưởng Lệnh Thần làm việc quá khích nhưng anh ta lại rất thẳng thắn. Anh ta hẹn cô gặp mặt tại một phòng tập kiếm đạo. Nhậm Tư Đồ không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý ngay, nhưng không ngờ mình lại bị anh ta chơi cho một vố.


Chuyện này để dành nói sau.
Nhậm Tư Đồ đến phòng tập kiếm đạo đúng giờ hẹn. Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân nghe cô báo tên của Tưởng Lệnh Thần thì lịch sự dẫn đường cho cô.


Nhậm Tư Đồ được nhân viên phục vụ dẫn đi qua một hành lang. Những căn phòng tập ở hai bên đều rất yên tĩnh, gần như không có tiếng động nào, có vẻ rất vắng lặng. Nhậm Tư Đồ cũng không bất ngờ vì dù sao thì môn kiếm đạo cũng không quá phổ biến ở Trung Quốc. Cuối cùng, nhân viên phục vụ dẫn cô đến trước một khu phòng tập VIP. Cánh cửa bằng gỗ lim thật dày đang được khép hờ, cô vừa bước vào hành lang yên tĩnh kia thì đột nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa đập mạnh vào khung cửa làm cho giật mình. Nhậm Tư Đồ bất giác dừng bước một chút, sau đó mới đẩy cửa bước vào.


Hai người trong đó đang giao đấu rất hăng say. Bọn họ đều mặc đồng phục của môn kiếm đạo, trên đầu còn đội mũ bảo vệ. Nhậm Tư Đồ không phân biệt được đó là nam hay nữ, càng không thể nhận ra đâu là Tưởng Lệnh Thần.


Nhân viên phục vụ đang pha trà ở khu vực nghỉ ngơi đằng sau tấm mành trúc. Nhậm Tư Đồ đứng gần cửa nhìn một lát, ước chừng hai người đang giao đấu trên sàn đất kia không dễ gì kết thúc nhanh được nên cô đành phải bước tới và ngồi xuống chiếc sạp nhỏ đằng sau tấm màn trúc. Nhân viên phục vụ bày dụng cụ pha trà cho cô, cô vừa uống vừa đợi.


Cùng ngồi trên sạp còn có một cô gái trẻ xinh đẹp lộng lẫy, môi màu đỏ tươi, móng tay cũng đỏ nốt. Cô ta ngồi trước mặt Nhậm Tư Đồ, đang buồn chán nghịch điện thoại của mình. Chơi được một lát, cô ta ngẩng lên nhìn Nhậm Tư Đồ, quan sát cô từ trên xuống dưới với ánh mắt không mấy thân thiện. “Cô là…?”


“Bạn của anh Tưởng.”
“Ồ…” Cô gái trẻ kia có vẻ không tin lắm, nhưng cũng không truy hỏi nữa mà chỉ tuyên bố chủ quyền: “Tôi là bạn gái của Lệnh Thần.”


Từ giọng nói cho thấy, cô bạn gái được Tưởng Lệnh Thần dẫn theo lần này và cô bạn gái dùng cái cớ Tưởng Lệnh Thần đã ra nước ngoài để ngắt máy của cô lần trước không phải cùng một người. Nhậm Tư Đồ cũng không ngạc nhiên trước tốc độ thay bạn gái như thay áo của anh ta. Hoặc có thể anh ta cùng lúc có nhiều bạn gái. Cô mỉm cười, không đáp lại.


Đột nhiên trong sàn đấu vang lên tiếng hét đau đớn. Đưa mắt nhìn sang thì thấy người kêu đau đã bị đánh gục xuống sàn, đang bị người đứng trước mặt dùng thanh kiếm trúc chĩa vào cổ. Sau đó, người đang đứng hăm hở tháo mũ bảo vệ xuống… là Tưởng Lệnh Thần.


Ngược lại với sự vỗ tay hân hoan và hét toáng lên của cô gái kia, phản ứng của Nhậm Tư Đồ lạnh nhạt hơn rất nhiều, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Cô đã đợi mười mấy phút rồi, cuối cùng Tưởng công tử cũng đánh xong.


Tưởng Lệnh Thần vừa lau mồ hôi vừa đi về phía họ. Anh ta ôm lấy bạn gái của mình rồi nói với Nhậm Tư Đồ: “Thay đồng phục kiếm đạo, đánh với tôi một trận.”
“Xin lỗi, tôi không biết đánh.”


Tưởng Lệnh Thần nhìn cô bằng ánh mắt xem thường. “Sao bọn họ lại coi trọng một cô gái chẳng có chút thú vị gì thế nhỉ?”


Nhậm Tư Đồ chẳng có lòng dạ nào để tìm hiểu xem “bọn họ” mà Tưởng Lệnh Thần nói là ai, bây giờ cô chỉ muốn nói vào chuyện chính: “Anh Tưởng, tôi tới đây không phải để nghe anh nói mát mẻ. Chuyện của Thịnh Gia Ngôn, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho anh ấy lần này.”


“Tại sao tôi phải tha cho anh ta?” Tưởng Lệnh Thần buông cô bạn gái ra, trước đó giọng nói còn có vẻ đùa bỡn, bây giờ đang ẩn chứa sự tức giận. “Cả đời này của tôi đã bị ba người đánh. Một người trong số đó là bố tôi, ông ấy đánh tôi đương nhiên tôi không oán giận. Nhưng Thời Chung vì con nhỏ bán bia mà đánh tôi một trận, Thịnh Gia Ngôn lại vì cô mà đánh tôi một cái, cô cảm thấy tôi có thể nuốt trôi cơn giận này sao?”


Nhậm Tư Đồ sửng sốt. Thịnh Gia Ngôn đánh anh ta là vì cô? Nhưng nghĩ lại chuyện đã tới nước này, có quay lại truy cứu nguyên nhân là phải thuyết phục vị Tưởng công tử này tha cho Thịnh Gia Ngôn. Vì thế, Nhậm Tư Đồ cố kìm nén sự nghi hoặc trong lòng. “Anh Tưởng, anh cứ nói thẳng ra đi, phải làm sao anh mới chịu rút đơn kiện?”


“Đánh với tôi một trận.”
Nhậm Tư Đồ rất muốn quất cho anh ta một cái. Sao nói tới nói lui, lại nói tới chuyện “đánh một trận” thế này?


Tưởng Lệnh Thần ung dung giải thích. “Nếu cô thắng thì tôi sẽ đồng ý với cô, không kiện Thịnh Gia Ngôn nữa. Nhưng nếu tôi thắng thì cô phải giúp tôi một việc, đợi con nhỏ bán bia ấy rút đơn kiện thì tôi cũng sẽ không kiện Thịnh Gia Ngôn nữa. Bất luận kết quả thế nào thì đều có lợi cho Thịnh Gia Ngôn.”


“Giúp chuyện gì?”
Cuối cùng Tưởng Lệnh Thần cũng mỉm cười. Dưới ánh mắt tràn ngập vẻ ghen tuông của cô bạn gái, anh ta chẳng coi ai ra gì, nhào tới thì thầm vào tai Nhậm Tư Đồ: “Tôi biết trong tay Thời Chung có đoạn video có thể chứng minh tôi vô tội, lấy trộm nó giúp tôi.”






Truyện liên quan