Chương 4: Phải chăng lại là điềm báo ?

Gió đêm lạnh lẽo mà gai góc, bóng tối bao trùm lấy căn phòng. Người đàn ông to cao lạ lẫm trên tay cầm con dao sắc bén đến rợn người tiến thẳng về phía cô gái. Cô như nai tơ ngơ ngác hốt hoảng trước hành động kì lạ của hắn. Không gian tĩnh mịch yên lặng đến trắng trợn. Sợ hãi làm cả người cô cứng lại. Tưởng chừng hắn sẽ nương tay dừng lại nhưng không ngờ lại xong thẳng tơi, vung dao đến trước mắt cô.


******


“ Đừnggg!” Mẫn Dao la to. Giật mình tỉnh giấc, trán cô ướt đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống đôi bàn tay đang xiết chặt của cô. Cô run người ngồi lặng lẽ trong đêm tối. Giấc mộng lúc nãy phải chăng lại là điềm báo! Người đàn ông trong mộng là ai cô cũng không rõ. Tại sao hắn lại muốn giết cô. Dự cảm chẳng lành chút nào! Nhiều suy nghĩ hỗn tạp cứ lẩn quẩn trong đầu cô.


Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, phá vỡ tâm tư của cô.
Nhận điện thoại. Đã 11 giờ đêm, đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc thảm thiết xen lẫn với giọng đầy lo sợ của một cô gái:
“ Dao! Cứu.....tớ”


Tiếng khóc nức nở làm cho Mẫn Dao rối loạn, nhất thời cũng làm cho cô tỉnh táo hơn. Sắc mặt cô dịu đi một chút, cố trấn an người bên kia. Thiệt tình mà nói nếu bây giờ cô mà kích động thì chẳng giúp ích được gì, giữ bình tĩnh trước cái đã.
“ Bình tĩnh. Kim! Cậu đang ở đâu?”


“Dao! Ở “Vọng Nguyệt“. Hiện giờ đang bị bắt nhốt ở phòng bar vip hạng nhất. Cứu tớ “
“ Được. Cố kéo dài thời gian tớ sẽ đến ngay “
Tút tút tút tút...Cuộc trò chuyện kết thúc.
“Vọng Nguyệt “ lại là cái tên này, ngọn nguồn của mọi rắc rối.


available on google playdownload on app store


Người từ đầu dây bên kia là Kim Sở là bạn tâm đắc của Mẫn Dao. Họ thân thiết với nhau kể từ sau cuộc gặp gỡ đầy định mệnh đó.


6 năm trước lúc Mẫn Dao 18 tuổi. Năm đó là một mùa hè trong trẻo tràn ngập ánh nắng, khí trời mát mẻ ôn nhu. Mùa hè là mùa được nhiều người thích nhất trong đó có Mẫn Dao. Cô rất thích, đặc biệt lại rất thích đi du lịch, tuổi trẻ có máu phiêu lưu. Địa điểm cô đặc chân tới là Paris. Quả thực không phụ kì vọng của cô. Thành phố này về đên mang một vẻ đẹp mỹ miều, quyến rũ tuyệt vời đến khó tả thành lời, ảnh đèn nơi đây rực sáng khiến Paris trở nên rất rực rỡ và đầy kiêu kì. Đêm nay Mẫn Dao quyết định đi dạo phố gần nơi khách sạn cô ở. Từ trong gian hàng đồ uống bước ra, trên tay cầm một ly coffee socola ấm nóng. Nhấp vào một ngụm, thức uống đó len lỏi nơi cuống họng rồi đi thẳng xuống bụng, cảm giác rất tuyệt, mùi vị của socola quyến luyến cuống lấy khoang miệng cô. Mẫn Dao đi đến những chiếc ghế ven đường, định ngồi thưởng thức thì lại gặp chuyện hiếm gặp.


Trong ngõ hẻm một đám thanh niên đang uy hϊế͙p͙ một cô gái. Nhìn thấy cũng rất nhức mắt. Bọn kia cũng khoảng 7 tên, đẩy qua đẩy lại cô gái nhưng cô chỉ cúi đầu không dám phản kháng lại. Cô ta rất khác với người gốc ở đây. Chắc hẳn là từ nơi khác đến. Miệng cô ta phát ra âm thanh mắng chửi những tên đó rất quen thuộc, không phải ngôn ngữ nước ngoài. Đúng! Tại nơi này đặc biệt trong hoàn cảnh này Mẫn Dao lại gặp được đồng hương. Đã là đồng hương thì nên ra tay giúp đỡ.


Mẫn Dao huýt sáo một tiếng, bọn lưu manh quay đầu nhìn sang phía cô, bộ mặt họ có vẻ rất hí hửng khi nhìn thấy cô. Bọn chúng chuyển đối tượng, đi về phía cô, một tên cầm đầu đang giơ tay chụp lấy cô nhưng nhanh nhẹn cô lách người tránh né sự công kích của hắn. Mất thăng bằng, hắn té ngã xuống đất. Mất mặt tên đó ra lệnh cho những tên còn lại xong lên bắt cô. Nào ngờ lại bị cô xử cho một trận. Từ đó về sau Kim Sở cảm mến Mẫn Dao, sau khi kì nghĩ kết thúc, Kim Sở theo Mẫn Dao về nước rồi lại luôn bám lấy cô. Dần dần tạo thành thói quen, Mẫn Dao kết thân với Kim Sở. Đối với cô bạn cô rất đặc biệt quan tâm.


Kí ức quá khứ dẹp qua một bên!^^
Trở lại hiện tại.


Đã khuya, hay tin Kim Sở gặp nguy ở cái hộp đêm kia. Mẫn Dao gấp gáp thay đổi trang phục chỉnh chu rồi vội vàng ra khỏi nhà. Cô biết bây giờ ɖú Hạ đã ngủ nên cũng không dám làm phiền. Xuống gara lấy xe xong phi thẳng đến Vọng Nguyệt. Ngoài đường rất ít xe cộ qua lại thuận tiện nên cô đến rất nhanh. Lại là cái khung cảnh quen thuộc này, giờ này là giờ hoạt động của hộp đêm nên rất đông. Mẫn Dao không có chút nào là nén lại quan sát, cô đi thẳng tới phòng bar hạng sang. Như lời Kim Sở đã nói, bên ngoài có 2 tên vệ sĩ đô con, cô đem so với họ nhìn giống như tảng đá với viên bi. Nhưng Mẫn Dao chẳng cảm thấy sợ, ngược lại cô còn hưng phấn muốn đôi co một trận với chúng thử xem mùi vị như thế nào.


So với mặt thể lực đảm bảo cô đánh không lại vì cô quá nhỏ bé còn hai tên kia như tảng đá di động. Chỉ còn một cách! Đánh vào huyệt đạo là nhanh nhất hiệu quả nhất. Mẫn Dao nhanh nhẹn lẽn ra phía sau hai người họ, trong bóng tối cô bay lên vung hai tay đánh mạnh vào phía sau gáy của hai tên đó. Không uổng công cô vất vả học tập. Hai tên vệ sĩ choáng váng ngã xuống đất bất tĩnh nhân sự. Lúc nãy cô đánh vào huyệt bách hội của họ. điểm hiệu quả nhất là phầu sau gáy khi bị đánh trúng sẽ choáng váng mặt mày rồi bất tĩnh.


Mẫn Dao đạp cửa xong vào, bên trong căn phòng không giống như cô nghĩ.
P/s: Chương này chỉ tới đây thôi. Chương sau sẽ đầy kịch tính. Cảm ơn mọi người






Truyện liên quan