Chương 13: Mẫn Dao Kĩ
Cây đại thụ năm xưa, dòng chữ năm xưa, cô gái năm xưa nhưng chàng trai năm xưa đã không đến.
Cây đại thụ năm xưa, dòng chữ năm xưa, chàng trai năm xưa nhưng cô gái năm xưa đã không đến.
Hai bóng lưng cùng ngồi đối diện ở gốc cây đại thụ to lớn. Cô gái rơi lệ, bên kia chàng trai mỉm cười đắng cay.
Những tia nắng mỏng manh xen kẽ tán cây xanh um vươn rộng. Dưới vòm trời xanh thẳm, hương hoa hương cỏ tươi mát say lòng người.
Cô bé nhỏ nhắn vui đùa nũng nịu với cậu bạn. Bọn trẻ chẳng màn cái nắng gay gắt, cứ vô tư chơi đùa.
Cũng dưới cái nắng gay gắt của ngày nào, cậu con trai mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt chắc hẳn do đứng quá lâu dưới nắng. Tay cậu cầm chặt chiếc kẹp tóc đến nỗi gân tay cũng hiện rõ. Cô bé bỏ đi không một lời từ biệt, không một tin tức.
Dưới tán cây đại thụ cao lớn nghìn năm tuổi.
Mẫn Dao không kiềm được nước mắt. Kí ức cứ hiện về, giọt lệ ấm nóng cứ lẳng lặng tràn ra từ khóe mắt.
Dưới tán cây đại thụ cao lớn nghìn năm tuổi.
Phong Tưởng miệng nở một nụ cười đắng cay, không biết từ đâu kí ức cứ hiện về tất cả. Lòng anh đau như cắt.
Mẫn Dao trên tay cầm cây đàn violin, cô muốn đàn lên bản nhạc đầu tiên, bản nhạc mà năm đó cô tự tay sáng tác cũng tự tay đàn cho cậu bé kia ngay tại nơi này.
Cô đứng thẳng người. Cặp đàn vào vai trái, đặt cần đàn vào giữa khe ngón tay và ngón tay trỏ. Đầu ngón tay hướng vào dây đàn, cùi chỏ vuông góc và khép hơi sát vào thân. Tay cầm accse nhẹ nhàng, đủ để giữ và kéo accse.
Mẫn Dao bắt đầu gẫy đàn, tiếng đàn êm ái dịu dàng chứa đựng tất cả khung bậc cám xúc. Âm thanh hòa vào hương thơm, vào gió vang vọng cả một khu rừng.
Là âm thanh năm xưa, sao lại rõ ràng đến vậy. Phong Tưởng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Anh đứng dậy đi sang phía đối diện.
Thân ảnh Mẫn Dao gẫy đàn hiện rõ trước mắt anh. Cô bé năm xưa giờ đây đã thành thiếu nữ, sao bây giờ mới xuất hiện.
Anh tiếp tục đi, đến khi nhìn rõ hoàn toàn diện mạo cô. Vui mừng, ngạc nhiên đều biến mất. Phong Tưởng có chút khó hiểu.
Sao Mẫn Dao Kĩ lại là Mẫn Dao?
Tung tích của cả hai anh đều cho thuộc hạ tìm kiếm nhưng cả hai người đều không tiềm ra một chút manh mối. Điểm này rất lạ. Ánh mắt anh sâu thẳm ảm đạm nhìn Mẫn Dao.
Lúc cô đi hay lúc cô đến đều là đột ngột. Cô là đứa nhỏ năm xưa sao, là người tạo hi vọng cho anh để anh có ngày hôm nay hay sao? Cô là ai? Tại sao lại giữ kín như vậy. Với thế lực của anh tiềm kiếm tin tức về một người rất dễ nhưng chỉ có mình cô, chỉ có mình cô là anh không tìm ra được. Kết quả chỉ là con số 0.
Cô là do ai phái đến? Cô muốn làm gì! Nghĩ đến đây Phong Tưởng nhớ đến câu nói của cô vào đêm hôm đó”Nếu tôi muốn lấy mạng anh thì sao?Có cho tôi không?”
Nếu cô trở lại bên cạnh anh vì muốn lấy mạng anh thì sao? Nghĩ đến đây lòng anh đau gay gắt, sắc mặt tối sầm đi, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô.
Chẳng lẽ đây là sắp đặt, sự sắp đặt của định mệnh.
Phong Tưởng xoay người rời đi, rời khỏi khu rừng.
Biệt thự ánh sáng lộng lẫy nhưng bên trong thư phòng lại là một màu tối. Không khí trở nên lạnh đi mấy phần, bóng đêm bao trùm cả căn phòng.
Phong Tưởng ngồi uy quyêdn, ngón tay anh gõ vào mặt bàn phát ra âm thanh sắc bén.
Anh cất giọng lạnh như muốn giết người:
“Tất cả thế lực mang họ Mẫn. Tìm hết về đây”
Long Hoài cuối đầu đối diện anh, anh ta không biết anh đã xảy ra chuyện gì, lúc này người anh toàn mùi sát khí.
“ Dạ... Bên Thạch Hoài báo tin lô hàng gặp chút trục trặc. Đúng như dự định ban đầu” Long Hoài báo cáo toàn bộ vấn đề lại cho anh.
“Ai cản đường giết hết không tha”
Sau khi Long Hoài đi nhiệt độ bên trong vẫn không ấm lên được tí nào. Anh cứ ngồi đó, nhìn chầm chầm vào cây kẹp tóc trên bàn.
Mẫn Dao xuống núi mặt trời cũng vội vã về Tây. Ở đây đường rất vắng vẻ lại khó bắt xe. Đến 10 giờ khuya Mẫn Dao mới về đến nơi. Là biệt thự của anh. Nói rồi thì nên giữ lời.
Mệt mỏi cả người, Mẫn Dao cô vẫn không quen, cũng không biết phòng mình được xắp xếp ở đâu. Ngôi nhà này lớn thật, cô chọn đại một phòng làm phòng của mình. Hình như tất cả ở đây đều được trang trí theo kiểu tối giản nhưng lại rất đẹp mắt.
Mẫn Dao tắm rửa. Nghĩ lại nơi đây rộng lớn nhưng chỉ có một mình cô, Mẫn Dao có chút bất an,lo sợ. Cô tấm rửa qua loa.
Xuống bếp tìm chút ít thức ăn. Lại phát hiện ra một bí mật. Tủ lạnh toàn là nước, không một bóng dáng nào của thức ăn. Anh ta không phải là siêu nhân, chắc chắn toàn ăn ngoài đường không đây.
Mẫn Dao lấy đại một hộp sữa trái cây khổ lớn lót bụng chút ít, cơn đói cũng qua. Cô quyết định ngày mai nên thay đổi căn bếp một chút đặc biệt người như cô phải mua thật nhiều thức ăn.
Vẫn không thấy động tĩnh của Phong Tưởng, lúc về xe anh cô cũng không thấy. Có chút tò mò về căn phòng riêng biệt kia nhưng cô không muốn hại mình.
Mẫn Dao về phòng, mệt mỏi lã người cô thả lỏng nằm xuống giường.
“Thoải mái “ Cô mở miệng nói to.
Nằm một hồi cô cứ nhớ đến hình ảnh vui đùa của anh lúc chiều, lòng ấm áp nhưng cũng có chút lo lắng.
Suy nghĩ một hồi cô ngủ từ lúc nào không hay.
Đêm khuya, cửa phòng ngủ được ai đó mở ra. Bước đi có chút loạng choạng nhưng không mất đi phần nào phong độ. Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu. Sợ đánh thức cô dậy, anh bước đi rất nhẹ nhàng. Anh ngồi xuống cạnh đầu giường, giương tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Mẫn Dao, lúc ngủ bộ dạng rất ngoan ngoãn đáng yêu. Ánh mắt anh vì có chút men rượu mà đục ngầu.
Anh nhẹ giọng nói rất nhỏ nhưng không kém phần đau lòng:
“Em là ai? Nói cho tôi biết em là ai?”
Cô vẫn ngủ say, xem ra vẫn không cảnh giác được rồi, do cô mệt mỏi nên ngủ cũng rất say.
Bên phía Phong Tưởng, cô vẫn không trả lời câu nói của anh. Anh chao mày, đôi mày ngài sâu đậm công nhẹ rất gợi cảm.
Anh cuối đầu hôn nhẹ lên trán cô. Vẫn chưa thỏa mãn, anh tiến đến đôi môi phiếm hồng đang mấp máy kia. Môi anh kề sát môi cô, dường như môi cô rất mềm, cắn mạnh một cái có thể rách. Anh cứ thế hôn sâu đậm, đến khi Mẫn Dao thở gấp anh mới buông môi. Lại đưa tay chạm nhẹ xoa xoa môi cô, cảm giác tê dại bao phủ môi cô.
Phong Tưởng nghiêng người nằm sát bên cạnh cô, anh kéo nhẹ lớp áo ngủ của cô. Mẫn Dao mang đồ ngủ rất bảo thủ, kín hoàn toàn. Môi anh hôn lên bả vai cô, Mẫn Dao vẫn không chống cự, anh hôn tiếp lên cổ rồi xương quai xanh. Đến đây anh lại dừng, có chút tỉnh táo lại nghĩ đến chuyện lúc chiều. Anh rất khó chịu, vẫn không muốn đụng vào cô.
Phong Tưởng kéo áo lại cho Mẫn Dao. Sau đó anh đứng dậy rời khỏi phòng cô.