Chương 19: Thúc thúc mất mặt

“Anh đem thư ký tiểu thư sa thải rồi sao?” Mục Dương vừa bước vào văn phòng, liền kinh ngạc hướng Lê Khải truy hỏi.


Nhớ tới thư ký tiểu thư khóc đến lê hoa đái vũ, bộ dạng thương tâm ủy khuất, Mục Dương trong lòng cực kỳ thắc mắc. Làm việc cũng không gây lỗi gì, đang êm đẹp như thế nào lại đem người ta sa thải chứ?
Lê Khải mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bận rộn với công chuyện trong tay.


Mục Dương vốn định giúp thư ký tiểu thư cầu tình, lại cảm thấy bản thân không có quyền gì đi lo lắng những chuyện không đâu này. Đi đến bên cạnh Lê Khải, bắt gặp máy tính còn đang mở game, cậu lại kêu lên, “Oa! Anh nhất định không thực sự làm việc đi, cư nhiên còn chơi game nữa?”


“Treo máy.” Lê Khải cầm tập văn kiện đi ra ngoài, “Tôi đi họp, cậu cứ tùy tiện chơi.”
Nhìn hình ảnh trong game, Mục Dương thật nóng lòng muốn thử, hai mắt mở to đầy chờ mong, nói với người phía sau: “Tôi giúp anh chơi game được chứ? Tôi cũng muốn chơi, để tôi thử một tí nha!”


“Muốn chơi thì cứ chơi đi.” Lê Khải đồng ý, sau đó ra khỏi văn phòng.


Thấy người đã đi xa, Mục Dương tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế tổng tài, xoay xoay vài vòng, miệng khen thoải mái, sau đó nhìn lại nhân vật trong game, đang đứng trong khu vực các hồng danh treo máy. Đem acc săm soi từ đầu đến chân hết một lượt, cậu phát hiện món trang bị lấy đi của mình cũng đang cất trong túi.


available on google playdownload on app store


Mục Dương thầm nghĩ, dù sao cũng phải treo hồng danh, sao không mở thử tài khoản Pháp sư của cậu thử xem?


Login vào acc Pháp sư, cùng lúc mở luôn acc Dũng sĩ, cuối cùng mở luôn hai cái tài khoản con, năm cái acc cùng onl một lúc nhưng tuyệt không lag. Mục Dương cảm thán, không hổ là máy tính cảu ông chủ, bài trí tốt, mạng cũng nhanh, so với cái máy từ thời đồ đá ở nhà tốt gấp không biết bao nhiêu lần!


Mục Dương cầm acc của mình tự chơi, đem vài bình máu ném hết lên người LK, lại thấy lam dược cũng sắp dùng hết, hơn nữa độ bền trang bị cũng thấp, liền tiện tay đem thứ vũ khi thần bí trong truyền thuyết tu sửa lại. Sau khi làm xong tất cả, thời gian phải chờ để tẩy trắng còn lại 10 phút.


Nếu hiện tại ngồi yên trước máy tính chờ thời gian chậm rãi trôi qua, sau đó thoải mái chơi game một lúc, như vậy sẽ thật hoàn hảo.Tuy nhiên, đó cũng chỉ là ảo tưởng của Mục Dương mà thôi. Từ lần trước quyết định cai thuốc lá, mấy ngày nay cậu không đụng đến dù chỉ là một cây thuốc. Trong thời gian cai thuốc lá liền phải dùng đồ ăn vặt thay thế, nhưng cậu vốn không phải kiểu người thích ăn vặt. Cho nên, có đôi lúc, Mục Dương lại tự mắng bản thân, làm chi phải tự đày đọa bản thân thế này? Cai thuốc lá quả thật là tự làm khổ mình mà! Nhưng chỉ cần nhớ đến Lê Khải, oán giận chồng chất đành phải nghẹn lại,. Chỉ cần người đàn ông này đối tốt với cậu, bản thân phát giác chính mình chuyện gì cũng có thể chịu đựng được.


Trước tiên, Mục Dương cẩn thận nghiên cứu thứ vũ khí thần bí kia, đột nhiên phát hiện phía trước có mấy game thủ của M quốc đang tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm. Mà nội dung bọn họ đề cập đến liền khiến cậu chú ý.
[Tri âm tri kỷ] Xà ma lại ở biên giới giết người, tôi vừa bị hắn giết xong.


[Tả tiểu yêu] Phải không vậy? Tôi đi xem thử!
[Tuyền tuyền] Tốt nhất đừng đi, miễn cho bị giết.
[Tri âm tri kỷ] Đoán chừng cậu vừa tới hắn cũng đi mất rồi, người ở bên đó hình như đã bị hắn giết hết.


[Tả tiểu yêu] Đệt! Người gì vậy a! Bị người S quốc giết, lại mượn người nước mình xả giận!
……


Mục Dương không rõ Xà ma còn ở chỗ mọi người nói không, thầm nghĩ cứ chạy đến đó hẳn giữa đường có thể gặp được gã. Lấy lại trang bị của mình trên người LK, mặc vào, hồng danh Pháp sư hướng phía biên giới chạy tới.


Dù sao từ biên giới chạy trở về chủ thành của M quốc chỉ có một đường duy nhât này. Hiện tại còn ở trong M quốc, Mục Dương cũng không lo lắng đụng phải người nước khác. Khi đuổi tới nơi, Xà ma vẫn chưa đi khỏi, bởi gã còn đang bận giết Boss. Boss kia là một con Heo nhỏ man rợ màu đỏ tía, đầu không được lớn cho lắm. Con Heo liền với quai hàm, bộ dáng luôn tức giận. Trên người nó mặc một bộ áo khoác màu sắc sặc sỡ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.


Mục Dương chưa từng gặp qua loại Boss này, thầm nghĩ này nhất định là nhiệm vụ kín. Con Heo nhỏ kia lực công kích vô cùng mạnh, máu dày. Nó vừa đánh trúng Xà ma một đao, liền lấy mất của đối phương nửa lượng máu.


Mục Dương đứng một bên nhìn Xà ma chiến đấu với Heo con, trong lòng thầm cổ vũ Heo con cố lên, hy vọng nó có thể đánh bại Xà ma. Nhưng Heo con cũng không thắng thế mãi, giằng co một hồi, cuối cùng lực công kích của nó bắt đầu yếu đi, máu giống như thủy triều rút xuống vô cùng nhanh. Mắt thấy Heo con sắp quy tiên, Mục Dương nổi lên ý xấu, hướng Heo con ném một chiêu Mê hoặc, dẫn nó tới bên cạnh mình. Sau đó, cậu đánh ra vài cái Cầu lửa, Heo con ch.ết, rơi xuống một đống đồ linh tinh, trong đó còn có một quyển sách kỹ năng.


Mục Dương cũng không vội nhặt đồ này nọ, chuẩn bị tinh thần trêu chọc Xà ma, vừa cười vừa gõ chữ.
[Đi trốn đây] Có phải hay không cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn ha?


Xà ma vốn kiêu ngạo, bình thường chỉ có gã đi khi dễ kẻ khác, cho tới tận bây giờ còn chưa từng nghe nói đối phương bị người khác bắt chẹt bao giờ. Mục Dương vừa đoạt Boss, làm gã tổn thất vô cùng lớn, nhất thời quên mất phải tấn công, tập trung gõ chữ, chuẩn bị mắng đối phương đến tối tăm mặt mày.


Mục Dương thấy gã đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhủ thầm cơ hội đã tới, tập trung năng lượng cho một chiêu lợi hại nhất. Một đám lửa đánh úp trên người Xà ma, lập tức đem gã miễu sát.


Mục Dương cười ha ha, cứ tưởng rằng phải cùng gã đại chiến một hồi, không ngờ tới tên kia lại chịu không nổi một chiêu.
Xà ma vừa giết người xong, cũng đang ở trạng thái hồng danh. Thời điểm ngã xuống, mũ giáp cũng rớt ra.


Mục Dương nhặt hết mũ giáp cùng mớ đồ rớt ra từ trên người Heo con, đứng trước thi thể Xà ma, đem những lời lần trước gã nói với mình trả lại cho đối phương.
[Đi trốn đây] Sau này đừng ở trước mặt ông càn rỡ, mi càn rỡ một lần, ông đây liền giết mi một lần!


Nói xong, hồng danh Pháp sư nghênh ngang rời đi, vô cùng đắc ý!
Sauk hi trở về thành, Mục Dương lén đem trang bị trên người trả về chỗ cũ. Nhìn đồng đồ, cũng sắp đến giữa trưa, cậu đem toàn bộ acc của mình logout, cười tủm tỉm trên ghế tổng tài chờ Lê Khải trở lại.


Lê Khải sau khi họp xong trở về liền bắt gặp tên nhóc kia gác chân ngồi trên ghế tổng tài cười đến vui vẻ, trong lòng chỉ biết thở dài, người này như thế nào không thể đứng đắn được đến một giây vậy.
“Cười cái gì đó?”


Mục Dương vốn định đem chuyện ban nãy kể lại, nhưng lời vừa đến bên miệng đành nuốt trở xuống, sau đó thần bí cười, “Bí mật! Một ngày nào đó sẽ kể cho anh sau!”
Lê Khải đứng ngay cửa, tức giận mắng, “Tên ngu ngốc này, theo tôi ra ngoài ăn cơm.”


Lê Khải đem Mục Dương kéo đến một nhà hàng cơm Tây ở khu phụ cận công ty, nhưng tên nhóc này lại sống ch.ết không chịu vào. Cậu nói mình không quen dùng dao nĩa, cũng chẳng thích loại không khí ấm áp lãng mạn trong đại sảnh của những kiểu nhà hàng như thế.


Lê Khải đành hỏi cậu muốn ăn gì. Mục Dương nói cậu muốn ăn lẩu.
Trời nóng như vậy còn đòi ăn lẩu?! Lê Khải có chút không hiểu nổi, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng nghĩ ngợi nửa ngày, hắn quyết định chiều ý đối phương, đem cậu đến một quán lẩu xa hoa cách đó không xa.


Quán mở máy lạnh, bên trong không nhiều người lắm, ngay đại sảnh còn cho chạy vài khúc nhạc trữ tình, vị tiểu thư tiếp khác cười cười, đi trước dẫn đường. Mục Dương đi được hai bước rồi dừng lại, kéo tay Lê Khải: “Chúng ta đến nơi khác đi.”


Gân xanh trên trán Lê Khải giật giật, có kìm lại tức giận hỏi, “Không phải cậu muốn ăn lẩu sao?”
“Nhưng vừa thấy mấy thứ này tôi liền cảm giác ăn không vào, bằng không tôi mang anh đến chỗ khác ăn ha?”
Lê Khải thật muốn ngất, “Cậu nhìn kiểu gì mà thấy những thứ kia không thể ăn?”


Mục Dương kéo tay hắn muốn rời quán, “Chính là không khí đó! Ăn lẩu phải thật náo nhiệt!”
“Không đi, muốn thì cậu tự đi, tôi ăn ở chỗ này.” Lê Khải gồng người, đứng yên không nhúc nhích.


“Ôi dào, đứng cố chấp vậy chứ, cùng lắm tôi mời anh ăn!” Mục Dường vừa dụ dỗ, vừa kéo người ra ngoài.
Hai người đành thôi lộn xộn bước ra khỏi quán lẩu, để lại vị tiểu thư tiếp khách ngây ngẩn đứng một bên, miệng lầm bầm lầu bầu, “Hai gã này nhất định có bệnh đi!”


Quán lẩu Mục Dương nhắc đến có hơi xa. Lê Khải đang định vào lại bãi đỗ lấy xe thì tên nhóc kia lại nhanh chân chắn trước hắn, “Phía trước có bến tàu điện ngầm, chúng ta ngồi tàu điện ngầm đi. Lái xe nhiều rất phiền, lát nữa cùng không có chỗ đậu xe.”


Lê Khải chợt tưởng tượng đến mấy cái quán để thật nhiều bàn, không có chỗ gửi xe, lại vô cùng náo nhiệt. Xem chừng, tên nhóc này nhất định muốn đến loại địa phương kia.


Khói dày đặc khắp nơi, dưới đất toàn rác rưởi, một đám người huyên náo. Mớ hình ảnh kia vừa hiện lên trong đầu, Lê Khải cả người nổi đầy da gà. Hắn thật sự không muốn đến những nơi như thế, nhưng bắt gặp vẻ mặt hưng phấn của tên nhóc khi giới thiệu về quán lẩu, liền không đành lòng làm mất hứng đối phương.


Hai người bước xuống bến tàu điện ngầm. Mục Dương mua hai vé, giao cho Lê Khải một cái, còn ở phía trước dẫn đường cho hắn, “Chúng ta ngồi chuyến số 3, đi bên này nè.”
Lê Khải nhìn tấm vé màu xanh lá trong tay, ừ một tiếng, đi theo cậu.


Đến chỗ kiểm phiếu, Lê Khải thấy Mục Dương ở cửa kiếm soát gõ một cái liền đi qua được. Hắn đi phía sau, cũng bắt trước gõ, nhưng chỉ đến được cửa màu vàng liền bị chặn lại, muốn đi qua nữa nhưng cửa vẫn chắn trước mặt. Hắn nhất thời ngây ngốc, sửng sờ đứng nhìn, giống như bị thứ gì đó đả kích, vẻ mặt lo lắng không yên.


Bác gái đứng phía sau cười ha ha, chỉ vào máy quét dùng để kiểm phiếu ở cửa rồi nói: “Cậu trai, cậu chưa quét phiếu ở cửa thì làm sao mở được?! Đem cái phiếu của cậu đặt ở chỗ kia cho nó quét qua một cái cửa liền mở thôi!”


Lê Khải lui trở lại, biểu tình trên mặt lập tức khôi phục như cũ, cảm giác càng thêm lạnh lùng, chẳng qua nơi gò má nhất thời có chút ửng hồng. Làm theo y như lời bác gái khi nãy nói, hắn cuối cùng cũng qua được cửa.


Hai người đứng cạnh nahu, Mục Dương rất không phúc hậu, cười một cái, “Thúc thúc! Anh chưa từng ngồi tàu sao?!! Không đời nào, sống qua hơn ba mươi năm cứ nhiên chưa từng ngồi tàu Quả thực khó tin vô cùng! Để tôi cười một lát… Phụt!!! Thật là hài hước! Không ngồi thì nói trước tôi một tiếng chứ, để bị mất mặt rồi kìa! Ban nãy, mọi người đều quay nhìn anh đó!”


Lê Khải mặc kệ cậu, mặt đen nghiêm túc đi phía trước. Mục Dương chạy theo sau hắn kêu to, “Thúc thúc, đi nhầm hướng rồi! Ở bên cạnh cơ! Nếu chưa từng ngồi tàu thì đừng có chạy loạn nha!”


Cơ hội thật tốt, đám người vốn đang lén vây xem, giờ phút này cuối cùng nhịn không nổi nữa, phá lên cười ha ha.
Sắc mặt Lê Khải cực kỳ kém, hận không thể bóp ch.ết tên nhóc trước mặt! Sóm biết như vậy, vừa nãy hắn sẽ không đi theo cậu!


Hiện tại đang là giờ cao điểm tan tầm, trong toa xe ních đầy một đám người. Mục Dương kéo Lê Khải đến đứng gần cửa ra vào, hai con mắt đảo tới đảo lui không ngừng, chọn cho hai người một vị trí thật tốt.


Tàu điện ngầm chạy nhanh như bay, chỉ chốc lát sau mấy người có ghế ngồi đã xuống hết, cách chỗ bọn họ không xa vừa có ghế trống. Mục Dương bước nhanh đến ghế trống kia, sau đó hướng Lê Khải gọi to, “Thúc thúc, lại đây ngồi đi! Tôi ôm anh!”


Trông thấy mọi người đều quay nhìn mình, Lê Khải cảm giác cực kỳ mất mặt, một lần nữa cảm thấy bản thân đã đưa ra quyết định sai lầm. Sợ tên nhóc lại kia lại kêu to mấy câu mất mặt nữa, hắn lập tức đi qua, lạnh lùng nói: “Tôi không ngồi.”


Mục Dương nhất quyết không buông tha, vỗ vỗ hai chân, “Đến nào, tôi ôm anh cho!”
Lê Khải đen mặt, “Mình cậu ngồi đi!”
Mục Dương thầm nghĩ Lê Khải hẳn đang ngượng ngùng, liền đứng lên, nhường lại cho ngồi cho hắn, “Vậy anh ngồi đi, tôi là thanh niên trai tráng, đứng nhiều trạm cũng không có sao!”


Nghe xong mấy lời này, trong lòng Lê Khải chợt thấy phi thường khó chịu. Bình thường, nghe Mục Dương gọi mình thúc thúc, hắn chi nghĩ đây là trò đùa dai của tên nhóc kia. Vốn bản thân cho rằng, tuy tuổi tác mình cách cậu hơi nhiều, nhưng cũng không mấy ảnh hưởng đến việc hai người kết giao, càng chưa nhắc tới suy nghĩ cũng lệch pha do tuổi tác. Nhưng Mục Dương nói như vậy, rõ ràng không phải đang khinh hắn già sao? Lê Khải thật muốn đem đầu tên nhóc kia lấy xuống, mở ra để xem thử bên trong chứa những thứ loạn thất bát tao gì, rửa cho bằng sạch một phen, sau đó mới gắn trở lại.


Lê Khải liếc nhìn Mục Dương một cái, tự nhắc bản thân, hiện tại đang ở bên ngoài, hắn trằm ngàn lần không thể nổi giận, phải nhẫn nhịn, đợi lát nữa trở về tính sổ cậu sau vậy.
Đưa mắt nhìn về phía cửa, hắn hiện tại nghĩ thầm, phải nhanh xuống xe mới được.






Truyện liên quan