Chương 10: Vĩnh viễn không trở lại
Sau khi ra khỏi phòng Hà Ân liền gọi cho Khiêm Nhẫn nói mọi chuyện cô đã giải quyết xong,anh không phải lo cô mềm lòng với họ nữa.
"Anh à, em đã chuyển hết tất cả tài sản cũng như công ty Hồng Hải cho anh rồi,còn về phần em thì anh yên tâm, em không mềm lòng nữa, tuyệt đối không và anh cũng không phải lo em sẽ suy sụp. Em cúp máy đây tạm biệt anh."__Hà Ân gọi xong cô tắt điện thoại sau đó ra bãi xe lấy ô tô rồi nhanh chóng trở về biệt thự.
Ở Một Thế Giới khác...
"Đa tạ bà, bà đã cứu ta. Thời gian qua ta đã làm phiền bà rồi, ta đi đây bà ở lại bảo trọng"__Uyển Nhu cảm tạ bà lão sau đó hồi phủ.
Vừa về tới phủ Quốc Công, Uyển Nhu đã thấy rất nhiều quan binh triều đình ở trước cổng nhà nàng, Uyển Nhu hốt hoảng chạy vào vì nghĩ có chuyện chẳng lành nhưng nàng đã hiểu lầm, đó là có tam hoàng tử tới nhà sắp xếp chuyện cưới hỏi.Nàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng bước vào hành lễ với hoàng tử.
"Con gái,con đi đâu mấy ngày nay vậy, làm cha mẹ lo cho con ch.ết đi được."__Thiên Nhã Ý vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Uyển nhi chỉ là đi dạo thôi, trên đường đi gặp một chút vấn đề nên tới nay con mới về phủ, xin phụ thân trách phạt "__Uyển Nhu trả lời vẻ mặt hối lỗi và xin chịu phạt.
"Ahaha thôi bỏ đi.Huống hồ trong phủ cũng khá buồn chán con đi ra ngoài chút hít thở không khí trong lành cũng tốt,chuyện này ta không truy cứu nữa".Thiên Nhã Ý cười xoà nói.
"Vâng,thưa phụ thân ".__Uyển Nhu nhỏ giọng, nàng nói vậy tuy rằng mọi chuyện đã ổn nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác bất an, rốt cuộc chuyện này là chuyện gì.
Ở hiện đại.....
Sau khi xong việc cần phải làm Hà Ân về nhà, cô thu dọn đồ đạc và gọi điện báo cho Khiêm Nhẫn nói mình phải rời xa nơi này một thời gian, sau đó cô tắt máy chuẩn bị ra sân bay.
"Alo...anh, bây giờ em muốn đi du lịch thư giãn một thời gian cho khuây khoả, mọi chuyện ở đây anh lo liệu giúp em nhé."__Hà Ân nói xong tắt máy cô kéo vali ra ngoài sau đó khoá cửa biệt thự, vừa đi ra ngoài cô đã chạm mặt vợ chồng ông Vương ông ta tát cô một cái, sau đó sỉ vả cô.
"Vương Hà Ân, mày...mày là đồ súc sinh, chúng ta nuôi mày khôn lớn, cho mày cuộc sống sung túc, ăn học đầy đủ cho tới hôm nay mày... mày đã trả ơn tao vào mẹ mày như vậy sao...."___Vương Tuỳ Lâm không tiếc lời sỉ vả Hà Ân, cô không chịu được nữa liền nói.
"Phải,tôi là đồ súc sinh nhưng mấy người làm vậy với gia đình chúng tôi thì tôi nên gọi mấy người là gì mới phải lẽ đây, tôi phải biết ơn mấy người à, chỉ vì mấy người mà tôi chẳng còn người thân, anh em ruột lạc nhau, gia đình tan đàn xẻ nghé, ông bà nuôi tôi lớn cũng chỉ vì sự tội lỗi nó giằng xé tim gan ông bà mà thôi ".__Hà Ân vừa khóc vừa nói vẻ mặt đau khổ.
"Hà Ân, con gái mọi chuyện không như con nghĩ đâu, mẹ và bố con yêu thương con thật mà không phải vì sự tội lỗi hay thương hại con đâu mà,ngoan nào con đừng như vậy nữa có được không ".Vương Tố Mẫn cố tìm cách để có thể làm cho Hà Ân bình tĩnh lại.
"Bà nói dối, tôi cũng không phải con gái hai người, hai người gạt tôi lừa dối tôi suốt bao nhiêu lâu nay, vậy mà tôi ngu ngốc còn kính trọng hai người, ai nói gì tôi cũng không tin cho tới khi anh trai tôi tới và nhận tôi là em gái tôi mới biết được sự thật tày đình này, các người còn muốn sao nữa hả, muốn tiếp tục nói dối để tôi tiếp tục yêu thương hai người, không, không thể nào nữa đâu, nếu không còn chuyện gì thì mời ông bà Vương đây về cho ".__Hà Ân vừa nói vừa lùi lại, khuôn mặt cô ướt đẫm những giọt nước mắt đau khổ, cô chạy vào nhà đóng sầm cửa khoá trái lại cô ngồi phịch xuống sàn gục đầu vào đầu gối cô khóc mỗi lúc một lớn trong tâm trí cô bây giờ toàn nỗi đau và thù hận chất chứa ngày một nhiều cô nghĩ giá như mình có thể trở lại thời cổ đại như lần đầu cô tới đó thì hay biết mấy, cô khóc mệt quá cô nằm xuống sàn sau đó ngủ thiếp đi.
Sáng Hôm Sau...
Như mọi khi Hà Ân thức dậy rất sớm, cô mở mắt thấy mình lại ở phủ quốc công, cô khẽ gọi Nhạn Ảnh .
"Nhạn Ảnh"__Hà Ân giọng mệt mỏi gọi Nhạn Ảnh nghe thấy,cô bước vào thấy tiểu thư sắc mặt kém lại nhìn tiểu thư có chút mệt mỏi Nhạn Ảnh liền hỏi.
"Tiểu thư, cô dậy rồi nhưng sao hôm nay vẻ mặt cô có vẻ không vui và có chút mệt mỏi vậy.
"Ta..ta không sao, chỉ là hơi khó chịu trong người thôi, nghỉ ngơi chút là sẽ khoẻ ngay em đừng quá lo lắng, mà dạo gần đây có chuyện gì xảy ra khi ta đi không, tiểu thư nhà em sao rồi, mọi chuyện ổn chứ?".Hà Ân giọng yếu ớt hỏi Nhạn Ảnh.
"Là...là..là cô sao Hà Ân, hức hức hức "__Nhạn Ảnh nhận ra Hà Ân liền ôm cô khóc nức nở.
"Sao gần đây cô không xuất hiện, làm Nhạn Ảnh nhớ cô quá ".Nhạn Ảnh buông Hà Ân ra lấy tay lau nước mắt rồi hỏi Hà Ân.