Chương 22: Tiện tỳ! ngươi dám cả gan hạ độc thủ?
Uyển Nhu sau vài canh giờ hôn mê cuối cùng nàng cũng tỉnh lại, toàn thân không có một chút sức lực, nàng cố gượng sức ngồi dậy nhưng vì thấy thân thể rất đau mỏi và choáng váng thì nàng đành an phận dựa vào một góc giường không cố di chuyển nữa nàng tự hỏi.
-“Sao toàn thân ta nhức mỏi vậy, một chút sức lực cũng không có, lại còn chóng mặt nữa? Còn Thế Hãn chàng đâu rồi? “. Uyển Nhu vẻ mặt mệt mỏi tự nói chuyện một mình.
Đang lẩm bẩm một mình thì Thế Hãn bước vào,chàng ôm chầm lấy Uyển Nhu mắt đỏ sọc nước mắt trực trào ra, Uyển Nhu không hiểu gì cả nhưng nàng cũng ôm Thế Hãn rồi ngọt giọng an ủi và hỏi han chàng một cách ngây ngốc không biết mình đã mất đứa con chưa kịp ra đời đã bị hại, thật là khiến người ta nhói lòng.
“Chàng sao thế? Sao lại khóc? Nín đi mà.Có chuyện gì rồi sao? Có chuyện gì chàng phải nói ra rồi chúng ta cùng nhau giải quyết thì mới được chứ nhưng nếu chàng không nói sao có thể giải quyết được? Hay là phụ thân xảy ra chuyện gì rồi? “. Thế Hãn nghe nàng hỏi một cách ngây ngốc và chỉ nghĩ chàng vì an nguy của phụ thân nên mới vậy, chàng càng đau lòng mà ôm chặt Uyển Nhu hơn buột miệng nói ra.
-“C...con của..chúng ta đã... đã mất rồi”. Uyển Nhu nghe như sét đánh ngang tai nhưng nàng vẫn ngu ngơ đẩy Thế Hãn ra hỏi lại.
“Con? con ai? “.Uyển Nhu vẻ mặt vẫn chưa hiểu chuyện gì cả, Thế Hãn cắn răng kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào tối hôm đó và những gì thái y truyền đạt lại, nói xong chàng liền ôm Uyển Nhu lần nữa nước mắt tiếp tục lăn trên gò má,chàng miệng liên tục nói.
“Là ta không tốt, là ta đã không bảo vệ được nàng và con, ta bất tài, ta vô dụng”.Uyển Nhu sau khi nghe Thế Hãn kể lại tất cả nàng như người mất hồn vậy, nàng buông thõng hai tay không còn ôm Thế Hãn nữa nàng đẩy Thế Hãn ra sau đó từ từ nằm xuống đắp chăn quay mặt vào bên trong nước mắt của nàng không ngừng chảy.
“Tại sao? Tại sao lại là con ta? Nó còn chưa được chào đời nữa mà? Nó mới được 2 tuần thôi mà, là ai mà nhẫn tâm với ta như vậy chứ? Ta đã làm gì sai với người? Tại sao gia đình của ta ở hiện đại và gia đình ở đây của ta đều bị sát hại hết bởi người có quyền lực hết vậy? Giờ thì đến con của ta còn chưa được chào đời, nó mới 2 tuần thôi nhưng người cũng cướp nó đi khỏi ta, ta đã làm gì chứ? “.Nàng đau khổ tự dằn vặt bản thân, sau ngày biết chuyện con mình chưa được đủ ngày đủ tháng đã phải ch.ết thì nàng như trở thành một con người khác, nàng không yếu đuối như trước cũng không nhân từ với bất kì nô tỳ nào dám chống lại nàng, còn Thế Hãn ư chàng cũng cho người truy lùng ráo riết để tìm ra thủ phạm hại vợ chàng và chính tay chàng sẽ chặt xác kẻ đó ra hàng nghìn mảnh để trả thù cho đứa con tội nghiệp của chàng.
Tối hôm đó...
“Diêu Tú Nhi, ngươi làm gì ả Uyển Nhu vậy? Ta nghe nói ả có thai với thế tử Thế Hãn đó nhưng nghe đồn đã sảy thai rồi “.
Trúc Nhĩ Lan thì thầm to nhỏ với Diêu Tú Nhi.
-“Ta ấy à? Ta biết ả có thai với thế tử, cho nên đã cho chút độc gây sảy thai của mấy cây thảo mộc thôi mà.”Diêu Tú Nhi độc ác vừa nói vừa cười với thành công man rợ của mình thì Trúc Nhĩ Lan nói kích.
“Ngươi không sợ ả móc mắt ngươi, rồi thế tử chặt ngươi ra làm từng mảnh à, lại dám ra tay độc ác thế, ngươi ấy à rồi có ngày ch.ết không có chỗ chôn với ả đâu “.
Dĩ nhiên nghe xong thì Diêu Tú Nhi sẽ quá khích rồi ả nói với giọng điệu giả vờ run sợ “ Ai ya, sợ quá đi! Ta sẽ giết ch.ết ả trước xem ả làm gì được ta khi đã ch.ết?. Dứt lời ả cười khẩy bê chén thuốc bổ có cho thuốc độc mang lên đại sảnh đưa cho Lam Thuý Anh nô tỳ thân cận của phu nhân vợ hầu gia mang tới cho Uyển Nhu.
“Thái Tử Phi, người có trong đó không? Thuý Anh mang thuốc bổ cho người đây. “Thuý Anh kính cẩn gọi nhưng không thấy ai trả lời nàng liền mở cửa khẽ bước vào, thấy Uyển Nhu đang chải tóc dành cho một vị hoàng hậu chính xác hơn là kiểu tóc dành cho vị mẫu nghi thiên hạ ngày sắc phong lên vị trí đó, thì Thuý Anh buông tay ra khay thuốc trên tay rơi xuống vỡ tan sau đó ngã xuống vẻ mặt sợ hãi không ngờ, tay run run chỉ về phía Uyển Nhu kinh hãi lắp bắp.
“Ng... người... người làm thế này, nếu để ai nhìn thấy thì cả nhà của thế tử và hầu gia sẽ bị tru di cửu tộc vì tội danh tạo phản đó, nô... nô tỳ xin người hãy cởi y phục đó ra và đừng làm vậy nữa “. Uyển Nhu nghe vậy liền chậm rãi bước tới chỗ Thuý Anh lấy tay nâng cằm nàng ta lên nàng nói.
“Ngươi sợ đến vậy sao nhưng phải làm sao đây, ây da phải làm sao bây giờ? Ngươi là người nhìn thấy ta trong bộ dạng này, vậy thì ta phải làm gì với ngươi đây? Giết? Hay tha cho ngươi? “ Nàng chầm chậm nhả ra từng chữ cuối khiến Thuý Anh run sợ nhưng rối rít xin nàng tha cho và nàng ta hứa sẽ không nói cho ai biết hết.
“ Ầy, muốn ta tha cho ngươi thì cũng không khó nhưng ngươi phải nói với phu nhân xin phu nhân cho ngươi chuyển sang làm nô tỳ thân cận cho ta và tuyệt đối ngươi không được phản bội ta nếu không thì coi chừng cái mạng nhỏ của nhà ngươi và tuyệt đối không được cho ai biết chuyện ta ở trong bộ dạng này, cũng đừng mong sẽ doạ được ta khi nói ra chuyện này nếu ngươi trung thành với ta thì ngươi sẽ toàn mạng, ta sẽ đối sử tốt với ngươi không bạc đãi ngươi, thế nào? Có làm theo không? Hay để ta tiễn ngươi lên trời? “ Trong lòng Uyển Nhu không chút e sợ gì cả chỉ là nàng không muốn Thuý Anh nói ra chuyện này thôi nàng sợ sẽ liên luỵ đến Thế Hãn chồng nàng,không lẽ nàng đã yêu Thế Hãn thật rồi ư? Nàng không quan tâm cũng không biết nữa.
“Tiện Tỳ! Diêu Tú Nhi ngươi chờ đó xem bản cung sẽ làm gì ngươi, ngươi tính mượn đao giết người, tính dùng Thuý Anh để giết ta và đổ tội cho mẫu thân của chàng? Tính kế hiểm độc đấy nhưng đấu với ta ngươi không phải đối thủ “. Nàng lẩm nhẩm gằn mạnh hai chữ “ Tiện Tỳ “ nhưng Thuý Anh không nghe đc gì vì Uyển Nhu không nói to chỉ lẩm nhẩm đủ nghe nhưng Thuý Anh biết điều nên cũng không dám cố gắng nghe những gì chủ tử nói chỉ biết rón rén dọn dẹp sau đó lui ra,đương nhiên là trước đó nàng ta đã đồng ý với Uyển Nhu rồi vì nàng ta đâu muốn ch.ết nên phải thuận theo ý Uyển Nhu thôi.