Chương 47: Nàng làm loạn đủ chưa?
Sáng sớm tại phủ Thế Tử...
"Các ngươi là một lũ ăn hại! Ta cho các ngươi bổng lộc là để các ngươi ngủ trong lúc bảo vệ thái tử phi sao? "
Thế Hãn bực mình quát.
"Ngươi giận dữ vậy thì được gì? Có nổi khùng thì em gái ta nó cũng không trở lại đâu! " Khiêm Nhẫn lườm Thế Hãn.
Thế Hãn nhìn Khiêm Nhẫn với ánh mắt ăn năn khó xử.
"Hiện tại thì phái người tìm ra nơi Nghiên Dương, nơi mà Hà Ân và tên lạ mặt kia muốn tới!" Khiêm Nhẫn ra hiệu cho đám lính canh gác kia lui.
" Để ta kêu Bắc Tần đi tìm!"
"Ngươi bị ngốc hả? Ta nói là phái người đi nhưng không có nghĩa ta và ngươi sẽ ngồi đợi tin đâu!"Khiêm Nhẫn gắt gỏng.
"Ta...ta biết đi đâu tìm chứ?" Thế Hãn gãi đầu.
"Haizzz! Ta giao em gái ta cho ngươi thật là một sự sai lầm mà!" Khiêm Nhẫn mặc kệ hắn rồi bảo Bắc Tần theo mình đi tìm nơi có tên gọi Nghiên Dương.
"Ta lại làm gì sai àĐợi ta với!"Thế Hãn đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng hai người rời đi sau đó mới chạy theo la ầm ĩ đòi theo cùng.
"Chủ nhân, người tỉnh lại đi! Chúng ta cần đi tiếp!
"Hả? Đã sáng hẳn rồi sao,ta mới ngủ được một chút mà."Hà Ân một tay đỡ Minh Viễn tay còn lại đưa lên dụi mắt.
"Đường còn dài chúng ta không thể chậm trễ!"Tu Kiệt bày vẻ mặt nghiêm trọng bảo nàng.
"Ừm, đi thì đi! Ngươi khẩn trương cái gì chứ!Ta cảm thấy mình như là nô lệ của ngươi ấy chứ chủ nhân cái khỉ gì!? "
Hà Ân bực bội gắt lên.
"Thu dọn đồ đạc đi với lại dọn cái đống lửa này đi cho thật sạch sẽ nếu không bọn họ mà tới đây nhìn thấy sẽ biết ta và ngươi từng đi qua sẽ mau chóng tìm được chúng ta đấy!"
"Nhưng dọn thế nào cũng không thể sạch được mà! Cô xem vẫn còn vết đen trên mặt đất, dọn bên trên thì còn có thể được thôi!" Tu Kiệt lúng túng,vẻ mặt khó xử của hắn hiện giờ rất buồn cười.
"Ngươi tìm thật nhiều lá trúc khô sau đó phủ đều lên mặt đất còn chỗ củi cháy đen kia ngươi ném hết vào một bụi cây nào đó là được rồi, dù gì thì đống củi đó cũng hết đỏ rồi không cháy rừng trúc này được đâu!" Hà Ân lườm hắn không phải vì ghét mà vì phát cáu với trí thông minh mà Tu Kiệt sở hữu.
"Là người tu tiên nhưng trí thông minh không bằng một phần của ta, tu tiên xong trí khôn với trí thông minh bị ăn mòn hết rồi hay sao ấy!" Hà Ân lẩm bẩm một mình, mặt nhăn nhó nhìn Tu Kiệt đang làm việc nàng giao.
"Xong rồi! Chủ nhân, cô đưa Tuyết Nhan và Minh Viễn tiểu chủ cho ta bế đi! Dù sao thì cả ngày hôm qua cô bế với chăm sóc hai vị tiểu chủ cũng mệt rồi! Cho nên hôm nay cô mang hành lí, ta bế hai vị tiểu chủ cho! "
"Ta không mệt! Ngươi mang hành lí đi, ta vẫn còn đủ sức chăm sóc cho chúng!"
"À...ừm.. vậy thì chúng ta đi thôi!" Tu Kiệt Ậm ờ rồi cầm hành lí lên đi trước, trong lòng có chút bất bình vì tại sao hắn không được ôm Tuyết Nhan và Minh Viễn?
Họ còn nhỏ nhìn rất dễ thương mà.
Lúc này thì Thế Hãn,Khiêm Nhẫn và Bắc Tần tới rất gần bìa rừng trúc.
" Ta cảm thấy nàng ấy chỉ ở quanh đây thôi! Chưa đi được xa lắm đâu!" Thế Hãn nôn nóng nhìn xung quanh.
"Cốc... Ngươi bớt lắm lời đi! Đi tìm người chứ không phải cảm nhận người gần hay xa đâu!" Khiêm Nhẫn cốc đầu một cái rồi mắng Thế Hãn,bực tức vì lo lắng cho Hà Ân.
"Này... đâu ra cái kiểu cốc đầu ta vậy hả? Ngươi lo lắng còn ta thì không à? Ngươi là anh của cô ấy còn ta là chồng cô ấy đó! Lo lắng còn gấp đôi ngươiii!"
Thế Hãn ấm ức vừa lườm vừa mắng Khiêm Nhẫn.
"Còn nói nữa ta đánh ngươi chứ không đơn thuần cốc đầu nữa đâu!" Khiêm Nhẫn gằn giọng.
"..."
"Trước mặt hình như có một chỗ đất bị đen như có người từng ở đây đốt lửa vậy! Cũng có thể là thái tử phi đã từng đi qua đây và cũng mới rời đi chưa lâu bởi vì trên mặt đất nước dập lửa vẫn còn khá mới chưa bị khô đi!"Bắc Tần nhìn vào nơi lá trúc vừa bị thổi bay đi để lại khoảng trống đất đen bị ướt.
"Ừm... chúng ta đi tiếp về phía trước có lẽ sẽ gặp được bọn họ!"Khiêm Nhẫn đi trước còn Bắc Tần theo sau bỏ mặc Thế Hãn ở lại ngẩn ngơ không hiểu gì.