Chương 2: Bước Ngoặt Vận Mệnh

“Xin lỗi cha, Tiếu nhi không nghe lời của ngươi.”
Hắn ngồi than trời trách đất được một lúc thì có người gọi tới, hắn nhìn thì thấy đó chính là vị khách hàng khi nãy, tuy là nàng gọi nhưng rất có thể người nghe máy sẽ là Lâm Hạ.


Có điều nếu đúng là Lâm Hạ thì hắn có mọc cánh cũng không thể nào thoát được, thế nên hắn dùng hết dũng khí của mình mở ra liên lạc.
Lúc này hắn phát hiện cô nàng đã tháo quang não để ra một góc, phòng ngủ đã được dọn sạch sẽ, nàng thì đang thay một bộ đồ mới.


Đã có quan hệ thể xác cả tiếng đồng hồ thế nên nàng có vẻ chẳng ngại gì, tùy ý để Thiên Tiếu nhìn ngắm thân thể của mình một cách thoải mái.
Nàng mặc xong đồ thì đi tới gần dơ lên chiếc áo khoác của hắn, trêи tay khẽ uốn thì một cây quạt xuất hiện.


Đây chắc hẳn là Khí Hồn của nàng, hắn còn đang đoán xem nàng rốt cuộc muốn làm gì thì nàng vẩy quạt một cái, chiếc áo khoác hóa thành hư vô, thấy cảnh này Thiên Tiếu lòng đau như cắt.


“Ngươi yên tâm đi, không có chuyện gì xảy ra với ngươi đâu, chồng ta về nhà rồi, hữu duyên gặp lại.”
Hắn phát hiện nàng đã chặn hắn rồi, cước hàng kia cũng báo đã nhận được rồi, hai người coi như chẳng còn dính dáng gì tới nhau, tất cả chỉ là một tai nạn.


Có chút đau lòng nhưng Thiên Tiếu cũng yên tâm, ít ra cái mạng của mình sẽ còn giữ lại được.
Thiên Tiếu cảm giác đầu mình có chút đau, hắn rốt cục đã phá thân, thế nhưng ra phố đèn đỏ chỉ mất năm trăm hồn nguyên hắn liền có thể kiếm được một cô em ngon lành phục vụ nguyên đêm.


available on google playdownload on app store


Trước kia tiếc tiền nên không thử lần nào, bây giờ thì hay rồi, đáng nhẽ chỉ một đêm tốn năm trăm hồn nguyên trở thành một tiếng năm trăm ngàn hồn nguyên.
“Đúng rồi, không biết trong cái túi kia có gì đáng giá không nhỉ?”


Vừa nãy thấy một chiếc túi để đầu giường nên hắn vớ lấy để đựng chiếc váy mang đi phi tang luôn, nhìn chiếc túi rất đẹp thì không chừng đồ bên trong cũng có giá trị không nhỏ.


Móc chiếc váy ra ném vào trong thùng rác ngay bên cạnh, cái váy đó dù đắt tiền nhưng một nam nhân mang thứ đó đi bán quá là mất mặt.
Nhìn xem trong túi xem có gì nữa không thì Thiên Tiếu ngượng chín mặt, phía bên trong còn có hai cái băng vệ sinh đã qua sử dụng.


Vội cầm hai cái băng vệ sinh ném vào trong thùng rác một cách cẩn thận, ánh mắt hắn nhìn xung quanh xem có ai chú ý không, nếu có người nhìn thấy thì ngượng ch.ết mất.
Chắc chắn không có ai xung quanh thì hắn mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, mong sao phía dưới không còn là mấy thứ ngượng ngùng như thế nữa.


Ông trời sẽ không chặn đường sống của người tốt, Thiên Tiếu mỉm cười thật tươi, phía dưới túi chính là một bộ đồ sang sức còn nguyên trong hộp.
Phía dưới hắn còn có thể nhìn thấy hóa đơn, một khi có hóa đơn thì hắn có thể mang bộ trang sức chưa sử dụng này mang ra cửa hàng trả lại.


Hóa đơn thanh toán 270 ngàn hồn nguyên, thế thì khi trả lại hắn sẽ nhận được 90%, tức là gần 250 ngàn hồn nguyên.
Không chút do dự hắn liền đi tới cửa hàng trang sức của hãng này, rất nhanh chóng liền thành công giao dịch.


Ban đầu có hơi lăn tăn nhưng trinh tiết của hắn giữ gìn suốt mười tám năm cũng phải có giá trị một chút cơ chứ.
“Anh giao hàng khoan hãy đi đã.”


Hắn giật mình, có chút nôn nao bởi đồ này không phải của mình mà lại mang đi bán, nhỡ đòi xác minh thì sẽ mệt đây, chính hắn cũng như cô nàng kia đều gặp rắc rối.


“Còn dư lại một chiếc nhẫn của nam, cái này hơi cũ rồi nên chắc của ai đó bỏ quên trong túi thì phải, đã giao hàng cho khách thì ngươi trả đồ giúp luôn.”


Thiên Tiếu nhận lấy chiếc nhẫn rồi nhanh chóng rời đi, chuyện trả chiếc nhẫn là không thể nào, hắn cầm chiếc nhẫn trêи tay cảm thấy nó cũng tương đối đẹp.


Không nghĩ nhiều hắn ta đeo lên tay của mình luôn, coi như bù lỗ thêm một món trang sức nữa, hắn chính là người vô cùng lạc quan nên rất nhanh chóng nghĩ theo hướng tích cực.


Tiền bán được những trang sức này không phải của hắn, nhưng vì tương lai hắn đành mượn nàng, sau này có tiền sẽ tìm nàng ta để trả lại.
Chỉ hy vọng đến lúc đó nàng còn nhớ tới hắn, nếu không sẽ xấu hổ lắm, nói chung do nghèo lên cảm thấy hơi tự ti


Mười giờ tối hắn đi xe tới quán nhậu của La thúc thúc, lúc này khách đang tương đối đông, thế nhưng đương nhiên vẫn còn một vị trí cho hắn ta.
La thúc thúc là bạn từ thủa bé của cha hắn, hai đứa con của bọn họ trở thành bạn bè thân thiết cũng là chuyện rất đỗi bình thường mà thôi.


La Mỹ Nhân cười nói với cha của mình:
“Thiên Tiếu tới rồi, ta hôm nay nghỉ sớm một ngày nhé cha.”
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
La Sơn gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Thiên Tiếu dựng xe vào một góc rồi đi tới chỗ La Sơn lẽ phép chào hỏi:


“Chào La thúc thúc, hôm nay quán có vẻ đông khách nhỉ?”
La Sơn vỗ vai Thiên Tiếu:
“Hôm nay thúc đãi hai đứa, chút nữa nếu hết khách sớm ta sẽ ngồi uống với ngươi một ly, bây giờ qua đi kẻo Mỹ Nhân chờ.”


Ngồi vào bàn ăn gắn liền tự rót một ly rượu dốc hết toàn bộ, hôm nay tâm trạng của hắn cứ như đi tàu lượn lên cao xuống thấp liên tục.


Tốt nhất phải có chút men vào trong người mới có thể khiến hắn nhẹ đầu một chút, lâu lâu hắn cũng đến đây uống để có thể tạm quên đi những âu sầu mình đã trải qua trong cuộc sống.
La Mỹ Nhân khẽ giọng hỏi:
“Hôm nay ngươi đi rút tiền tiết kiệm phải không?”
Thiên Tiếu gật đầu:


“Đúng thế, cũng được hơn hai trăm ngàn hồn nguyên, tuy ít hơn ta nghĩ nhưng cũng tạm đủ để mua một vài Yêu Thú nàng cao thực lực.
Còn ngươi thì sao Mỹ Nhân?”


Cô nàng này chơi với hắn từ lúc cả hai còn chưa biết bò nữa, dáng người thì cực phẩm đấy nhưng mái tóc thì lúc nào cũng cắt như con trai.


Đã thế còn ăn mặc xuề xòa, hắn chẳng nhớ được lần cuối nhìn nàng ta có vẻ nữ tính là khi nào nữa, chắc cũng phải chục năm rồi.Cũng không trách được nàng ta, không phải tính tình nàng kỳ lạ, đơn giản là nhà nàng mở quán nhậu nên trông như thế này mấy tên bợm nhậu mới không có ý xấu.


Cô nàng nhỏ giọng:
“Cha mẹ cũng tích lũy được cho ta một số, họ rất hi vọng rằng ta trong năm nay có thể đạt được Thất Hồn Cảnh, còn người chỉ có hơn hai trăm ngàn ta sợ không đủ đâu.


Nếu cần ta giúp đỡ nhớ nói, học chung với nhau từ mầm non tới tận cao trung, tới học viện không có ngươi chắc ta buồn ch.ết.”
Hắn từ quang não mở ra mấy tấm hình cho nàng coi rồi hỏi:
“Đẹp không?”
La Mỹ Nhân cười nói:


“Đương nhiên là đẹp rồi, đệ nhất mỹ nhân của Hắc Dạ Thành chúng ta đấy, so với Nhã Lan tỷ thì cũng phải một chín một mười chứ không đùa đâu.
Đã thế nàng còn là cao thủ cấp độ Hồn Vương đấy, xinh đẹp nhưng không dễ đụng vào đâu.”


Một người phải tu luyện từ Nhất Hồn Cảnh cho tới Thập Hồn Hội Tụ, đây là quá trình lấp đầy Hồn Lực vào trong thân thể.
Ngoài tu luyện bình thường thì còn có thể cho Khí Hồn của bản thân hấp thụ Yêu Đan và linh hồn của yêu thú cho nhanh, thế nhưng xa xỉ như thế thì chỉ có thể là đám con nhà giàu.


Tuy mỗi người một ngày chỉ có thể hấp thu một lượng Hồn Lực nhất định, nhưng thường khó có ai hấp thu đủ bằng phương pháp tu luyện cả.
Những công pháp tu luyện cấp cao thật sự quá mức đắt đỏ, bọn nhà giàu thì thoải mái nên khoảng cách giai cấp lúc nào cũng sừng sững ở đó.


Hắn xem thông tin của cô nàng kia thì cũng không khỏi bất ngờ, biết là vợ của Lâm Hạ chắc chắn gia thế sẽ không bình thường, chỉ là không nghĩ sẽ ghê gớm tới mức này.Tên nàng gọi Họa Thiên Hậu, đại tiểu thư của Họa gia, một trong Tứ Đại gia tộc của Thiên Vương Tinh.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —


Chưa hết, nàng hiện tại chính là ứng cử viên sáng giá cho vị trí tổng chấp sự của Sáng Thế Thần Điện tại phía bắc Huyền Vũ Đế Quốc.


Bản thân nàng phải đương nhiên phải có thực lực mới được đánh giá cao như thế, tuy nhiên chưa chắn nàng đã luyện tập gian khổ bởi sư phụ nàng chính là viện trưởng của Thiên Hồn học viện hiện tại, lúc dạy dỗ nàng thì hắn cũng đã là phó hiệu trưởng rồi.


La Mỹ Nhân dơ ly rượu lên cười to:
“Hôm nay đến đây để uống rượu chúc mừng thì phải vui vẻ lên, nhìn ngươi chán quá.”
Thiên Tiếu lắc nhẹ đầu:
“Vì 250 ngàn, chúc mừng.”


Hắn nói thế khiến cho cô nàng đối diện hiểu là tiền hắn kiếm được, còn bản thân hắn thì biết được Họa Thiên Hậu đã cảm thấy tiền mất đi không quá đáng tiếc.


Một kẻ tầm thường như hắn cả đời này gần như không có cơ hội chạm vào người cao quý như Họa Thiên Hậu, mai này lớn tuổi rồi coi như cũng có cái tự hào với con cháu.
Đấy là suy nghĩ của một người bình thường.


Đêm nằm trong phòng khách của La gia, Thiên Tiếu cứ trằn trọc mãi không ngủ được, thực sự thì 250 ngàn hồn nguyên không đủ để hắn chạm tới ước mơ.
Ngửa bàn tay ra, ngay trêи tay hắn xuất hiện một thanh kiếm tiêu chuẩn, trông không có gì lạ thường hết, cũng có nghĩa là chẳng nổi bật gì cả.


Cũng phải thôi, từ lúc mới tu luyện tới giờ hắn chỉ được hấp thu mấy cái Yêu thú cấp thấp nhất, có thể tu luyện tới Ngũ Hồn Cảnh cũng nhờ thiên phú tốt rồi.


Còn về phần Khí Hồn đương nhiên chẳng thể nhờ mấy cái Yêu thú kia biến hóa gì quá nhiều, hắn cũng muốn Khí Hồn của mình đẹp đẽ nhưng tiền đâu.
“Hử”
Bỗng nhiên chiếc nhẫn trong tay hắn ta nóng lên như lửa đốt, cả người hắn thì giống như bị điểm huyệt không thể di chuyển dù chỉ một ly.


Khí Hồn của hắn từ trêи tay rơi xuống, chiếc nhẫn bỗng nhiên nổ tung biến thành một tấm vải màu đen bao bọc lấy khí hồn của hắn.
“Xèo….xèo”
Tiếng kim loại bị ăn mòn vang lên, Thiên Tiếu trơ mắt nhìn Khí Hồn mình bị thôn phệ, nhân loại cùng Khí Hồn của mình liên kết chặt chẽ.


Chinh hắn cũng cảm giác như mình bị nhai nuốt chậm rãi vậy, đau đớn khiến hắn ta ngất đi.
Lờ mờ tỉnh dậy thì hắn ngạc nhiên bởi mình không sao cả, Khí Hồn của hắn nằm trêи mặt đất, tất cả giống như là một giấc mơ vậy.
Thiên Tiếu thở phào một hơi mỉm cười nhẹ nhõm:


“Hóa ra chỉ là giấc mơ.”
“Ngươi chắc chưa?”
Âm thanh vang lên bất ngờ làm cho Thiên Tiếu giật mình vô cùng.






Truyện liên quan