Chương 34: Bắt Được Ngươi Rồi
Binh bất yếm trá, ngây thơ thì phải trả giá, Thiên Tiếu đã nhường nàng kể cả khi nàng đã tăng sức mạnh thì trong chiến đấu.
Đương nhiên có thể lừa nhau trong chiến đấu, nàng là con nhà tướng nên biết rõ chuyện này, nghĩ lại thì ở Tiểu Thiên Bàn làm sao mà có thiên thạch mà quay ra nhìn.
Bất ngờ về công kϊƈɦ đầu tiên nhưng nàng cần phải tỉnh táo để tránh công kϊƈɦ tiếp theo, nàng biết được Thiên Tiếu là một người cực kỳ am hiểu về vũ khí, không tự nhiên mà toàn bộ giải thưởng về sử dụng vũ khí trong các cuộc thi đều về tay hắn.
Tuy hắn ta nguy hiểm nhưng với những kiến thức có được từ chỗ lão tổ thì nàng cũng không phải quá sợ, ánh mắt dõi nhìn khắp bốn phương tứ hướng cảm nhận xem hắn đang ở đâu.
Thiên Tiếu hiện tại đang di chuyển với tốc độ lớn hơn tốc độ âm thanh một chút, thêm bộ pháp ảo diệu thì hắn ta hoàn toàn mất tích.
Có điều hắn không dám lao vào bậy bạ bởi cảm giác được nàng có đề phòng, lúc này làm sao để tiếp nối công kϊƈɦ mới là vấn đề, hiện tại nàng bị thương cần phải chớp lấy thời cơ.
Nếu là chiến đấu với kẻ thù một sống một còn thì hắn sẽ không vội vàng, để thương tích đối phương càng nặng rồi đánh cho dễ.
Nhưng riêng trận này đánh lâu thì hắn ch.ết chắc, trước đó đã dùng hết điểm Vận Khí để hoàn tất dung hợp Hồn Ngọc của Vạn Biến Trùng rồi.
Lúc này hắn chỉ có đúng mười phút mỗi một giây lúc này đều vô cùng quan trọng, tiến công dồn dập một lần, nếu không thành công thì chịu thua luôn.
Di chuyển liên tục như vầy nhưng hắn cũng chẳng sợ phí Hồn Lực, dù có xài hoang phí thì hắn cũng không thể cạn toàn bộ Hồn Lực trong vòng mấy phút ngắn ngủi được.
Hắn cảm giác mình cần phải có một kế hoạch đủ tốt, trong đầu hắn các phương án không ngừng được vạch ra, trong khí đó Vạn Biến cho hắn coi những chiêu thức kia đi đi lại lại để cho hắn biết mình có thể chọn dùng gì.
Năm phút trôi qua
“Phải ra tay thôi.”
Thời gian tính từ lúc hắn bắt đầu kϊƈɦ hoạt huyết mạch đã hơn bảy phút rồi, không ra ta nữa thì sẽ không kịp mất, tuy kế hoạch không được toàn vẹn nhưng phải làm thôi.
Khí Hồn trong tay một lần nữa biến chuyển, Thiên Diệp Hồn Liên là ám khí vô cùng chi tiết, có lần tình cờ Thiên Tiếu nhìn qua được thiết kế đồ.
Cầm đóa hoa trêи tay hắn ném thẳng về phía Dạ Nguyệt.
Đang vô cùng tập trung nên Dạ Nguyệt nhìn thấy có vật bay về phía mình liền né tránh, nhưng khi nàng nhìn thấy thứ kia dừng lại ngay sau lưng của mình liền rùng mình một cái.
Không chút do dự nàng liền kϊƈɦ hoạt Hồn Kỹ phòng thủ mới được lão tổ truyền cho.
Khiên Bóng Tối
“Oành”
Thiên Tiếu kϊƈɦ nổ Thiên Diệp Hồn Liên một vụ nổ cực đại tuy uy lực từ vụ nổ vô cùng khủng khϊế͙p͙ thế nhưng hắn không nghĩ có thể làm nàng bị hạ gục dễ dàng như thế.
Ở bên ngoài thì rất nhiều người chẳng hiểu rốt cuộc tại sao Thiên Tiếu lại chơi lớn đến mức tự bạo Khí Hồn của mình.
Chỉ khoảng vài giây sau thì bọn họ đã hiểu, các mảnh vỡ găm lên lớp lá chắn bay lên không trung rồi tụ lại thành một thanh đại kiếm, Thiên Tiếu lúc này đã ở trêи không trung từ bao giờ.
Tiếp lấy thanh kiếm hắn dùng hết lực chém xuống.
Tinh Không Trọng Kiếm Thức Thứ Nhất
Thiên Giáng
Kết giới mới được dựng lên lập tức đổ vỡ, Dạ Nguyệt do có tu vi cao hơn nên vẫn dư sức phản ứng, lần này nàng không né một cách đơn giản mà rời khỏi chỗ đó luôn.
Khả năng thay đổi quỹ đạo tấn công của Thiên Tiếu quá ảo diệu, gia gia nàng từng nói đấy chính là một lợi khí mà bất cứ vị tướng tài ba nào cũng cần có.
Trêи chiến trường thì mỗi vị tướng lĩnh khi lao vào chém giết thì thường sẽ trở thành mục tiêu cho đối phương nhắm tới, mỗi lần có thể bị cả chục người vây công.
Có thể đối phương có tu vi thua xa nhưng với số lượng lớn thì cũng có thể gây nguy hiểm, trong lúc đó mỗi một công kϊƈɦ đều phải giết được một người, có được năng lực kia thì đối phương né tránh thì cũng khó thoát ch.ết.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Thanh trọng kiếm đập hụt lập tức đổi hướng, đã có kinh nghiệm Dạ Nguyệt lập tức lấy cây đàn của mình ra đỡ lấy.
“Tằng”
Trọng kiếm va chạm với dây đàn mạnh đến lỗi tóe cả tia lửa, Dạ Nguyệt bị một kiếm này hất lên càng cao hơn.
Cả người nàng nhận phải lực tác động quá lớn nên phải mất hai giây mới ổn định lại thân hình của mình được.
Lúc này nàng tưởng chừng đã thoát được công kϊƈɦ rồi thì thanh trọng kiếm lại biến mất, thay vào đó là một thanh cung, Thiên Tiếu cũng không thèm ở trêи không trung mà đáp thẳng xuống mặt đất.
Tay hắn kéo thật căng cây cung dài gần bằng cả thân thể hắn, chín mũi tên làm từ Hồn Lực.
Tinh Không Cuồng Cung Thức Thứ Hai
Địa Vẫn
Chín mũi tên được xạ kϊƈɦ lên không trung, chúng khác với mũi tên bình thường, thay vì bay theo một quỹ đạo nhất định thì chúng bay có chút kỳ lạ.
“Bụp”
Chín mũi tên gần đến nơi thì đột nhiên đâm vào nhau rồi nổ tung, quá bối rối nên Dạ Nguyệt chỉ còn biết một lần nữa nhờ khí hồn của mình đỡ lấy lần công kϊƈɦ này.
Nàng nghĩ tới công kϊƈɦ tiếp theo sắp tới liền bất chấp đưa tay ra gảy đàn.
“Phập….phập”
Hai mảnh Hồn Lực đâm vào tay của nàng gây ra vết thương nhỏ, tuy nhiên Hồn Lực của hắn ở trong vết thương lại tiếp tục vỡ vụn gây ra cơn đau điếng người.
Dạ Nguyệt cũng không phải dạng vừa, nàng nhẫn nhịn đau đớn gảy đàn công kϊƈɦ ngay sau khi xác định được vị trí của Thiên Tiếu.
“Rầm…..rầm”
Lần này đến phiên Thiên Tiếu phải né tránh, thế nhưng thay vì chạy xa ra hắn quyết định liều lĩnh lao thẳng tới gần nàng.
Tinh Không Bộ
Hắn biến mất một cách kỳ lạ, cả thân thể tan biến trong không trung, chớp mắt sau đã xuất hiện ngay trước mặt của Dạ Nguyệt, dường như đã lường trước được chuyện này, đàn trong tay nàng ném thẳng về phía hắn.
Dù có tốc độ lớn hơn nhưng khoảng cách tu vi khiến cho Thiên Tiếu không thể nào có sức lực lớn hơn nàng được.
Thương trong tay của hắn tuột ra ngoài, đưa tay ra hắn muốn triệu hồi Khí Hồn của mình, thế nhưng chưa kịp làm gì thì nàng đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Khuôn mặt của nàng lúc này cực kỳ hung hãn chứ không còn chút nào vẻ dịu dàng ban đầu.
Dạ Nguyệt gằn giọng
Dạ Long Quyền
Một con rồng đen cuộn trêи tay của nàng, lúc này chiến đấu đã vượt ra ngoài khuôn khổ của Hồn Cảnh rồi.
Thiên Tiếu xoay người trêи không, Khí Hồn đã được triệu hồi về trêи tay của hắn.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Tinh Không Trường Kiếm Thức Thứ Ba
Thiên Không
Tay hắn vun vút chém ra ba nhát kiếm khiến cho Hồn Lực tạo thành công kϊƈɦ không thể né tránh, ngay sau đó đưa kiếm lên trước mặt đỡ lấy quyền của Dạ Nguyệt.
Nàng ta ăn ngay ba lần công kϊƈɦ vào người nhưng chẳng thay đổi chút nào sắc mặt, thậm chí vẻ mặt cũng không nhíu mày lấy một cái.
Keng
Quyền pháp mạnh mẽ khiến cho Thiên Tiếu văng ra, chiêu này của nàng vẫn còn chưa thuần thục thế nên hắn tạm thời chỉ bị thương chứ còn chưa ch.ết được.
Cổ tay phải của hắn đã đi tong, xương cốt bên trong hoàn toàn vỡ vụn, cuối cùng thì với kinh nghiệm chiến đấu vượt trội thì nàng vẫn có thể đè ép được hắn.
Thiên Tiếu nằm bẹp dí dưới mặt đất thở không ra hơi, chớp mắt thôi Dạ Nguyệt đã xuất hiện trước mặt hắn, một tay đè cổ không chế lấy hắn.
Lúc này kỳ lạ là Thiên Tiếu chẳng có chút phản ứng nào cả, giống như đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Hắn khẽ giọng mỉm cười hỏi:
“Tại sao ngươi nhất quyết phải đánh trận này thế?”
Dạ Nguyệt nhẹ giọng:
“Ta có lý do của mình thế nên không nói cho ngươi biết được, nhưng hãy nhớ lời hứa của ta luôn có giá trị, từ giờ đến cuối đời lúc nào ta cũng sẽ chịu thua ngươi, bất kể chuyện gì đi chăng nữa thì ta cũng sẽ giữ lời.”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Ngươi nghĩ bây giờ mình thắng chắc rồi sao?”
Hắn vươn tay hướng thẳng tới ngực của nàng, Dạ Nguyệt phản ứng rất nhanh đưa tay ra ngăn cản, chỉ là Thiên Tiếu có hai tay.
Nàng rốt cuộc phải buông cổ của hắn ta ra, một tay còn lại của hắn đã bị khống chế, nhưng ngay lúc này hai chân của hắn quắc vào eo của nàng.
Hắn cười gằn:
“Bắt được ngươi rồi cô bé.”
Dạ Nguyệt không hiểu hắn muốn làm gì, khi nhìn vào đôi mắt màu tím của hắn thì nàng thấy một đóa Thiên Diệp Hồn Liên đang quanh tròn ngay sau lưng mình.
Nàng muốn phản ứng nhưng đã bị hắn giữ thật chặt lại rồi.
Ầm
Cả không gian đều bị bao phủ bởi bụi đất, mọi người nhìn lên đài để xem ai là người bị triệu hồi ra ngoài trước.