Chương 64: Bẫy Rập
Sau khi nghe ý kiến của mấy người Lang đoàn trưởng đã đưa ra được quyết định của mình.
Hắn nghiêm túc nói với thanh niên kia:
“Chúng ta từ bỏ chuyện lần này, ngươi về nhắn với Hùng đoàn trưởng rằng con mồi lần này mình hắn nuốt hết được thì xin mời.”
Lang nha đoàn săn chim non thực tệ cũng không phải dạng tàn bạo, bọn họ cũng chỉ cướp của là chính, giết người thì hạn chế hết mức có thể.
Đi vào con đường đen tối cũng chỉ vì bọn họ cần một số vốn để có thể phát triển bản thân, thực lực đầy đủ thì mới dễ dàng săn giết yêu thú.
Thiên Tiếu không hề biết được mình lại gặp được nhiều điều thuận lợi như thế, vốn hắn đã thiết kế sẵn hai kế hoạch để có thể giết ch.ết người của hai cái chiến đoàn này rồi.
Tất nhiên thực lực của hắn không đủ thế nhưng trong rừng thì mạnh mẽ nhất chưa bao giờ là nhân loại, yêu thú mới chính là vua ở nơi này, hắn chỉ cần lợi dụng đủ tốt thì sẽ có được thứ vũ khí mạnh mẽ vô cùng.
Người thanh niên kia lúc này cũng quay về báo cáo với Hùng đoàn trưởng, Lang Nha Đoàn từ bỏ hoàn toàn ngoài dự kiến.
Hùng đoàn trưởng không khỏi trầm tư, thế nhưng thời gian của hắn không nhiều, nếu do dự quá lâu thì muốn đuổi theo cũng không được nữa.
Trong rừng thì yêu thú di chuyển liên tục, dấu tích của nhân loại rất dễ bị xóa bỏ, chỉ một điều rất nhỏ thôi cũng có thể dẫn bọn họ đi sai hướng.
Hắn ta quyết đoán:
“Lang Nha Đoàn không cần thì chúng ta bỏ một phía, đuổi theo hai người chạy hướng Nam thôi, ít ra phía Nam hai người thì có một người chắc chắn tu vi thấp.
Kể cả gặp phải cao thủ thì chúng ta vẫn có thể chạy được, mọi người ngay lập tức xuất phát cho ta, hôm nay chúng ta nhất định sẽ kiếm được một vố lớn.”
Về phận nhóm hắn chọn thì bao gồm hài người là Thiên Tiếu và Lý Nhã Kỳ, thế nhưng bọn họ đã sớm tách ra làm hai hướng rồi.
Cái này không phải để phân tán lực lượng, hắn làm thế là có mục đích rõ ràng, chỉ có hai người kết hợp thì mới tạo ra một cái bẫy đủ nguy hiểm.
Thiên Tiếu tìm tới lãnh thổ của Ma Hổ, bọn chúng to như con voi, đây là một trong những chỗ mà tu luyện giả rất cẩn thận né qua.
Hắn thì không ngại một chút nào, tuy cách này mới nghĩ ra trong một thời gian rất ngắn thôi, nhưng tự tin là mình nhất định sẽ thành công.
Hắn mở quang não lên liên lạc:
“Muội đã vào vị trí chưa?”
Lý Nhã Kỳ nhìn thẳng vào một đám cây xanh trước mặt rồi nói:
“Ta sẵn sàng rồi, khi nào hành động huynh nói một tiếng là được.”
Lại mở ra một máy ghi hình, thứ này hắn đặt trong lúc chạy, chỉ cần bọn họ đi vào đúng vị trí thì tất cả mọi chuyện coi như đã thành công được một nửa rồi.
Hắn ban đầu con lo lắng vị trí của các loại yêu thú không giống như trong bản đồ thì hơi mệt mỏi, nhưng người bán hàng đã không làm hắn thất vọng.
“Vụt…..vụt”
Chờ khoảng năm phút thì nhóm người của Hùng Sơn Đoàn lướt qua máy ghi hình, Thiên Tiếu triệu hồi ra Vạn Biến biến đổi thành một khẩu Long Thương.
Lần này hắn muốn gây chú ý nên không sử dụng Ám Ảnh Ma Thương nữa, hắn đang muốn có được cảm giác bị theo đuổi.
“Đùng”
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Một phát bắn ngày vào ʍôиɠ con Ma Hổ đầu đàn, nó tu vi đã là Hồn Sinh nên liếc một phát liền phát hiện ra Thiên Tiếu.
Không chút do dự đứng lên đuổi tên hỗn đản kia, nguyên đàn Ma Hổ cũng chạy theo để giúp đại vương của chúng nó.
Thiên Tiếu to giọng hét vào quang não:
“Bật hiển thị vị trí của quang não lên rồi hành động, trong vòng ba phút nữa chúng ta phải gặp nhau.”
Lý Nhã Kỳ nhảy từ trêи cành cây xuống lại một bụi cây, nhanh chóng bứt một cái lá sau đó đá vào bụi cây một cái.
“Loạt…xoạt”
Nghe âm thanh này thì nàng liền quay đầu bỏ chạy, phía sau những cái cây vốn năm im thì đứng dậy hết, chúng nó là Nhân Diện Thụ còn non.
Mấy thứ này rất dễ bị kϊƈɦ động bởi nhân loại, bẻ cành một cây thôi thì chúng nó sẽ bám mãi không thôi, trừ khi dùng sức mạnh giết vài con hoặc chạy mất tích thì chúng nó mới buông.
Hai người từ hai chỗ cắm đầu chạy.
“Éo….éo”
Tiếng kêu của mấy cái Nhân Diện Thụ khiến cho Lý Nhã Kỳ cảm thấy điếc hết cả tai, nàng chưa tưởng tượng ra được Thiên Tiếu rốt cuộc muốn làm gì nữa.
Hai người bọn họ chạy hết tốc độ khoảng hai phút thì rốt cuộc cũng chạm mặt nhau, hắn nhanh chóng ôm lấy nàng sau đó lao thẳng vào trong đám Nhân Diện Thụ.
Lý Nhã Kỳ giật mình:
“Huynh bị điên sao?”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Muội phải tin tưởng ta.”
Đúng lúc này đám người của Hùng Sơn Đoàn cũng tới, thấy được hai người bọn họ lao vào giữa đám Nhân Diện Thù cũng không chút do dự đuổi theo.
Sức công kϊƈɦ của Nhân Diện Thụ cũng có chẳng có bao nhiêu, với lại chỉ cần không giết bất cứ con nào thì sẽ không có bất cứ vấn đề nào cả.
“Hử”
Bỗng nhiên Hùng Sơn giật mình nhìn về một hướng, một con Ma Hổ khổng lồ ủi tới ngay chỗ đám Nhân Diện Thụ.
Nhân Diện Thụ cón non làm sao chịu nổi, vài con lập tức bị đạp nát bét, mấy con còn lại đột nhiên ngừng lại không di chuyển nữa.
Thiên Tiếu khẽ giọng:
“Che tai lại.”
Vạn Biến nhanh chóng biến đổi thành tai nghe chụp lấy tai của hắn, hắn dùng hết tốc lực của mình chạy vọt càng nhanh càng tốt.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“A..a.a.a..a.a.a..a.a.a.a.a.a..a.a.a.a.a.a”
Tiếng của đám Nhân Diện Thụ vang lên, âm thanh lập tức khiến cho Hồn Lực trong người của Thiên Tiếu tán loạn, những người ở ngay vùng trung tâm như Hùng Sơn Đoàn thì lập tức ngã ngựa bất tỉnh ngay lập tức.
Vài người có tu vi cực cao thì mới có thể đứng vững được, ví dụ như đoàn trưởng của bọn họ chẳng hạn.
Đám Ma Hổ thì cụp tại xuống kịp thời, bọn chúng sinh hoạt ở đây đã bao nhiêu lâu rồi làm sao không biết những chuyện này, kẻ đứng lên nhanh hơn chính là đám Ma Hổ.
Lúc này hai người Thiên Tiếu đã không biết ở tận chỗ nào, Ma Hổ đầu đàn tức giận nhìn về đám người của Hùng Sơn Đoàn gầm lên.
Hùng trưởng lắc đầu đứng dậy nhưng phát hiện trước mặt chỉ là một khoảng không màu đen, chưa kịp phản ứng gì thì cảm giác đau nhói xuất hiện.
Ma Hổ dứt phăng cái đầu của Hùng Sơn nuốt vào trong bụng, mấy người đang bị choáng nhìn thấy cảnh này thì giật mình muốn bỏ chạy nhưng với một chút tu vi của bọn họ thì làm sao có thể bỏ chạy được.
Ý thức nói bọn họ phải đứng lên nhưng thân thể thì không theo bọn họ điều khiển nữa rồi.
Một cuộc tàn sát đầy máu tanh khiến cho bất cứ ai cũng phải rùng mình, đám Ma Hổ thích nhất là ăn đầu người, mỗi lần ăn chúng đều phát ra âm thanh răng rắc rợn cả người.
Trung lúc đám Ma Hổ đang ăn người thì xuất hiện một nam một nữ đứng trêи cành cây phía xa xa.
Người nam nhíu mày:
“Bọn họ là nhiệm vụ của chúng ta, rốt cuộc ai đã ra tay thế này.”
Nữ nhân kia khẽ giọng nói:
“Hình như đám người này bị người ta lừa vào tròng thì phải, xung quanh khu vực này ngoài chúng ta tu vi cao nhất cũng chỉ có Vũ Sinh thôi.”
Nam tử kia bắt đầu phân tích:
“Muốn làm được thế này trước tiên phải có ít nhất hai người, một người dụ Ma Hổ, người còn lại đi dụ Nhân Diện Thụ, đồng thồi kẻ lên kế hoạch rất rõ đặc tính của hai loài.
Lợi dụng tiếng hét của Nhân Diện Thụ để cho đám người này không thể hành động, Ma Hồ cũng gặp chuyện tương tự nhưng hồi phục nhanh hơn.
Khi Ma Hổ tỉnh lại thì bọn họ đã cao bay xa chạy mất rồi, đám người này thì không được may mắn như thế, Ma Hổ tính tình rất táo bạo nên chắc chắn cần thứ để phát tiết.
Tự nhiên có một đám nhân loại nằm im bất động đương nhiên trở thành mục tiêu ngon lành, tuy nhiên bọn họ hành động có chút vụng về, có lẽ nghĩ ra kế hoạch tốt nhưng chưa có kinh nghiệm nhiều.”
Nữ tử thở dài:
“Thiếu kinh nghiệm thì chắc là người trẻ tuổi rồi, nhân tài như thế này cuối cùng sẽ chảy hết vào Thập Đại học viện, không hiểu vì lý do gì mà bọn họ đột nhiên khuếch đại số học viên nhận vào thế nhỉ.”
Thanh niên kia ngẩng đầu nhìn trời sau đó lắc đầu, còn gì ngoài chiến tranh, giống như mấy vạn năm trước.
Cảm giác loạn thế sắp tới.
Hắn nhìn cô gái khẽ giọng:
“Xong việc là được rồi, chúng ta về báo cáo lão sư thôi.”