Chương 112: Thăng Thiên Đài – Thiện Xạ
Đúng chín giờ tất cả những người đã cầm ngọc bài liền biến mất khỏi vị trí mình đang đứng, bọn họ chớp mắt một cái liền xuất tại một vị trí.
Thiên Tiếu thấy Thẩm Ngọc đứng ngay trước mặt mình, hai người thì đứng trong một vòng tròn, có một lớp màng chắn vô hình đang cản lại.
Vị trí của họ chính là một tầng thượng của khách sạn nào đó, tòa nhà này có cao nhưng vẫn có rất nhiều tòa nhà cao hơn.
Theo như những gì Cầm Vân Ca nói thì vòng sáng này sẽ biến mất sau một phút, xung quanh bọn họ hiện tại có tới bốn cái tổ đội.
Ổn định lại tinh thần hắn bắt đầu xem xét xung quanh, bốn tổ đội với tám người, trong đó có một tổ đội tu vi ngang với bọn họ.
Hai người kia đều Hồn Sĩ Nhị Trọng, hai tổ đội còn lại thì thành viên lẫn lộn giữa Hồn Sĩ và Hồn Cảnh.
Hắn đánh mắt với Thẩm Ngọc, nàng ta gật đầu hiểu ý của hắn, đã cùng hợp tác nhiều tuần nên bọn họ có sự ăn ý nhất định.
Cái đánh mắt của hắn đang ám chỉ rằng tổ đội có tu vi ngang hàng với bọn họ cần phải bị tiêu diệt, tiêu diệt được bọn họ thì điểm xuất phát của hai người sẽ an toàn.
Thiên Tiếu đưa tay ra sau lưng mặt hướng về phía hai người kia khiến cho bọn họ tỏ ra cẩn thận, chính bọn họ cũng muốn nhắm vào hai người Thiên Tiếu.
Tổ đội nào chiến thắng được trong trận chiến này sẽ có lợi thế cực lớn, hai cái tổ đội còn lại nhìn về phía cầu thang dẫn xuống dưới, đây chính là lối thoát của bọn họ.
Một phút trôi qua rất nhanh, vòng tròn ngăn cách lập tức biến mất.
Thiên Diệp Hồn Đăng
Nhiễu Loạn
Hai người Thiên Tiếu phản ứng nhanh nhất, hai người kia chỉ biết né tránh, bọn họ không hiểu ý nhau nên chưa kịp thiết lập cách tấn công.
Cả hai quay người tính bỏ chạy thì đầu óc tự nhiên có chút choáng váng khiến bước chân của họ khựng lại, một người tự lấy kiếm đâm vào chân mình cho tỉnh táo.
Người kia thấy thế cũng làm theo, quả nhiên đầu óc bọn họ tỉnh táo hẳn lên.
“Ầm”
Thiên Diệp Hồn Đăng nổ tung ngay trước mắt hai người, cả hai bay sang một phía cả người đẫm máu, vết thương trêи người chằng chịt.
Khống Hồn
Chưa kịp hoàn hồn thì một người bỗng nhiên cầm kiếm bắn vào người bên cạnh, nhìn về phía Thẩm Ngọc ánh mắt đầy kinh dị.
Bọn họ cũng xuất thân từ Huyền Vũ Đế Quốc nên có nghe danh của nàng ấy, không nghĩ năng lực này lại khủng khϊế͙p͙ như thế.
Hai người chưa kịp định thần lại thì đã thấy Thiên Tiếu ở trêи không trung.
Thiên Giáng
Khói bụi mù mịt, âm thanh khủng khϊế͙p͙ nhưng lại chẳng là gì khi chiến đấu nổ ra ở khắp nơi, hai ngươi kia hóa thành tro bụi tan biến.
Hai tổ đội còn lại đang tính bỏ đi nhưng Thẩm Ngọc khống trận đâu phải dạng vừa, có chút tu vi làm sao chạy thoát khỏi tay nàng.
Nàng thổi một tiếng từ trong không khí những thực thể mờ ảo có hình hài của những binh sĩ.
Tiêu Luật Khúc Thứ Nhất
Binh Biến
Những lưỡi kiếm trong suốt chém liên tục khiến bốn người gục tại chỗ.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Chiến đấu kết thúc được một lúc thì mọi người âm thầm chờ đợi để biết được trong tổ đội mình là vị trí gì.
Một không gian nơi các đại thế lực tụ họp để quan sát trận chiến hôm nay lại nghiêm túc lạ thường, lý do thì bởi Phụng Hầu và Kiếm Thánh đều có mặt để quan sát.
Rời khỏi Thanh Long Đế Quốc nhiều năm thái tử Cầm Tử Nam và thái tử phi Bạch Hằng cũng đến quan sát, ngoài ra có mấy vị thủ hộ giả cũng quan sát nhờ đại diện của mình.
Ngồi một góc Bạch Ngọc mở ra khung quan sát của mình, mục tiêu của hắn là Thẩm Ngọc, hắn muốn xem Thiên Tiếu nhưng không tiện cho lắm.
Cầm Tử Nam cũng quyết định quan sát Thẩm Ngọc, như vậy có thể gián tiếp quan sát Thiên Tiếu.
Phụng Hậu khẽ cười hỏi:
“Hoàng huynh đang quan sát ai vậy?”
Cầm Tử Nam cúi đầu:
“Thưa bệ hạ, người này gọi là Thẩm Ngọc, con gái của Huyền Vũ Vương, một trong những người có thiên phú tốt nhất của Huyền Vũ Đế Quốc.”
Phụng Hậu giả như không biết rồi hỏi:
“Thế người “Hộ vệ” của nàng lai lịch gì thế?”
Một vài người biết tới Thẩm Ngọc nghe Phụng Hậu nói thì cũng chuyển qua quan sát, quả nhiên Thiên Địa Bàn đã đánh giá Thiên Tiếu mạnh hơn, giữ trọng trách “Hộ vệ” trong tổ đội.
Cầm Tử Nam cười trừ ;
“Người này xuất thân như thế nào ta cũng không rõ, nhưng chắc chắn đó là một thiên tài.”
Phụng Hậu cười cười:
“Khá thú vị, thế thì ta quan sát tiểu tử này xem.”
Những người khác thì quan sát sơ qua liền không còn quá quan tâm, họ nghĩ có lẽ do Thẩm Ngọc thể hiện quá ít nên Thiên Địa Bàn đánh giá thấp.
Nhưng có một người không nghĩ như thế, đó là La Tể Tướng, cháu trai hắn ta nhìn người không thể nào sai được.
Thế là có hai người chăm chú quan sát hắn ta, ngay lúc này thì hai người Thiên Tiếu cũng tỏ ra ngạc nhiên khi mình được chọn là Hộ Vệ.
Thẩm Ngọc mắt cũng tròn xoe, nàng không nghĩ sức chiến đấu của Thiên Tiếu mạnh đến mức độ trở thành Hộ Vệ, chẳng lẽ Thiên Địa Bàn sai lầm.
Hoặc nếu hắn bộc phát hết mọi thứ thì sẽ mạnh hơn nàng chăng.
Thẩm Ngọc khẽ giọng:
“Chắc là Thiên Địa Bàn tính luôn cả trí lực vào, hiện tại chúng ta nên làm gì tiếp đây.”
Thiên Tiếu biến ra hai khẩu súng lục nghiêm túc: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Ngươi có khả năng tìm được vị trí của toàn bộ những người đang có mặt trong tòa nhà của chúng ta chứ?”
Thẩm Ngọc không trả lời mà dùng tiêu thổi một tiếng.
Sóng Âm
Một âm thanh vang lên, Thiên Tiếu lập tức cảm nhận được vị trí của tất cả những người có trong tòa nhà này.
“Thế là quá đủ rồi.”
Hắn chạy thẳng tới rỉa của tòa nhắm súng bắn thẳng xuống dưới, bay được nửa đường bỗng nó đổi hướng đâm xuyên cửa kính bay vào một người đang đứng ngay cạnh đó.
Thiên Tiếu phất tay mấy cái, những viên đạn đổi hướng liên tục bắn ra, xong loạt đạn đầu tiên hắn nhảy xuống dưới, chân chạy trêи mặt kính.
Nhìn hắn lúc này chẳng khác gì một nghệ nhân trượt băng nghệ thuật, đôi súng vung vẩy liên tục kết liễu những mục tiêu đang ẩn nấp trong tòa nhà.
Cảm giác của Thiên Tiếu lúc này rất vui sướиɠ, chẳng bõ công hắn bỏ rất nhiều thời gian để diễn luyện lại kỹ năng của mẹ con Lý gia.
Tuy không có được Linh Nhãn nhưng với khả năng năng thao túng sóng âm của Thẩm Ngọc thì hắn có thể bắn trúng mục tiêu.
Với sự bất ngờ tuyệt đối không ai có thể né tránh được, tất cả đều bị tiêu diệt một cách dễ dàng.
Gần đến mặt đất hai khẩu súng tiêu biến, một đôi cánh xuất hiện, hắn lộn một vòng trêи không trung rồi bay vút lên trêи không trung.
Khả năng thao túng vũ khí của hắn khiến cho vô số người rùng mình, quay lại trêи sân thượng thì hắn thấy được ánh mắt của Thẩm Ngọc đã lấp lánh như sao.
Nàng vui vẻ:
“Ngươi bắn trúng toàn bộ, làm sao ngươi làm được như thế?”
Thiên Tiếu gãi đầu khiêm tốn:
“Bạn gái của ta còn có khả năng bắn kinh khủng hơn thế rất nhiều, ta thì không có ngươi giúp định vị thì còn lâu mới bắn trúng được người nào.”
Thẩm Ngọc vẫn rất hâm mộ:
“Như vầy đã rất ghê rồi, đạn ngươi bắn ngoặt sang hướng khác thật kinh khủng, lúc ở nhà ta thấy mấy vị tiền bối cũng rất chăm chỉ tập kỹ năng này.
Tuy nhiên không thể nào bẻ ngoặt hướng vài lần như ngươi, bọn họ thấy chắc há hốc cả mồm ra.”
Thiên Tiếu cười:
“Khả năng trao tầm nhìn của mình cho người khác của ngươi mới ghê gớm, nhờ nó chúng ta có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.”
Hai người khen qua khen lại mãi, những người quan sát đều phải công nhận bọn họ chính là một tổ hợp cực mạnh mẽ, khả năng phối hợp của cả hai quá ấn tượng.