Chương 146: Thoát Nạn
Hồ Đại né nhanh qua một bên, mũi kiếm vẫy xuyên qua vai của hắn ta, kẻ này rất ngoan cường tung một chưởng để phản công lại.
Thiên Tiếu nhảy lên xoay người trêи không, Hồ Đại một quyền hụt lao người về đằng trước.
Hai người đồng thời hoán đổi vị trí, quyền phong sướt ngang cứa vào da của cô gái, đau đớn khiến nàng ta tỉnh lại.
Thấy được cảnh hai người giương cung bạt kiếm nàng liền hiểu gì đó, hóa ra người phục vụ này là một kẻ tới để ám sát Hồ Đại.
Thiên Tiếu thấy nàng tỉnh lại liền nói:
“Ta là người của Yến Long học viện, cô nương không cần phải lo lắng, nếu ngươi còn năng lực di chuyển thì ta sẽ buông ngươi xuống.”
Nàng cười khổ:
“Chẳng có chút sức lực nào, người của ta chẳng cử động được, có lẽ do thuốc mê vẫn còn hiệu lực.”
Về phận Hồ Đại thì hắn đang nhìn vết thương của mình hóa thành màu đen.
“Ngươi hạ độc trêи lưỡi kiếm.”
Thiên Tiếu cười đắc ý:
“Đâu phải một mình ngươi biết sử dụng Tử Anh Thảo, bây giờ thì để xem ngươi làm sao sống được.”
Hồ Đại tức giận:
“Thế hình như ngươi nghĩ mình sẽ sống đủ lâu đến khi độc phát tác sao.”
Dứt lời thì tung một cước, Thiên Tiếu muốn lặn xuống đất nhưng hắn lúc này mới ý thức mình còn ôm một người.
Thời gian chui vào đất sẽ lâu hơn rất nhiều, lúc này chỉ có thể ráng chống lấy một cước, nhưng lúc này hắn đã nhìn thấy chân của Hồ Đại có màu xanh lam.
Theo như hồ sơ thì Hồ Đại huyết mạch có khả năng tích hợp phong ấn hồn lực vào trong quyền cước.
Thiên Tiếu dơ chân nên hóa thành dạng Hung Thần tăng sức lực để chống đỡ, có điều sức lực vẫn thua một chút, hắn bị đẩy vào sát bên cánh cửa bí mật đã mở ra.
Trong người Hồn Lực bị khóa lại một cách nhanh chóng, huyết mạch Hoàng Cấp tác động tới người có tu vi thấp như hắn quá nặng.
Trong lúc hắn đang suy xét có nên bỏ cô nàng này lại rồi lặn xuống đất hay không thì một âm thanh vang lên.
“Hồ Đại nộp mạng.”
Một thanh niên mặc đồng phục của Thiên Hồn học viện cầm kiếm lao tới, tu vi Hồn Sinh Nhị Trọng.
Hóa ra có một kẻ giấu kín chờ cướp mồi, tuy nhiên bây giờ Thiên Tiếu không quan tâm, hắn bây rất nhanh chóng sẽ bị phong ấn hoàn toàn trở thành một phàm nhân.
Hồ Đại bị người kia lao tới công kϊƈɦ liền lui nhanh, người kia đi qua tiện tay nắm lấy Thiên Tiếu ném vào bên trong phòng rồi nhấn nút đóng cửa.
“Hai người ở đây, ta sẽ đi truy đuổi Hồ Đại.”
Cánh cửa đóng lại, Thiên Tiếu ngồi bệt ra đất thở một hơi, cuối cùng hắn ta cũng an toàn rồi.
Cũng may không làm liên lụy tới người vô tội, hắn nhớ tới vị xuân dược liền lấy từ nhẫn không gian ra một lọ thuốc, đổ ra một viên rồi đưa tới trước mặt của nàng.
Cô gái há miệng ra nuốt luôn, cái lọ thuốc kia chính là thuốc giải xuân dược của nhà thuốc Hoàng Gia do triều đình mở.
Thiên Tiếu lại lấy ra một lọ thuốc giải mê dược lấy thuốc ra cho nàng uống, cô gái cũng không do dự uống ngay lập tức.
Nàng được giải mê dược liền khôi phục hành động.
nhìn Thiên Tiếu nàng hỏi:
“Học sinh của đại học viện có khác, chuẩn bị nhiều thứ thật đấy, những loại thuốc khác ngươi có mang theo không?”
Thiên Tiếu mỉm cười gãi đầu: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Mấy vị tiền bối nói đi làm nhiệm vụ thì nên chuẩn bị nhiều một chút, nhất là những nhiệm vụ ám sát thì càng phải kỹ hơn.
Thế nên mỗi thứ ta chuẩn bị một chút, không nghĩ tới ngay ngày đầu tiên thôi đã phải xài rồi, lần này có lẽ do ta quá là tham vọng.”
Cô gái khẽ gật đầu:
“Quả thật là tham vọng, công tử sau này cần phải cẩn thận hơn nữa.”
Thiên Tiếu gật đầu nói:
“Cô cũng thế, những nơi như thế này không nên tới, nếu không phải gặp tq thì hôm nay ngươi nguy to rồi.
Kể cả là ta thì chút nữa cũng toi đời, may mà có vị học trưởng từ Thiên Hồn học viện tới ứng cứu không thì……”
Cô nàng che miệng cười:
“Ta còn nghĩ ngươi sẽ tức giận vì bị cướp con mồi.”
Nghe nàng nói vậy thì hắn ta chỉ biết cười trừ chuyển sang chuyện khác.
Hắn hỏi:
“Cô tên gì?”
Nàng khẽ giọng:
“Ta họ Vĩnh, tên chỉ có một chữ Hà, đồng nghiệp thường gọi là Hà tỷ, ngươi cũng có thể gọi ta Hà tỷ.
Nhìn ngươi như thế xuất thân chắc cũng không tệ, sau việc này có thể giúp ta tìm một công việc mới không chừng.”
Nàng chắc chắn không thể nào quay lại với công việc cũ được nữa rồi, việc này qua đi chắc chắn nàng sẽ nghỉ làm.
Sẵn sàng để tìm công việc mới là điều rất bình thường, Thiên Tiếu cũng không tỏ ra bất ngờ.
Chuyện nàng bất tỉnh chỉ cần không ngốc liền có thể biết do đồng nghiệp bán đứng, phải có bao nhiêu dũng khí mới dám làm tiếp.
Một lần làm được họ có thể phản bội nàng thêm nhiều lần nữa, chuyện này không phải một người bình thường có thể chấp nhận được.
Thiên Tiếu gặp người hoà đồng cũng nhiều lời:
“Cái này thì được, nếu tỷ thích thì ta sẽ thử tìm xem thế nào, chính ta cũng muốn thử đi làm nhưng có lẽ không cần cho lắm.
Nhận nhiệm vụ xong thì có rất nhiều tiền rồi, ban đầu ta còn tưởng chỉ có mỗi điểm cống hiến không thôi, đến giờ vẫn thắc mắc học viện đâu ra nhiều tiền như thế.”
Vĩnh Hà cười nói:
“Học viện lấy tiền từ nhiều nguồn, trong đó những người bị hại thường ủy thác hết toàn bộ tài sản cho các học viện, học viện ngoài điểm cống hiến sẽ trả cho học viên một phần tiền ủy thác.
Nhiều người thương nhân giàu nứt vách cuối cùng gặp chuyện cũng chọn cách hiến toàn bộ tài sản cho học viện, thế là những kẻ đã hại họ chạy lên trời cũng khó thoát.”
Thiên Tiếu tỏ ra ngạc nhiên:
“Làm sao tỷ biết được mấy chuyện này?”
Vĩnh Hà nói:
“Ngươi sống ở kinh thành chưa đủ lâu thôi, còn nếu mọi người không biết chuyện thì làm sao lại biết đường để đi ủy thác cho học viện.
Dân thường bây giờ không còn tin vào triều đình nữa, những lời sỉ vả nữ hoàng càng lúc càng nhiều, nàng hiện tại đã trở thành hôn quân trong mắt rất nhiều người.”
Thiên Tiếu dựa lưng vào tường thở dài: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Tỷ không nên nghĩ triều đình như thế, thật sự bây giờ so với thời của tiên đế thì tốt hơn rất nhiều rồi, ba đời hoàng đế gần đây đều là minh quân cả.
Bệ hạ ngoài việc là hoàng đế còn là thủ hộ thần, trách nhiệm lớn lao, đã thế còn phải gánh trọng trách từ Thăng Long Vương, có khi ngài ấy còn chẳng thích làm hoàng đế.”
Vĩnh Hà cười nói:
“Không thích làm hoàng đế, ngươi lại nói chuyện đùa rồi, ví dụ cho ngươi lên làm hoàng đế thì chắc cũng đồng ý chứ?”
Thiên Tiếu thẳng thắn lắc đầu:
“Cho ta tu vi của Phụng Hậu còn được, hoàng đế cực khổ, cô đơn, suốt ngày ngồi trong cái cung điện hoa lệ.
Ta nghĩ ban đầu sẽ cảm thấy vui về sau chắc chán lắm, con người ta quen thoải mái rồi nên tuyệt đối không hợp làm việc đó.”
Nàng ta nghe hắn nói vậy cảm thấy có lý:
“Một người có thiên phú cao như ngươi, mới diễn ra Thăng Thiên Đài không lâu đã có thể đi làm nhiệm vụ, còn đi săn đối tượng truy nã tu vi Hồn Sinh thì đương nhiên sẽ thích tự do rồi, có nhiều người đâu có được như vậy.”
Thiên Tiếu cười mỉm:
“Ta chỉ may mắn thôi.”
Nghe nói đến hai chữ may mắn nàng đột nhiên nghiêm túc:
“Ngươi tuyệt đối đừng nói hai chữ may mắn trong kinh thành, riêng ta cũng không thích một thiên tài nói mình may mắn.
Ngươi có biết hai từ may mắn đó đối với những người cố gắng hết sức lại không được tàn nhẫn đến mức nào không, đó chẳng khác nào một phát vã thẳng vào mặt họ cả.”
Nàng quay mặt đi chỗ khác rồi nói:
“Thiên tài còn may mắn thì kẻ khác là gì cơ chứ.”
Thấy nàng có vẻ cáu kỉnh hắn muốn nói gì để làm nàng nguôi đi đột nhiên cảm giác thân thể mình nóng bừng lên.
Hắn nghĩ tới cái gì vội vàng lấy ra lọ thuốc giải xuân dược uống thêm, ném nọ thuốc cho nàng rồi nói:
“Tỷ uống thêm vào rồi dùng Hồn Lực áp chế lại đi.”
Vĩnh Hà mặt đỏ như son, hơi thở gấp gáp nói:
“Hôm nay ta không thể vận dụng được chút Hồn Lực nào, ngươi ra tay giết ta đi.”
Không biết xuân dược kia mạnh đến mức nào, hai người lập tức lao vào nhau chỉ sau tầm chục giây.
Ở bên ngoài tưởng đánh nhau tới ch.ết Hồ Đại và người tới từ Thiên Hồn học viện lại ở ngoài đứng nghe, hai người nhìn nhau gật đầu rồi rời đi.
Mấy phút sau thì cùng xuất hiện ở một căn biệt thự bỏ hoang gần đó, Cầm Vân Ca đã chờ sẵn ở đó rồi.
Hai người cũng thoắt một cái biến hình, hình bóng hơi nhòe đi rồi hiện ra, Họa Thiên Hậu và Lý Thiên Lan nhẹ nhàng gật đầu.
La Mỹ Nhân ngồi ở một cái ghế chăm chú nhìn hết thảy.