Chương 72: Số hiệu 8527 (1)
Người này chính là đứng đầu văn thần Lam Hoằng, Lý Vân Tiêu ở sau lưng hắn nhìn thấy Lam Huyền một mặt âm trầm cùng oán độc. Tựa hồ thương thế trên người đã khỏe rồi, nhưng thần thái tự kiêu cùng ngông cuồng tự đại trước kia đã không còn sót lại chút gì.
Mặt khác ở hai bàn bên cạnh, cũng đều hết sức tò mò theo dõi hắn. Một người trong đó sắc mặt như sắt, khí như sơn hà, làm cho người ta có một loại khí thế núi cao bất động, chính là Trấn quốc Thần vệ Đại thống lĩnh Tiêu Khinh Vương. Đối diện ngồi là Thuật Luyện Sư Công Hội cấp hai Thuật Luyện Sư Lương Văn Vũ, hắn hữu hảo cho Lý Vân Tiêu một cái mỉm cười.
Còn có hai chỗ ngồi là một nam tử trên người mặc long bào, dáng dấp hơn hai mươi tuổi, mà tên còn lại thì chỉ chừng mười tuổi, trên gương mặt còn mang theo một chút non nớt. Chính là đại vương tử Tần Dương cùng Nhị vương tử Tần Nguyệt. Hai người đều là rồng phượng trong loài người, được khen là có khả năng nối liền vương vị nhất. Hai người cũng tinh tế đánh giá Lý Vân Tiêu.
Cuối cùng hai vị trí không, chính là để cho nhân vật chính ngày hôm nay Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết.
– Nếu đến rồi, liền lên ngồi đi. Đều là người của Lý gia, tại sao có thể ngồi ở vị trí của người ta.
Lý Dật đột nhiên mở miệng nói, mắt chỉ nhìn trên trần nhà phòng yến hội, lộ ra thần thái ngông cuồng tự đại. Nhưng ai cũng biết hắn là cùng ai nói chuyện. Toàn bộ phòng yến hội nhất thời yên tĩnh, tình huống Lý gia tất cả mọi người đều rõ ràng trong lòng.
Lý Vân Tiêu tựa hồ không có nghe thấy, thưởng thức thần thái của Mộng Vũ, cười nói:
– Ngươi biết người tại sao trời sinh lỗ mũi hướng dưới không?
Mộng Vũ nguyên bản một mặt căng thẳng, sau khi nghe nhất thời cảm thấy kỳ quái lên, không khỏi hỏi:
– Tại sao?
Hết thảy bách quan đại thần cũng đều vô cùng ngạc nhiên, dồn dập suy đoán lên, đúng a, tại sao vậy chứ?
Lý Vân Tiêu đột nhiên cười to nói:
– Ha ha, nếu lỗ mũi hướng trên, khi trời mưa xuống chẳng phải là hai cái mũi đều rót đầy nước sao?
– Ha ha!
Toàn trường nhất thời một hồi cười vang, ánh mắt của mọi người dồn dập tìm đến trên người Lý Dật ngồi ở chủ tịch. Vừa nãy hắn ngạo nhiên ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà, vừa vặn là lỗ mũi hướng trên. Ngay cả người Lam gia nguyên bản tràn đầy địch ý, cũng dồn dập lộ ra nụ cười châm chọc.
Trần Chân cùng Hàn Bách càng là âm dương quái khí cười to lên, Mộng Bạch cười đến vỗ bàn. Mà Mộng Vũ càng là e thẹn như thủy liên, che miệng cúi đầu cười khẽ.
– Ha ha!
Tiêu Khinh Vương càng là không hề lo lắng cười to lên.
– Tiểu tử này thú vị!
Đùng!
Lý Dật thẹn quá thành giận, mạnh mẽ ném chén rượu xuống đất, nổi giận quát:
– Lý Vân Tiêu!
Tiếng cười dừng lại, toàn bộ hội trường trong nháy mắt yên tĩnh, mùi thuốc súng lan tràn ra.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, nhẹ nhàng nếm rượu ngon, đầu cũng không nhấc, lạnh lùng nói:
– Ngươi là cái quái gì?
Lý Dật tức giận, nắm đấm đùng đùng vang lên, một vị Võ sư bên cạnh hắn đột nhiên ra khỏi hàng, mấy lần lấp lóe liền vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu, chỉ vào quát to:
– Làm càn! Thân là người Lý gia, thấy Lý gia đại Tộc trưởng, còn không quỳ xuống nhận sai!
Khí tức Võ sư trên người hắn trong nháy mắt tăng cao lên, giống như sóng biển cuồn cuộn, hướng về Lý Vân Tiêu đè xuống. Hắn đã làm tốt bất cứ lúc nào ra tay, đánh gãy hai chân của Lý Vân Tiêu, cũng phải bức ép quỳ xuống, dự định lập uy cho Lý Dật.
– Quỳ? Quỳ con mẹ ngươi!
Bóng người Lý Vân Tiêu đột nhiên thoáng hiện, loáng một cái liền biến mất ở trước mặt Võ sư.
Đùng!
Một tiếng vang lanh lảnh truyền đến, Võ sư kia chỉ cảm thấy hoa mắt, trên má trái liền bị đánh một cái. Tất cả mọi người đều giật mình, Tiêu Khinh Vương càng là hai con mắt đột nhiên áp súc, bắn mạnh ra một tia tinh mang.
– Nô tài, quỳ xuống!
Lý Vân Tiêu đột nhiên ra tay, một vệt kim quang thoáng hiện, ở trong hư không dĩ nhiên biến ảo mấy cái hình thái, hư thực tương sinh, một quyền mạnh mẽ đánh vào đan điền Võ sư. Người Võ sư kia kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, nhưng ngơ ngác phát hiện, một quyền kia của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên bao phủ mấy mét quanh người hắn, không thể tránh khỏi!
Phốc!
Một tiếng hanh hưởng nặng nề, ánh quyền trực tiếp ầm ầm vào trong đan điền Võ sư, như khí cầu bị phá. Người Võ sư kia phun ra một ngụm máu, phía sau lưng trực tiếp bị quyền phong đánh vỡ, kình khí nhập vào cơ thể mà ra! Cả người lập tức uể oải xuống, bị Lý Vân Tiêu mạnh mẽ đánh một đòn, hai đầu gối nhất thời ngã quỵ ở trên mặt đất, nằm rạp dưới chân Lý Vân Tiêu.
Chi!
Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, một chiêu, dĩ nhiên đem một Võ sư sống sờ sờ đánh vỡ khí hải, triệt để phế bỏ!
Hai mắt Tiêu Khinh Vương lấp lóe, Lam Hoằng vẻ mặt trầm tư, nhưng Lam Huyền là hiển lộ sợ hãi, hai vị vương tử đều có chút ngạc nhiên, nhíu mày. Lý Dật là một mặt dại ra, ngơ ngác nói:
– Ngươi, ngươi dĩ nhiên...
– Ngươi con mẹ ngươi!
Lý Vân Tiêu một cước đá vào trên đầu Võ sư kia, nhất thời như túc cầu bay ra ngoài, thân thể cao lớn trực tiếp nện ở trên bàn rượu trước người Lý Dật, rượu và thức ăn rơi đầy đất.
Người Võ sư kia một tiếng cũng không nói được, chỉ là con ngươi phóng to, đã triệt để ch.ết đi.
– Yêu quý cẩu của ngươi, 8527.
Lý Vân Tiêu vỗ tay một cái, từ tốn nói. Làm xong tất cả những thứ này, dường như cái gì cũng không có phát sinh, thong dong ngồi trở lại vị trí của mình.
8527..., tất cả mọi người đều biến sắc, trán chảy ra mồ hôi lạnh...
– Ngươi!
Lý Dật tức giận muốn rách cả mí mắt, giận sôi lên! 8527 chính là đánh số của hắn thời điểm làm nô tài ở Lý gia, sau đó làm tốt phận sự nô tài, mới được ban cho họ Lý. Những năm gần đây, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói về con số này nữa.
– Lão bát, làm nô tài, nên thành thật một chút. Chủ nhân tự nhiên sẽ ban xương xuống, bằng không sẽ bị dỡ xương xuống cho chó ăn.
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói.
– Hôm nay bệ hạ thiết yến, ta không muốn ở trước mặt văn võ bá quan lấy xương chó!
– Ngươi!
Lý Dật không nhịn được nữa, điên cuồng hét ầm lên, một thanh bảo kiếm bắn ra đạo đạo ánh sáng bảy màu, từ trong phòng chủ yến đâm tới. Trong đôi mắt hắn sát ý ngập trời, trong đầu một mảnh ông ông, chỉ có một ý nghĩ, kia chính là chém Lý Vân Tiêu thành thịt nát!
Đột nhiên một luồng lực lượng vô hình từ trên trời giáng xuống, đem Lý Dật ngăn lại, mặc hắn gào thét chém giết làm sao, nhưng thân thể vẫn như cũ không cách nào di động mảy may, kẹt ở trong phòng chủ yến không ra được.
Ngón trỏ của Tiêu Khinh Vương nhẹ nhàng bắn ra, nhất thời cỗ sức mạnh vô hình ở trước cửa như bọt biển phá ra. Thân thể Lý Dật giống như bị đánh nghiêm trọng, mạnh mẽ gảy trở lại, rơi vào chỗ ngồi của mình. Hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói:
– Hôm nay là ngày vui, bệ hạ thiết yến quần thần. Không nên nháo ra một ít sự tình không vui.