Chương 81: Đan dược có độc (2)
Một bãi chất nhầy cực kỳ hôi thối văng ra, toàn bộ phòng chủ yến nhất thời tràn ngập xú vị buồn nôn, tất cả mọi người đều vội vàng che lỗ mũi, giật mình nhìn quả trứng nát này.
Đúng là trứng ch.ết?
Ánh mắt của mọi người đều trở nên quái dị lên.
Lý Dật cũng dại ra, trên mặt tất cả đều là giận dữ và xấu hổ, hận không thể có cái hầm chui vào...
– Phụ vương, đúng là trứng ch.ết!
Tần Như Tuyết đột nhiên đại hỉ lên, vội vàng nói:
– Ngươi xem, hắn đối với ta như vậy, còn nói đối với ta chân tâm, vọng phụ vương...
Tần Chính hơi nhướng mày, trầm giọng nói:
– Vật này cực kỳ quý giá, người bình thường nơi nào biết. Mua phải trứng ch.ết chứng minh Lý Dật cũng là bị lừa vào tròng.
– Đúng, đúng, bệ hạ nói rất đúng, thần cũng là bị lừa vào tròng a! Cái tên gian thương kia đáng giết ngàn đao!
Lý Dật cắn răng nghiến lợi nói.
Tần Chính cất cao giọng nói:
– Lý Dật khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, công lao to lớn. Hôm nay Trẫm liền tuyên bố, đem Như Tuyết...
– Chậm đã!
Đột nhiên một thanh âm không hòa hài đánh gãy, Lý Vân Tiêu cười nhạt, nhẹ nhàng nói:
– Bích Thủy Long Tình Đan kia, là giả.
– Cái gì?
Nguyên bản đang tức giận Lý Vân Tiêu lại dám đánh gãy lời hắn, nhưng câu nói này vừa ra, nhất thời chấn động đến mức toàn trường đều kinh, tất cả mọi người dồn dập nhìn sang!
Ngay ở trước mặt hết thảy triều thần cùng bệ hạ hiến giả đan, kia là tội lớn mất đầu! Hơn nữa là hiến cho Tiêu Khinh Vương, ai dám giở trò bịp bợm như thế? Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người nhíu lại!
Tất cả đều rơi vào trên người Lý Dật.
Tần Như Tuyết đột nhiên kêu to lên.
– Giả đan, khẳng định là giả đan! Phụ vương, giết hắn!
Nàng tựa hồ bắt được nhánh cỏ cứu mạng, cho Lý Vân Tiêu một ánh mắt cảm kích, hai hàng thanh lệ rơi xuống.
Lý Dật dại ra một hồi, nhất thời giận dữ nói:
– Lý Vân Tiêu, đừng vội nói bậy! Đây chính là ta tiêu tốn đánh đổi to lớn mới mua được đan dược cấp sáu, ngươi dám nói bậy hoặc chúng, bệ hạ, người này lại đang nói bậy, tâm đáng muôn chém a!
Lý Vân Tiêu miệt thị nói:
– Lại nữa rồi?
Lý Dật sững sờ, nhìn trứng thối trong sân, nhất thời ngậm miệng, nhưng ánh mắt kia đủ để đem Lý Vân Tiêu đốt thành tro bụi!
Sắc mặt Tần Chính cũng trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Lương Văn Vũ nói:
– Lương đại sư, ngươi xem đan dược này?
Lương Văn Vũ tiến lên xem xét tỉ mỉ một trận, chán nản nói:
– Bệ hạ, viên thuốc này nhìn qua cũng không giống như là giả. Thế nhưng đẳng cấp quá cao, ta giám định không được.
Tiêu Khinh Vương kiềm chế lại tâm tình gợn sóng, trầm giọng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi nói đan dược này là giả, có chứng cứ không?
Trước đây xác thực cũng có người địch quốc cố ý làm thuốc giả cho hắn, mấy lần suýt chút nữa bỏ mạng. Vì lẽ đó hắn cũng lòng còn sợ hãi.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Muốn giám định rất đơn giản, bởi vì đan dược này bản thân không độc, thế vừa vào máu, liền có thể sản sinh kịch độc, ăn vào tất nhiên tại chỗ đột tử!
– Cái gì?
Tần Chính đột nhiên nhảy lên, ánh mắt nổi giận tìm đến Lý Dật. Nếu thật sự như Lý Vân Tiêu nói, tâm cảu Lý Dật này...
Cái trán Lý Dật bạo xuất mồ hôi lạnh, vội vàng quay đầu nhìn về phía Phương Chân, Phương Chân cau mày lắc lắc đầu, lúc này hắn mới lấy dũng khí nói:
– Bệ hạ, người này hoàn toàn là nói bậy. Sau khi Tiêu thống lĩnh ăn vào, thương thế sẽ tốt, liền chứng minh viên thuốc này làm thật.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Nếu ăn vào đột tử, đầu chó của ngươi có thể đền mạng cho Tiêu thống lĩnh sao?
Lý Dật cả giận nói:
– Tuyệt đối không thể có việc!
Lý Vân Tiêu đối chọi gay gắt nói:
– Ăn vào một quãng thời gian là không có chuyện gì, nhưng trong cơ thể Tiêu thống lĩnh có nội thương, nếu đan dược bộc phát, khà khà, kia là chuyện lớn rồi. Không tin, có thể thử một lần!
– Thử? Làm sao thử?
Lý Dật cười lạnh nói:
– Cấp sáu đan dược quý giá như thế, thử sẽ không còn, đầu chó của ngươi cũng không cách nào đền!
Lý Vân Tiêu cười nhạt.
– Rất đơn giản, dùng đan dược này dính lên chút máu người, sau đó tìm một con chó cho ăn vào. Nếu là chó ch.ết rồi, chứng minh là giả đan, có kịch độc. Nếu trong mười tức chó không ch.ết, chứng minh ta nói là giả. Lại giết chó lấy ra đan dược vẫn kịp.
Tần Chính nói:
– Được, chủ ý này không tệ. Người đâu, kéo một con chó đến! Chuyện hôm nay, trong hai người các ngươi tất nhiên có một người khi quân! Trẫm ngược lại muốn xem xem, là ai to gan như vậy!
Trong mắt Tần Như Tuyết lộ ra lo âu và bất an mãnh liệt, nàng rất sợ việc của mình liên lụy Lý Vân Tiêu, lo lắng sợ sệt không ngớt.
Lý Vân Tiêu cho nàng một ánh mắt an ủi, tiến lên gỡ xuống Bích Thủy Long Tình Đan, từ tốn nói:
– Lão bát, lấy máu của ngươi đi.
Lý Dật cả giận nói:
– Vì sao không lấy máu của ngươi? Đây chính là chủ ý ngươi nói ra!
Lý Vân Tiêu cười lạnh hô:
– 8527!
Lý Dật giận dữ, tức giận run cầm cập nói:
– Ngươi tên súc sinh này nói cái gì?
Lý Vân Tiêu dùng tay hướng Mộng Bạch chỉ tay nói:
– Ta gọi hắn, ta tân thu hạ nhân cấp thấp, đánh số 8527.
Hắn quát to:
– 8527, còn không mau lại đây!
– Thiếu gia, ta đến rồi!
Mộng Bạch hết sức phối hợp chạy vào, dáng vẻ sợ hãi rụt rè, đứng ở bên người Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– 8527, hảo hảo làm việc cho Lý gia chúng ta, đây chính là tiền bối của ngươi.
Mộng Bạch đàng hoàng hướng Lý Dật hô một câu.
– Tiền bối!
Lý Dật tức giận đến đầu óc muốn ngất, hầu như muốn ngã chổng vó. Bị Phương Chân đỡ lấy. Bách quan còn lại đều là mỗi người có tính toán mỉm cười nhìn hai người. Việc của Lý gia, cuối cùng cũng coi như bắt đầu loạn lên.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tiểu Bát, nhỏ mấy giọt máu đến trên đan dược này.
Mộng Bạch trừng mắt, làm bộ sợ sệt nói.
– Tại sao muốn máu của ta? Ngươi cắt mình không được sao?
Lý Vân Tiêu nổi giận, một chưởng đập tới mắng:
– Làm nô tài phải có dáng vẻ làm nô tài! Chủ nhân để ngươi làm gì liền làm thế đó, nào có nhiều tại sao như vậy! Theo tiền bối của ngươi hảo hảo học một ít!
Lúc này Mộng Bạch mới oan ức từ một cái bàn bên cạnh, gỡ xuống một con đao nhỏ cắt thịt nướng, vẻ mặt đưa đám cắt vỡ ngón tay mình, liều mạng bỏ ra một giọt máu tươi lớn chừng hạt đậu, nhỏ lên Bích Thủy Long Tình Đan.
– Được rồi chưa? Đã thật nhiều máu.
Lý Vân Tiêu một cước đá hắn bay ra ngoài.
– Lăn, không hề có một chút dáng vẻ làm nô tài nào!
Hắn lạnh lùng nhìn đan dược này một chút, thản nhiên nói:
– Thấy máu thì sẽ sản sinh độc tính trí mạng, tuy rằng chỉ có một giọt, nhưng cũng đủ để độc ch.ết một tên Vũ Vương cao thủ.
Nội tâm hắn là tầng tầng thở phào nhẹ nhõm. Có máu của Mộng Bạch này nhỏ lên, tội danh hiến độc đan của Lý Dật là bất luận làm sao cũng chạy không thoát. Bản nguyên chi độc trong cơ thể Thiên Địa Độc Thân, chính là khởi nguồn vạn độc, coi như là Đế cấp Thuật Luyện Sư kiếp trước của hắn cũng không cách nào hóa giải, chỉ có thể nghĩ biện pháp bức ra ngoài thân thể.