Chương 1: Tám trăm năm sau
“Trì Dao, ta đối với nàng tình cảm chân thành như vậy, vì sao nàng lại muốn giết ta?”
Trương Nhược Trần hét lớn một tiếng, định nhào về phía trước, nhưng chân giường bỗng kêu “kẽo kẹt” một tiếng, Trương Nhược Trần bật dậy.
Phát hiện thì ra chỉ là một giấc mơ, Trương Nhược Trần mới thở dài một hơi, lấy ống tay áo lau khô mồ hôi trên trán.
Không!
Đây không phải một giấc mơ!
Những chuyện đã xảy ra giữa hắn và Trì Dao công chúa, sao có thể là một giấc mơ được?
Trương Nhược Trần vốn là con trai độc nhất của “Minh Đế”, một trong cửu đại đế quân ở Côn Lôn giới.
Năm mười sáu tuổi, bởi vì có thể chất nghịch thiên nên hắn đã tu luyện tới Thiên Cực cảnh đại viên mãn.
Hắn chính là người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Côn Lôn giới nhưng lại ch.ết ở trong tay thanh mai trúc mã của mình, mà thanh mai trúc mã đó chính là Trì Dao công chúa.
Trì Dao công chúa là nữ nhi của “Thanh Đế”, cũng là một trong cửu đại đế quân.
Minh Đế và Thanh Đế là bạn tri kỉ, Trương Nhược Trần và Trì Dao công chúa cũng là chỉ phúc vi hôn (*), từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu luyện. Một người tư thế hiên ngang, một người tuyệt sắc khuynh thành, có thể xưng là “Kim Đồng Ngọc Nữ” của Côn Lôn giới, hơn nữa hai người còn trở thành một giai thoại trong giới tu luyện.
Trương Nhược Trần không cách nào hiểu được, vì sao Trì Dao công chúa lại ra tay với hắn.
Sau khi ch.ết trong tay Trì Dao công chúa, Trương Nhược Trần tỉnh lại một lần nữa, hắn phát hiện ra bản thân đang ở tám trăm năm sau.
Trong khoảng thời gian đó, Trì Dao công chúa đã bình ổn loạn cửu đế, thống nhất cửu quốc, thành lập đế quốc trung ương, trở thành Trì Dao nữ hoàng, chúa tể của toàn bộ Côn Lôn giới.
Tám trăm năm trước, cửu đế từng xưng bá ở Côn Lôn giới đã trở thành quá khứ, biến mất hoàn toàn trong lịch sử.
Cửu đế đã ch.ết, nữ hoàng thống trị.
Thời đại này, chỉ có một vị hoàng đế, đó chính là Trì Dao nữ hoàng, thống trị thiên hạ, danh chấn Bát phương.
“Vì sao nàng lại muốn giết ta? Vì sao nàng có thể độc ác như vậy? Chẳng lẽ lòng dạ nữ nhân đều hung ác như vậy sao?”
Ánh mắt Trương Nhược Trần trở nên lạnh lẽo, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng không ai có thể giúp hắn trả lời.
Trải qua tám trăm năm, cảnh còn người mất, trừ Trì Dao nữ hoàng có tu vi tuyệt thế, dung nhan xinh đẹp, bất lão bất tử ra thì những cố nhân kia đều đã hóa thành một đống xương trắng, trở về với cát bụi.
Cho dù là cửu đế uy phong lẫm liệt năm đó cũng đã biến mất toàn bộ, chỉ để lại những câu chuyện huy hoàng lưu truyền hậu thế mà thôi.
“Kẽo kẹt!”
Một phụ nhân xinh đẹp, thân thể gầy yếu mặc cung trang đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trương Nhược Trần đang ngồi trên giường, ánh mắt có chút lo lắng: “Trần nhi, con gặp ác mộng sao?”
Phụ nhân xinh đẹp trước mắt này là Vân Vũ quận vương phi, cũng chính là mẫu thân Trương Nhược Trần, Lâm phi.
Chủ nhân cũ của thân thể Trương Nhược Trần hiện giờ chính là một con ma bệnh, ba ngày trước đã bệnh ch.ết ở trên giường.
Sau khi Trương Nhược Trần bị Trì Dao công chúa giết ch.ết, hắn đã tỉnh lại một lần nữa, nhập hồn vào xác của thân thể này. Thật trùng hợp, chủ nhân cũ của thân thể này cũng tên là Trương Nhược Trần.
Khi Trương Nhược Trần vừa mới tỉnh lại cũng có chút bài xích Lâm phi, dù sao trong mắt hắn, Lâm phi cũng chỉ là một người xa lạ.
Nhưng sau ba ngày tiếp xúc, Trương Nhược Trần dần dần phát hiện, Lâm phi thật sự rất quan tâm tới hắn, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận. Thấy Trương Nhược Trần bị ác mộng làm cho giật mình, bà không ngại trời đông gió rét, lập tức chạy đến phòng của Trương Nhược Trần.
Ở kiếp trước, Trương Nhược Trần còn chưa từng gặp mẫu thân ruột thịt của hắn. Nghe nói khi hắn sinh ra thì mẫu thân hắn cũng qua đời. Không ngờ sau khi Trương Nhược Trần bị Trì Dao công chúa giết ch.ết, trọng sinh vào một cơ thể khác lại có được sự quan tâm ấm áp của mẫu thân.
“Có lẽ bà ấy còn chưa biết, Trần nhi của bà ấy đã bệnh ch.ết từ ba ngày trước rồi…”
Nếu hắn nói cho Lâm phi nghe chân tướng, có lẽ bà sẽ không chịu được sự đả kích này.
Trương Nhược Trần nhìn phụ nhân trước mặt, ánh mắt trở nên dịu dàng, khẽ mỉm cười: “Mẫu thân, không cần lo lắng cho con, chỉ là một giấc mơ thôi…”
Lâm phi khoác một chiếc áo khoác màu hồng mỏng manh, ngồi bên cạnh Trương Nhược Trần, vuốt ve trán của hắn, lo lắng hỏi: “Đã ba ngày ba đêm rồi, lần nào con cũng bị ác mộng làm cho tỉnh lại, mỗi lần đều gọi tên Trì Dao. Nàng là ai vậy?”
Lâm phi tất nhiên sẽ không liên tưởng cái tên Trì Dao này với tên của đệ nhất nữ hoàng Trì Dao.
Huống chi, sau khi Trì Dao nữ hoàng thống nhất Côn Lôn giới, thành lập đế quốc trung ương thì đã đổi danh hiệu thành “Đại Uy Đại Đức Nữ Thánh Hoàng”, người bình thường cũng không ai dám nhắc tới hai chữ Trì Dao, bởi vì đó là điều cấm kị.
Trương Nhược Trần nói: “Không phải đâu, mẫu thân, người nghe lầm rồi.”
Lâm phi thở dài một tiếng: “Sau này, tuyệt đối không được gọi thẳng hai chữ Trì Dao, cho dù là trong mơ cũng không được, bởi vì đó là tục danh của nữ hoàng, gọi thẳng tục danh của nữ hoàng chính là đại bất kính, bị người khác nghe được sẽ bị xử tử đó.”
Trương Nhược Trần gật đầu, nắm chặt tay thành nắm đấm, lên tiếng đáp: “Tuyệt đối sẽ không! Sau này…”
Sau này, hắn chính là ác mộng của nàng ta!
Lâm phi nhìn Trương Nhược Trần dáng vẻ gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, bà khẽ thở dài một hơi, trong lòng vô cùng chua xót.
Tuy sinh ra ở trong gia đình quận vương, nhưng từ nhỏ Trương Nhược Trần đã là người yếu ớt nhiều bệnh. Năm nay hắn đã mười sáu tuổi, vẫn chỉ có thể nằm trên giường, e rằng cả đời này hắn chỉ có thể mang bộ dáng yếu ớt như vậy mà thôi…
Bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh huyên náo, còn có tiếng bước chân lộn xộn.
“Các ngươi làm gì vậy? Nơi này chính là Ngọc Thấu cung, ai cho phép các ngươi xông vào đây?” Một thị nữ dung mạo xinh đẹp tiến lên, định ngăn Bát vương tử lại, nhưng lại bị Bát vương tử nhẹ nhàng đẩy một cái, thị nữ kia bị bắn ra xa hơn mười mét.
Bát vương tử là một võ giả, tu vi đạt tới Hoàng Cực cảnh hậu kỳ, một chưởng đánh ra đủ để đánh một khối đá nặng ba trăm cân bắn ra xa mười trượng, huống chi chỉ là một thị nữ gầy yếu vài chục cân?
Thị nữ kia kêu một tiếng thảm thiết, ngã dưới đất, tay trái bị đánh gãy.
Bát vương tử mặc áo bào tơ vàng, trên lưng quấn thắt lưng bằng ngọc thạch, thân thể cường tráng, cánh tay thon dài, chậm rãi bước vào Ngọc Thấu cung, liếc mắt nhìn chằm chằm thị nữ kia: “Một nô tỳ mà cũng dám cản đường của bổn vương, muốn ch.ết sao?”
Sau lưng Bát vương tử là sáu thị vệ mặc áo giáp, thân thể cao lớn, lưng hùm vai gấu, tất cả đều là cấm vệ của vương cung, là tu sĩ võ đạo.
Lâm phi nghe được động tĩnh bên ngoài, bà lập tức trấn an Trương Nhược Trần, sau đó đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Bà nhìn chằm chằm Bát vương tử, hơi nhíu mày nói: “Bát vương tử điện hạ, nơi này chính là Ngọc Thấu cung, cho dù ngươi là vương tử cũng không thể xông vào!”
Bát vương tử Trương Tế ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm phi, cao giọng nói: “Vương hậu có lệnh, mời Lâm phi nương nương và cửu đệ chuyển đến Tử Di thiên điện. Sau này chủ của Ngọc Thấu cung chính là mẫu thân của bản vương, Tiêu phi nương nương.”
Sắc mặt Lâm phi khẽ thay đổi. Bà đã sớm đoán được ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Lâm phi cười một tiếng: “Vương hậu đã muốn đuổi mẹ con chúng ta ra khỏi Ngọc Thấu cung rồi sao? Được! ngày mai ta và Trần nhi sẽ dọn đến thiên điện.”
Bát vương tử nói: “Thật xin lỗi! Mẫu thân nói tối nay muốn vào ở Ngọc Thấu cung, mời Lâm phi nương nương lập tức dọn tới thiên điện.”
Lâm phi biết Trương Nhược Trần ốm yếu nhiều bệnh, không chịu được giày vò, vì vậy giọng nói mang theo ngữ khí cầu khẩn: “Bát vương tử điện hạ, ngươi cũng biết Cửu đệ ngươi ốm yếu, đêm đã khuya, trời thì lạnh, nhỡ…”
Bát vương tử cười lạnh, không khách khí nói: “Lâm phi nương nương, trên đời này có rất nhiều người đáng thương, nhưng không phải ai cũng đáng để bản vương thương cảm. Cửu đệ ốm yếu nhiều bệnh như vậy thì còn sống trên đời làm gì?”
“Nhưng dù sao cũng là Cửu đệ của ngươi…”
Lâm phi còn đang định nói tiếp thì cánh cửa phía sau đột ngột mở ra.
Trương Nhược Trần thân thể gầy yếu, lấy tay chống vào mép cửa mới có thể đứng vững, hắn nhìn chằm chằm Bát vương tử đứng cách đó không xa, giọng nói tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng kiên định: “Không cần cầu xin bọn họ, bây giờ chúng ta sẽ lập tức dọn đi!”
“Trần nhi, sao con lại xuống giường? Bên ngoài rất lạnh, mau trở về phòng đi…”
Lâm phi vội vàng tiến lên đỡ Trương Nhược Trần, sợ hắn nhiễm phong hàn.
Trương Nhược Trần cố chấp lắc đầu: “Mẫu thân, chúng ta không cần cầu xin bất cứ kẻ nào, sớm muộn gì cũng có ngày… chúng ta trở về đây một lần nữa.”
Lâm phi nhìn ánh mắt kiên định của Trương Nhược Trần, dường như bị hắn làm cho cảm động, bà khẽ gật đầu, nước mắt tuôn rơi.
Lâm phi đỡ tay Trương Nhược Trần, chậm rãi đi ra khỏi Ngọc Thấu cung, trừ một thị nữ bị Bát vương tử đánh gãy tay thì những người hầu kia đều ở lại, không theo mẹ con bọn họ rời khỏi Ngọc Thấu cung.
Tất cả mọi người đều biết Lâm phi và Cửu vương tử đã hoàn toàn thất thế, ở nơi này, hai mẹ con bọn họ có lẽ sẽ không thể sống yên ổn.
Lúc đầu bọn họ được điều đến làm người hầu ở Ngọc Thấu cung, hiện giờ bọn họ cũng có thể danh chính ngôn thuận ở lại đây, tất cả đều muốn nịnh nọt vị chủ tử mới là Bát vương tử.
Tử Di thiên điện, bình thường là nơi ở của những vương phi bị thất sủng, vô cùng vắng vẻ, mặt đất phủ đầy lá khô, dường như rất lâu rồi không có ai đến đây.
Trương Nhược Trần ngồi trên ghế đá lạnh lẽo, bên ngoài khoác một lớp áo dày nhưng vẫn cảm thấy toàn thân rét lạnh.
“Thân thể này quá yếu ớt, chỉ có cách tu luyện võ đạo mới có thể khiến cho thân thể cường tráng, nếu không thì cho dù là con trai của quận vương cũng chỉ có thể để mặc người ta sắp xếp mà thôi.” Trương Nhược Trần khẽ lẩm bẩm.
Tám trăm năm rồi, Trương Nhược Trần cũng không biết hiện giờ nếu hắn rời vương phủ thì có thể đi tới nơi nào? Hơn nữa hắn đã trọng sinh vào thân thể này, cho dù là muốn báo thù Trì Dao nữ hoàng hay chăm sóc mẫu thân thì hắn đều phải trở nên mạnh mẽ trước đã.
Khuất nhục ngày hôm nay đều bởi vì hắn quá yếu ớt, không có cách nào phản kháng được, không thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, ngay cả chỗ ở cũng bị người khác chiếm mất.
Muốn được người khác tôn trọng, muốn sống thoải mái dễ chịu thì nhất định phải trở thành võ giả, chứng minh năng lực của mình.
Ở Côn Lôn giới, muốn trở thành võ giả thì đầu tiên phải mở được Thần Võ ấn ký.
Cái gọi là Thần Võ ấn ký chính là tư cách tu luyện võ đạo mà thần linh ban cho con người, nếu không thể mở ra Thần Võ ấn ký thì vĩnh viễn không thể ngưng tụ được chân khí, càng không thể trở thành cường giả.
Trương Nhược Trần đã mười sáu tuổi, nhưng vẫn chưa mở ra Thần Võ ấn ký.
Qua mười sáu tuổi, coi như đã bỏ lỡ độ tuổi luyện võ tốt nhất, cho dù mở được Thần Võ ấn ký thì cũng sẽ không đạt được nhiều thành tựu trong tương lai.
Cùng là con trai của Vân Vũ quận vương, vì sao Bát vương tử có thể tài trí hơn người? Vì sao Bát vương tử lại được cưng chiều? Vì sao Bát vương tử có thể đuổi Trương Nhược Trần và Lâm phi ra khỏi Ngọc Thấu cung?
Bởi vì khi Bát vương tử mười tuổi thì đã mở được Thần Võ ấn ký, hiện giờ đã trở thành võ giả Hoàng Cực cảnh hậu kỳ trẻ tuổi nhất.
“Chỉ cần ta có thể mở ra Thần Võ ấn ký thì có thể tu luyện “Cửu Thiên Minh Đế Kinh”, dựa vào sự huyền diệu của “Cửu Thiên Minh Đế Kinh” thì cho dù bỏ qua độ tuổi luyện võ tốt nhất, cũng vẫn có thể đuổi kịp thiên tài, một lần nữa trở thành cường giả võ đạo.”
“Cửu Thiên Minh Đế Kinh” là bảo điển tu luyện tối cao của Minh Đế, trừ Minh Đế, chỉ có Trương Nhược Trần biết được pháp quyết hoàn chỉnh để tu luyện “Cửu Thiên Minh Đế Kinh”.
“Ngày mai là đại điển tế tự, hi vọng có thể đại được sự ủng hộ của thần linh, mở ra Thần Võ ấn ký.” Trương Nhược Trần nắm chặt tay, ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Lâm phi thu dọn gian phòng xong, lập tức tới đỡ Trương Nhược Trần: “Trần nhi, con mau nghỉ ngơi đi, mai còn phải tham gia đại điển tế tự nữa.”
“Mẫu thân yên tâm, ngày mai nhất định con sẽ mở ra được Thần Võ ấn ký.” Trương Nhược Trần đáp.
“Ừ. Mẫu thân tin tưởng con!”
Lâm phi nhìn Trương Nhược Trần một cái, khẽ thở dài.
Bà không có chút hi vọng nào với việc Trương Nhược Trần mở ra Thần Võ ấn ký, dù sao Trương Nhược Trần cũng đã mười sáu tuổi, cũng không có cơ hội để mở ra Thần Võ ấn ký nữa.
Nhưng vì bà là mẫu thân của Trương Nhược Trần, nên bà nhất định phải cổ vũ cho con trai mình, tiếp thêm tự tin cho hắn.
***
(*) Chỉ phúc vi hôn: Tục cưới gả thời xưa, khi biết thai nhi trong bụng là nam hay nữ, hoặc khi hai đứa bé mới ra đời thì đã định sẵn hôn ước. Còn gọi là “chỉ phúc thành thân” hoặc “chỉ phúc vi thân”.