Chương 59: Ăn Trương Vũ Hi (1)

Trương Vũ Hi tiến lại gần hắn, hoàng tước bào của nàng hơi xộc xệch do vừa té ngã, hai má hồng phấn, mái tóc hơi rối, bước chân lảo đảo.
Nàng lộ ra dáng vẻ tiểu mỹ nhân gợi cảm mê người, môi chúm chím tô son đỏ yêu kiều mở miệng:"Cửu đệ, ngươi đang nhìn gì vậy".


Bộ ngực sữa nàng lúc lắc, nàng cố ý làm động tác kéo áo xuống, cổ áo nhỏ lại bị nàng kéo căn bản không che nổi bên trong, để lộ ra cái yếm màu hồng phấn, lộ ra phần tuyết trắng thấp thoáng ẩn hiện.


Trương Nhược Trần ánh mắt sáng rực như nhìn thấy đại lục mới, hắn giả vờ quan tâm:"Tỷ tỷ, tỷ có sao không?".
Ánh mắt hắn dán chặt vào hai đồi núi, thầm nghĩ:"Ít nhất là cup D, thật khủng bố a! Nếu được nhào nặn nó thì ta ch.ết cũng không tiết".


Cửu quận chúa làm bộ không thấy, nàng làm ra vẻ bị thương nhẹ, bước đi uể oải, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.


Trương Vũ Hi choáng váng ngã vào lồng ngực của Trương Nhược Trần, gò má hồng hồng, chậm rãi nói:"Cửu đệ, tỷ thây mệt quá, đệ có thể dìu tỷ một tý được không?".
Nàng thầm khen diễn kỹ của mình, xứng đáng được 10 điểm.


Trương Nhược Trần gật đầu như mổ thóc, vội dìu nàng, nói:"Tỷ yên tâm, cứ để đệ".
Hắn dìu nàng vào một gốc cây gần đó, cả hai ngồi bệnh xuống.


available on google playdownload on app store


Trương Nhược Trần ân cần thăm hỏi nàng, hắn vươn tay xoa bóp lưng nàng, nói:"Tỷ cứ ngồi đó, đệ sẽ xoa bóp cho, tỷ cứ yên tâm, tài nghệ của đệ là đỉnh cấp, đảm bảo khiến tỷ hài lòng mới thôi!".


Trương Vũ Hi mỉm cười, nụ cười như trăm hoa đua nở, nàng rất hài lòng với thái độ của hắn, nhiệt tình, biết chăm sóc cho người khác.
"Xem ra tương lai hắn sẽ là một nam nhân tốt, dù hơi háo sắc một tý nhưng không sao, nam nhân háo sắc mới đúng". Trương Vũ Hi thầm nghĩ.


Thăm dò đến mức độ này đã đủ rồi, cũng nên tiếp tục tham gia khảo hạch.
Đang lúc nàng muốn đứng dậy thì lúc này Trương Nhược Trần hành động!
Nguyên bản hắn đang nhẹ nhàng xoa bóp, biểu lộ vô cùng thành thật thì hai tay hắn bắt đầu sờ loạn khắp người nàng.


Ma trảo du tẩu trên lưng nàng, không ngừng sờ soạn.
Trương Vũ Hi nhận ra điều bất thường, nàng hơi đỏ mặt, gắt giọng nói:"Trương Nhược Trần! Đệ làm gì vậy?".


Trương Nhược Trần cười hắc hắc, hắn hơi tiến tới, vươn đầu lưỡi vào tai ngọc của nàng, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ láp bên trong, kề sát thấp giọng nói:"Trương Vũ Hi! Đệ thích tỷ từ lâu rồi, bây giờ mới có dịp bày tỏ với tỷ, làm nữ nhân của ta đi!".


Dứt lời, ma trảo của hắn từ phía sau chộp vào bộ ngực sữa của nàng, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được độ mềm mại, co giãn 10 phần.


"Thật lớn a! Nàng là người có bộ ngực lớn nhất ta từng được sờ, không ai có thể so với nàng, Hi Nhi à, ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta đi". Trương Nhược Trần mạnh bạo nói, ma trảo hắn bắt đầu tìm tòi phía dưới, cặp mông kia quá căng tròn đến nỗi tay hắn không bóp hết.


Trương Vũ Hi còn đang sững sờ, nàng không nghe nhầm chứ? Trương Nhược Trần thích mình?
Tuy nói là tỷ đệ nhưng thật ra hai người rất ít gặp mặt, quan hệ ngoài mặt rất tốt nhưng nàng chưa bao giờ để ý tới hắn, số lần hai người gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Nói đúng ra nàng chỉ xem hắn là một biểu đệ thông thường, không khinh bỉ hắn nhưng cũng không quá thân mật, nguyên nhân là vì thiên phú của hắn, phải biết một đệ đệ không có thiên phú thì có gì đáng để coi trọng chứ?


Hắn lại nhu nhược, nhiều bệnh tật quấn thân, chẳng có gì để khiến nàng chú ý, nhiều nhất là nhìn nhiều vài lần mà thôi.
Nếu hắn bị người khinh bỉ, thậm chí nhục nhã thì nàng cũng không thèm xen vào.
Có người sẽ thương tiếc một con kiến sao?
Không có!


Thế giới này rất coi trọng võ đạo, nếu không có thực lực ngươi chỉ là sâu kiến, nếu là cường giả thì muốn làm gì cũng được.
Mạnh được yếu thua, đây là quy tắc, là luật thép!
Nếu đã vậy thì tại sao nàng phải coi trọng hắn? Không bỏ đá xuống giếng cũng không tệ rồi.


Nhiều nhất là động viên, an ủi hắn vài câu mà thôi.
Mãi đến khi thiên phú của hắn thể hiện ra ngoài, nàng mới chân chính coi trọng hắn.
Một vị thiên tài xứng đáng được coi trọng.
Nhưng nếu nói tình yêu nam nữ là không thể nào!


Vậy mà bây giờ, đã từng là sâu kiến nàng không để vào mắt, triển lộ thiên phú cao siêu, muốn tỏ tình với mình?
Có nên đáp ứng hay không?


Trong lòng phức tạp suy tư, ngoài mặt nàng đang sững sờ, Trương Nhược Trần thấy vậy cười hắc hắc, thầm nghĩ nàng hẳn đây suy tư a! Cũng được, để nàng suy nghĩ đi.
Hắn đẩy nàng xuống bãi cỏ, khoé miệng vểnh lên.
Hắn ăn chắc nàng rồi!


Trương Vũ Hi thấy hậy thì hét toáng lên, nàng giận dữ quát:"Trương Nhược Trần, ta chỉ xem ngươi là biểu đệ của ta, không có tình ý với ngươi, mau bỏ ta ra nhanh, nếu không đừng trách ta không khách khí".
Nàng muốn đứng dậy, rời đi chỗ này.






Truyện liên quan