Chương 96: Ăn Dấm
Vân Nhi mỉm cười ngọt ngào, nói:"Trương ca ca, để ta lau mồ hôi cho ngươi".
Trương Nhược Trần khẽ gật đầu, Vân Nhi tiến lên đưa cho hắn ly nước rồi bắt đầu tỉ mỉ lau mồ hôi cho hắn.
Trương Vũ Hi một bên nhìn, nàng tức giận trừng mắt nhìn Vân Nhi, ánh mắt kia như muốn nói:"Bóng đèn này, tức ch.ết ta!".
Bỗng nàng nghĩ ra một ý hay, cười khẽ nói:"Ta cũng lau cho cửu đệ".
Nàng lau phần lưng của hắn, Vân Nhi lau trên mặt.
Trương Nhược Trần bén nhạt phát hiện mùi thuốc súng, nhưng hắn giả vờ không biết, các nàng tranh đấu càng kịch liệt thì mình càng có lợi, tại sao không làm?
Trong lòng hắn thầm cao hứng, điều này nói rõ hai người đều yêu thích mình mới có biểu hiện ghen tuông như vậy.
Một lát sau, Trương Vũ Hi nghĩ ra cái gì, hỏi:"Cửu đệ, ngươi có biết là vị thiên kiêu của Lâm gia cùng Thất ca đính hôn hay không?".
Trương Nhược Trần hỏi:"Vị nào Lâm gia?".
Trương Vũ Hi im lặng, một lát sau mới nói:"Đương nhiên là biểu muội của ngươi chứ ai, Lâm Nính San! Tin tức mới vừa từ trong cung truyền ra, nghe nói phụ vương cùng Vương hậu nương nương đã đồng ý, hôn kỳ đã định qua sang năm đan thu tiết!"
"Ừm".
"Uy? Có ý tứ gì? Nính San liền muốn gả cho Thất ca, ngươi liền không có chút nào thương tâm? Sau này, ngươi sẽ phải bảo nàng tẩu tử!" Cửu quận chúa không hiểu hỏi.
Vân Nhi cũng tò mò nhìn Trương Nhược Trần, không phải trước đây hắn rất yêu thích Lâm Nính San hay sao? Bây giờ lại làm như không quan tâm?
Trương Nhược Trần cười khẽ, nói:"Bọn hắn người Lâm gia cùng Thất vương tử đính hôn, cùng ta có liên can gì? Ta tại sao muốn thương tâm? Cửu tỷ, đã ngươi tới, liền lại theo ta cùng đi một chuyến Hoàng cấp Đấu Võ Cung."
"Đi Hoàng cấp Đấu Võ Cung làm gì? Chẳng lẽ..."
Cửu quận chúa xinh đẹp trên mặt, lộ ra một tia thần sắc kinh dị, một cái Tiêm Tiêm ngọc thủ che đôi môi, có chút phát run mà nói: "Ta nghe nói, ngươi tại Man Thần Trì liên tiếp tu luyện hai mươi bốn ngày, chẳng lẽ tu vi đột phá đến Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn?"
Trương Nhược Trần gật đầu cười.
"Thật sự là một cái đồ biến thái, tốc độ tu luyện làm sao lại nhanh như vậy?" Cửu quận chúa đôi mắt đẹp trừng đến nhỏ giọt tròn, cái cằm đều muốn rơi trên mặt đất.
Phải biết, nàng cũng là một vị Võ Đạo thiên tài, năm gần 16 tuổi, liền đạt tới Hoàng Cực Cảnh trung cực vị. Thế nhưng là cùng Trương Nhược Trần so ra, nàng cảm giác mình liền là một cái tầm thường.
Trương Nhược Trần cười cười, cũng không trả lời, hắn trò chuyện vài câu với hai người rồi vào phòng thay một bộ y phục mới tinh, sau đó ra ngoài cáo biệt Vân Nhi, trong ánh mắt ghen tuông của nàng, hai người cùng lên một cỗ xe.
Trương Nhược Trần cùng Cửu quận chúa lái một cỗ hoa lệ cổ xa, lái ra khỏi cửa cung, hướng về Hoàng cấp Đấu Võ Cung tiến đến.
Trong xe ngựa, Trương Vũ Hi nhìn hắn bình thản, tức giận dùng:"Véo Thần Chưởng" véo hắn một cái vào eo.
"Ui, Cửu tỷ, ngươi véo ta làm gì?". Trương Nhược Trần vội nói.
Trương Vũ Hi hừ lạnh một tiếng, nói:"Có phải ngươi cùng Vân Nhi có chuyện gì không? Đừng nói với ta là ngươi không biết, ánh mắt nàng ta nhìn ngươi giống như là nhìn tình lang của mình vậy".
Trương Nhược Trần hơi do dự rồi gật đầu, nói:"Vân Nhi đúng là phát sinh chuyện đó với ta, ta cũng hứa là sau này sẽ lấy Vân Nhi làm vợ rồi".
"Hừ, nam nhân đều là hoa tâm đại củ cải, không biết ta vì sao lại bị ngươi dụ dỗ mới yêu ngươi, giờ nghĩ lại thật hối hận". Trương Vũ Hi hai mắt đỏ hồng xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Trương Nhược Trần vội cười làm lành, nói:"Cửu tỷ, tỷ yên tâm là ta sẽ không bỏ một ai, tỷ đừng giận, thật ra đối với đệ nữ nhân nào cũng vậy, nhưng chỉ cần là nữ nhân của đệ thì đệ sẽ đối xử công bằng".
Hắn vuốt ve, an ủi một hồi, Trương Vũ Hi mới hết giận.
Trương Nhược Trần nắm lấy cơ hội, sờ soạng mò mẫm vào sâu trong cổ áo của nàng, ma trảo hắn thoả thích du tẩu, đi tới đâu là Trương Vũ Hi khẽ run run tới đó, cực kỳ vui thích.
Trương Vũ Hi cũng không bài xích, mặc cho hắn làm bậy, đến khi ma trảo của hắn thò vào yếm, bóp nắn bầu ngực của nàng, trọng điểm chăm sóc đầu ti hồng phấn.
Nàng khẽ rên rỉ một tiếng, doạ cho phu xe tò mò hỏi:"Cửu quận chúa?".
Trương Vũ Hi vội nói:"Không có chuyện gì!".
Nàng ngượng ngùng đẩy hắn ra, chỉnh sửa lại y phục, khuôn mặt đỏ ửng yêu kiều mắng:"Cửu đệ nên thành thật một chút, bên ngoài rất đông người!".
Trương Nhược Trần vội gật gật đầu, nói:"Cửu tỷ yên tâm, đệ sẽ không làm nữa".
Hắn cũng sợ bị phát hiện, tuy nói hắn trọng sinh vào 800 năm sau nhưng tuổi thật chỉ có 16 tuổi, tâm tính vẫn là một thiếu niên "thuần khiết", "non nớt", đối với chuyện ȶìиɦ ɖu͙ƈ rất thích thú nhưng không có lá gan quá lớn, nếu hắn mạnh bạo hơn một chút thì Tần Nhã đã không đè lên người hắn chơi 3 ngày 3 đêm.
Đây là lẽ thường tình, sau này khi đã sống vạn năm tuổi Trương Nhược Trần thầm mắng hồi xưa mình quá ngu xuẩn, vậy mà để Tần Nhã chơi miễn phí cường bạo mình lâu như vậy, sau này cứ nghĩ tới đó là hắn lại kéo Tần Nhã ra vỗ mông trừng phạt nàng tội làm nhục phu quân.