Chương 15: Trở về nơi chất chứa đau thương và kỉ niệm
Hôm nay là chủ nhật, bọn F và S rủ nó đi chơi nhưng nó lại từ chối vì nó muốn “đến đó“. Sau 30" lái xe nó đã đứng trước cổng của biệt thự “Hoa Hồng” được ba nó tặng vào diệp sinh nhật của hai chị em nó. Đi vào trong lên đến tầng ba, đứng trước cánh cửa phòng làm bằng gỗ quý, được điêu khắc tỉ mỉ lộ ra vẽ sang trọng.
Dùng hai tay đẩy cánh cửa trước mặt ra, bước vào trong giọt nước mắt cũng từ từ rơi ra. Nó vẫn như xưa, thiết kế theo hình tròn. Từ cửa nhìn vào sẽ thấy một chiếc giường hình tròn màu đen, xung quanh là vô số những kệ sách được sắp xếp theo quỹ đạo hình xoắn óc được chất rất nhiều sách cùng những món đồ thường là quà tặng hay kỷ vật của hai chị em nó.
Nó đi đến chiếc giường kia, vẫn như năm xưa nhưng tại sao lại lạnh lẽo đến vậy? Nhớ ngày xưa ở căn phòng này là nó và chị cùng nhau chơi đùa thoải mái chứ không phải như bây giờ, chỉ còn lại nó, phải…chỉ còn mình nó.
Nhưng mà những kỷ niệm hạnh phúc đó cũng chỉ là tạm thời vì cái ngày định mệnh của ba năm trước, cái ngày quyết định sự tồn vong của tập đoàn Shinwa cũng đã đến.
……Ba năm trước…!…………
Ông trùm Trương Hùng, một người luôn luôn đối đầu với tập đoàn Shinwa hôm nay đã trực tiếp ra tay thủ tiêu đại gia tộc Nguyễn Hoàng.
Ở một bãi đất trống gần ngoại ô những âm thanh quen thuộc vang lên, tiếng gió rít chói tai do vận tốc quá lớn của những cây kim độc đang bay trong không gian. Màn đêm vô tận tiếng va chạm của những thanh kiếm, gậy, tiếng đánh đấm đau điếng, tiếng súng nổ vang trời, tiếng kêu la thảm thương của người thua trận. Thật ghê tởm và đáng thương.
Nó người con gái với chiếc mặt nạ trắng trên mặt đang hăng say trong trận chiến thì bổng có tiếng la kinh hoàng vang lên bên tai.
- Aaaaaaa… _ tiếng của ai kia, hình như là của…Khiết My!
- Đùng _ gì thế…tiếng súng, là tiếng súng nổ. Trong lúc nó vẫn chưa nhận thức được gì thì khi quay lại chỉ thấy chị nó đang đứng trước mặt nó cùng lúc tiếng súng…nổ.
- Phập _ viên đạn đó đã trúng rồi, viên đạn nhấm vào chị nó đã trúng rồi.
- Phịch _ Khiết My đã ngã xuống, máu bắn tung toé lên người nó, nó ngã quỵ.
- Chị, chị đừng xảy ra chuyện gì được không? Chị đừng bỏ Halee mà, chị… _ nó ôm chị nó vào lòng, nó thét lên và vỡ oà ra khóc. Còn chị nó đang nằm trên tay nó ánh mắt bi ai, hận thù che lấp.
- Em hãy hứa với chị…khụ khụ…phải trả thù cho chị, nhất định phải…khụ…trả thù cho chị _ chị nó vừa nói miệng vừa ho ra máu, nó rất đau lòng khi nhìn thấy chị như vậy, nhưng người con gái trong tay lại không nghĩ như vậy…
- Chị, chị đừng nói như vậy, chị nhất định không có chuyện gì, nhất định _ nó khóc những giọt nước mắt lăn dài ướt đẵm cả gương mặt thiên thần ẩn nắp đằng sau chiếc mặt nạ kia.
- Hứa với chị…nghe em _ chị nó vẫn không phản ứng trước những gì nó nói. Khiết My chỉ mở miệng nói được một câu cuối cùng rồi bàn tay được đặt trên mặt nó lúc nãy giờ cũng đã rơi, nhịp tim ngừng hẵn hơi thở chẳng còn, giọt nước mắt khẽ lăn dài.
- Khôngggggg _ nó thét lên trong vô vọng âm thanh vang xa, chị nó đã đi rồi, rời xa cuộc sống của nó, chị đã bỏ nó rồi sao? Không, chị không hề bỏ nó vì sao ư, vì trong tim nó chị luôn tồn tại.
Nó ngẩng mặt lên nhìn về hướng phát ra tiếng súng thì chỉ thấy một người đàn ông cao ráo mặt một bộ đồ màu đen trang nhã trên mặt còn có một chiếc…mặt nạ quỷ. Nó nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận, nó thề nhất định sẽ trả thù cho chị, người mà nó yêu thương nhất...
Nó để xác của chị ở đó chạy thẳng đến chỗ của “mặt nạ quỷ” nhưng “đùng, bùm, đùng đùng…” tiếng nổ vang rềnh, khi nó quay đầu lại chỉ kiệp nhìn thấy nơi đặt thi thể của chị đang phát ra tiếng nổ lớn, bom nổ, nổ rất lớn nó không chịu nổi nữa. Nó đã để cho tên hung thủ kia thoát thân, nhưng nó đã thề rằng, nó nhất định sẽ trả thù cho chị mình.
Cuối cùng Shinwa vẫn thắng, người thoát được cũng chỉ có tên Trương Hùng và mặt…nạ quỷ. Trên mặt đất vô số xác người kẽ bị thương kẽ thì ch.ết. Đám tang của chị nó cũng được tổ chức rất trang trọng, một đám tang không có thi thể, kể cả tro cốt cũng đã lụi tàn, nhưng nó đã không tham dự, nó đã trốn ở một góc khóc đến xưng cả mắt, nếu không phải nó đồng ý đổi mặt nạ với chị thì mọi chuyện sẽ không như thế này, nó cảm thấy có lỗi, rất nhiều…!
Kể từ ngày hôm đó trở đi, nó bắt đầu có cảm giác sợ hãi với những âm thanh phát nổ như tiếng súng, tiếng nổ lớn. Mỗi lần đối mặt với những âm thanh đó nó đều mất bình tĩnh thẫm chí là ngất xỉu.
……Hiện tại…!.…………
Nó vẫn ngồi đó, vẫn khóc nức nở. Nó nhớ lại, nó đau lòng, rất đau...
- Aaaaaaaaa… _ nó la thật to, nó không muốn như vậy nó rất muốn chị trở lại bên nó, nó rất muốn. Nó đã khóc rất nhiều sau đó cũng đã ngủ thiếp đi.
Nhưng nó không hề biết rằng ở trong một khoảng không vô tận nào đó có một “bóng hình” đang âm thầm mãn nguyện…!