Chương 35: Thư nặc danh
Bugatti Veyron rẽ vào cổng lớn của Bảo Cảnh Đường. Cửa xe mở ra, Dương Lâm lãnh đạm bước xuống, gương mặt không lộ chút cảm xúc.- Ông xã!
Evil chẳng biết từ đâu xuất hiện, chạy đến ôm cổ anh, cười rạng rỡ. Bàn tay to siết lấy vòng eo nhỏ gọn, đáy mắt Dương Lâm hiện rõ yêu chiều
- Không phải em nói muốn tới trung tâm thương mại sao? Vì đâu mà hiện tại còn ở nhà?
- Không có ông xã, người ta cũng không muốn đi nha.
Evil phụng mặt, Dương Lâm nhìn bộ dạng của cô, khẽ cười. Ánh nhìn càng trở nên dịu dàng.
- Mà, tại sao ông xã về nhà giờ này?
- Ừ, anh để quên một thứ.
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy Evil rời một tay khỏi cổ anh, xòe lòng bàn tay làm lộ ra chiếc USB có kích thước rất nhỏ.
- Phải nó không?
- Bà xã, em....
Dương Lâm nhíu mày, không lẽ cô đã xem nó? Không, không có khả năng. Thứ này là đích thân anh đặt rất nhiều mã khóa, thông tin bên trong tuyệt đối an toàn. Nghĩ tới đây, Dương Lâm bình ổn lại tâm tình, cất giọng trầm ấm
- Cảm ơn bà xã đã lấy nó giùm anh.
Nhưng khi anh đưa tay toan cầm lấy chiếc USB , Evil đã nhanh chóng nắm tay lại. Cô hơi nhếch môi, biểu cảm xinh đẹp mê người. Riêng có đôi mắt là khẽ sáng, lóe lên từng tia sắc bén
- Anh không định nói gì với em sao? Ông xã của em- chủ nhân của Bạch Hổ.
***
- Cút! Cút hết!
Thanh âm từ tính đè nén tức giận, đáy mắt Dương Phong hằn lên từng tia máu. Đồ đạc trên bàn đều bị hắn xô xuống nền nhà. Từ ngày mẹ hắn mất tích đến nay đã được nửa tháng, tại sao tìm lâu như vậy vẫn là chưa tìm ra một chút thông tịn? Lại chưa kể, lực lượng đặc biệt của Wolf cũng đã dùng tới. Không lẽ trên đời, còn có người dám chống lại Dương Phong hắn?
Khốn thật!
Hai tay siết chặt thành quyền, nhưng đến cuối cùng vẫn là bất lực buông lỏng. Châm lên một điếu xì gà Cuba, hắn quay người hướng ra cửa sổ sát đất, đáy mắt lộ rõ trầm tư.
Cốc! Cốc! Cốc!
- vào đi.
Dương Phong dập tắt thuốc, đưa mắt hướng nhìn ra phía cửa ra vào. Sau một khắc, vẻ mặt hắn lộ rõ kinh ngạc.
- Gia gia, sao người tới đây?
Dương lão gia khom người chống long trượng bước đến, chậm rãi ngồi xuống sô pha bên cạnh, giọng ông trầm trầm.
- Ngồi xuống đi.
Đợi hắn yên vị ở ghế đối diện, ông mới lấy trong người ra một phong thư, đặt xuống bàn.
- Gia gia, đây là.....
- Thứ này được chuyển tới hòm thư nhà ta. Mở ra đi....
Dương Phong nghe lời, cầm lấy phong thư dưới bàn, bên trong có một tờ giấy khổ a , dòng chữ đánh máy đỏ sậm rất lớn, nổi bật trên nền giấy trắng " The game continues"
Dương Phong hơi nhíu mày, mắt vẫn dán chặt vào dòng chữ, tâm tư hỗn độn một mảng
- Con nghĩ về điều gì khi xem nó?
- Về cái ch.ết của chú ba. Khi ấy là "start game".
- Không sai, nếu ta đoán không nhầm, mẹ con, là lành ít dữ nhiều.
Tờ giấy trong phút chốc biến thành nhàu nát. Sắc mặt hắn u tối, đôi mắt lạnh ánh lên từng tia máu đỏ rực.
- Giờ không phải lúc con để thù hận che lấp lí trí, ta muốn con tìm ra kẻ đứng sau, rồi tiêu diệt kẻ đó. Bằng năng lực của Wolf và....
Ngừng một chút, Dương lão gia tháo bỏ chiếc nhẫn lục bảo ở ngón trỏ, đặt xuống bàn.
- Và bằng Thập Quỷ.
Hai chữ "Thập Quỷ" làm Dương Phong chấn động không ít, vẻ mặt không rõ là bất ngờ hay kích động.
- Gia...gia....người.....
Dương lão gia nhấp ngụm trà nóng, tầm mắt mông lung như chuẩn bị chìm vào hồi tưởng, giọng nói xa xôi
- Có những sự thật, đến một lúc thích hợp...con người ta buộc phải nói ra...
Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống sa hoa ở một đất nước xa xôi, hương vị dục vọng lan tràn khắp không gian, bện chặt lấy đôi nam nữ mải miết dây dưa trên giường lớn. Người phụ nữ mím chặt môi, ngâm nga trong cổ họng từng âm thanh sung sướng mê loạn. Hơi thở nóng rực nam tính của người phía trên phả vào mặt cô, giọng hắn trầm trầm gợi cảm
- Em đang quằn quại trong khoái lạc tôi mang đến, đúng không?
- Daniel....em muốn....em muốn anh....ư....ư....
Bạc môi băng lãnh khẽ nhếch, cười lạnh một tiếng, hắn cúi đầu ngậm lấy nhụy hoa hồng rực, khẽ cắn ʍút̼. Người phụ nữ dưới thân lại rên lên trong khoái lạc, hòa vào hơi thẩm trầm đục của nam nhân. Môi hắn như mang theo từ trường, đặt lên đâu cũng làm cô sung sướng, thỏa mãn đến tê dại. Vòng tay mềm mại như rắn nước quấn lấy cổ hắn, hai chân thon thả gì chặt bên hông, cả cơ thể không ngừng uốn éo. Đáy mắt hắn phút chốc lóe lên bén nhọn, bàn tay to đặt bên đùi cô, một tay lướt nhẹ lên đường cong cơ thể, mạnh mẽ thúc vào từng cái, mỗi một lần tới đều là một lần tận cùng.
Cô oằn mình dữ dội, rên rỉ, thở dốc, dục vọng nguyên thủy, khoái cảm trần trụi đã đưa cô đến bờ hoang lạc. Đúng, chỉ có người đàn ông này, chỉ có người này mới có thể khiến cô thỏa mãi đến điên cuồng. Mới có thể cho cô biết đỉnh cao của tình ái thực sự. Cô yêu hắn, say mê hắn, điên cuồng vì hắn.
- Daniel...đừng dừng lại....xin anh....tiếp tục đi....
Cứ thế, hai người họ bện chặt nhau trong dục vọng trầm luân. Cơn kích tình qua đi, người đàn ông rời giường, bước vào nhà tắm. Nước lạnh chảy dọc theo cơ thể màu đồng săn chắc, trong làn nước mờ ảo, gương mặt hắn ẩn hiện không rõ. Một đấm vung ra, chiếc gương lớn trước mặt vụn thành nhiều mảnh, mà tay hắn, tuyệt nhiên không có lấy một mảnh xước, bờ môi nhếch lên đầy ma mị
- Năng lực của cậu chỉ có vậy thôi sao? Phong....
Cửa phòng tắm mở ra, hắn bước ra ngoài, trông thấy người vẫn còn nằm ở trên giường, hai hàng lông mày lạnh nhạt nhíu lại
- Daniel...
Cô khẽ gọi, gương mặt hồng hồng vẫn còn lộ rõ e thẹn. Nhưng khi trong thấy biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt cùng sự không hài lòng rõ ràng nơi đáy mắt, người phụ nữ có chút run rẩy, vội vàng sửa lời
- Boss, xin lỗi. Tôi sẽ lập tức rời khỏi.
Hắn không nói gì thêm nữa. Đi đến trước tủ lấy một bộ âu phục, từ tốn thay đồ. Trước khi rời khỏi phòng còn buông lại một câu nghiêm nghị
- Nghỉ ngơi cho tốt. Rồi đi làm nhiệm vụ được giao.
- Vâng.
Tiếng cô đáp lại rất nhỏ từ phía sau. Cửa đóng lại, căn phòng tráng lệ đến cuối cùng cũng chỉ còn mình cô. Nước mắt vô thức chảy ra, cô biết, hắn và cô, vĩnh viễn là không thể.
( Chương này chắc hơi ngắn. Rất xin lỗi độc giả. Lần sau ta sẽ cố gắng kéo cho nó dài ra^^)