Chương 19: Thời còn trẻ hết sức lông bông – Băng hỏa song tuyệt

Edit: Thủy Lưu Ly
*Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu
Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu
Noãn phong huân đắc du nhân tuý
Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu.
(dịch thơ – Nam Trâm dịch
Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu
Tây Hồ múa hát đến bao lâu ?
Gió êm đã ngấm say lòng khách


Dám bảo Hàng Châu cũng Biện Châu)
Trước khi bước vào Phiêu hồng lâu, tuy Vân Cuồng cũng từng tưởng tượng qua nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy so với thi từ thì ấn tượng càng thêm sâu sắc.


Lúc này thanh lâu đệ nhất Sở kinh nơi nơi giăng đèn kết hoa, hương thơm của phấn son phiêu đãng trong không khí, đến người ở bên ngoài cách lâu một khoảng xa cũng có thể ngửi thấy được. Trước lâu có nhiều vị cô nương ăn mặc rực rỡ, xinh đẹp đang đứng, mỗi người đều cười đến tình chân ý thiết (chân thành) động lòng người. Khách nhân lui tới cũng đông đúc đa dạng, náo nhiệt vô cùng.


Vân Cuồng quyết định một thân một mình dấn bước. Nàng kiên quyết nâng cằm, chắp hai cánh tay nho nhỏ sau lưng, chân chậm rãi dẫm từng bước tiến vào Phiêu Hương Viện, cũng lập tức khiến đông đảo khách nhân ở bên trong lâu nghẹn họng, trân trối nhìn chăm chú vào nàng.


Trời ạ! Bọn hắn không có nhìn lầm chứ?
Có phải trời hôm nay muốn sập xuống phải không? Làm sao mà một tiểu hài tử không đến mười tuổi cũng có thể đến kỹ viện.


Khóe miệng mọi người đồng loạt run rẩy, nhưng tú bà Hồng mẹ* lại không cảm thấy…xấu hổ một chút nào. Bà vặn vẹo thân hình mập mạp, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu hài tử xinh đẹp, có đôi mắt trong suốt không giấu được sự khôn khéo khiến người khác phải kinh hãi kia.


available on google playdownload on app store


(*lý do ta để Hồng mẹ mà ko phải từ khác vì để tăng độ lừa gạt của tú bà với nữ chính)


Vân Cuồng thành công giả dạng một kẻ đệ tử nhà giàu mới nổi. Trên người nàng đeo bao nhiều là đồ trang sức, tùy tiện lấy một món ra cũng là vô giá, hoàn toàn là loại khách nhân có nhiều tài bảo. Ở địa phương có bạc là tổ tông như thế này thì đừng nói nàng thoạt nhìn chỉ là một tiểu hài tử tám chín tuổi thì tú bà cũng không dám khinh thường.


“Tiểu công tử, đây là lần đầu tiên đến chỗ chúng ta đi*? Có gì thì cứ nói với mẹ, mẹ chuẩn bị cho Tiểu công tử ngài những thứ tốt nhất, cũng tìm mấy tỷ tỷ xinh đẹp đến cho ngài ngoạn**”
(*để nguyên chứ đi này để tăng sắc thái buồn nôn cho tú bà.)


(** ngoạn này cũng có nghĩa là chơi nhưng để thuần việc thì nó không được trong sáng lắm cho nên ta để nguyên convert)


Nhìn thấy Hồng mẹ mặt mày hớn hở, bộ dáng sẵn lòng thay chủ nhân làm việc, Vân Cuồng hài lòng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên thần thái đáng yêu, răng nanh nho nhỏ khả ái lộ ra: “Tốt lắm, mẹ, hôm nay bổn công tử sẽ bao cả Phiêu Hồng lâu. Ngươi mau gọi tất cả những cô nương xinh đẹp trong này gọi đến cho bổn công tử! Còn bọn hắn… Đều đưa bọn hắn ra ngoài hết đi! Bổn công tử không thích ồn ào!”


Nói xong Vân Cuồng tỏ ra không kiên nhẫn, hung hăng càng quấy quơ quơ bàn tay nhỏ bé phấn nộn đẹp như mỹ ngọc của mình, hoàn toàn không để ý những người khác bị lời nói của mình làm cho nghẹn uất đến ánh mắt càng trừng lớn kinh ngạc. Trên thái dương của bọn họ cũng ẩn ẩn nổi lên gân xanh, rất có tư thế chuẩn bị bùng nổ đồng loạt.


Này… Tiểu tử thối này nói cái gì? Bao toàn bộ Phiêu Hồng lâu?
Mọi người lúc này nhất thời cười vang, bốn phia xôn xao, ồn ào nghị luận.


“Tiểu đệ đệ, nhìn ngươi còn chưa cai sữa phải không! Tốt hơn hết ngươi nên nhanh chóng trở về nhà ăn thêm hai năm đi, nếu không ngươi làm sao có thể tiêu thụ nổi những cô nương này?”


“Tiểu tử, vẫn nên chờ đến khi lông ngươi dài ra thì lại đến nơi này đi. Nơi này là nơi những đại nam nhân đến, một tiểu hài tử còn chưa dứt sữa như ngươi mà cũng muốn đến đây cùng bọn ta thưởng cô nương?”


“Cũng không nhìn lại xem mình mới bao nhiêu tuổi! Ngươi nhanh chóng về nhà soi gương xem, chỉ bằng bộ dạng nho nhỏ này? Ngươi nghĩ ngươi có được không?”


Lần lượt những lời châm biếm, chửi rủa từ bên cạnh truyền ra, các cô nương oanh oanh yến yến cũng vui vẻ cười thành một đoàn, ai cũng không đem lời của một tiểu hài tử như thấy này để trong lòng. Nói đùa phải không, một tiểu quỷ nói muốn bao Phiêu Hồng lâu, điều này không phải là chuyện cười thiên hạ sao?


Ngay cả Hồng mẹ cũng có chút hoài nghi ánh mắt của chính mình. Tiểu quỷ này không phải là do kẻ khác ghanh tỵ đỏ mắt với chuyện làm ăn của Phiêu Hồng lâu mà phái một kẻ ăn mặt sang quý đến náo loạn? Quả thật không thể tưởng tượng được mà…


Thanh âm cười vang còn chưa dứt, ngoài cửa lại có thêm vài nam nhân bước vào.


Vẻ mặt Vân Cuồng vốn đang ngạo mạn vô cùng, đang định dựa theo kế hoạch mà “giương nanh múa vuốt” một phen, nhưng khi nhìn thấy những người mới tới, trong lòng Vân Cuồng cả kinh, lời nói đến miệng cũng phải nghẹn đi xuống. Một đôi mắt sắc bén, mang theo cái nhìn nóng rát, tràn đấy sự xâm lượt xâm nhập vào trong tầm mắt của nàng…


Hít vào một ngụm khí lạnh, Vân Cuồng có chút dại ra.
Lần đầu tiên trong đời, nàng lại vì ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy diện mạo của một nam nhân mà ngây dại!


Hồng y mãnh liệt phóng túng, trong sự hào khí lại có phần phóng đãng, yêu mị, mặc trên người thiếu niên tuấn lãng kia hoàn toàn không có vẻ gì là không ổn hay có một chút nữ khí nào mà ngược lại lại chói mắt khiến người khác không mở mắt ra được. Giống như chỉ cần nhìn hắn một chút thì đôi mắt sẽ bị ánh sáng kia làm hỏng. khuôn mặt tuấn tú như đao tạc, hé ra khí khái anh hùng bức người. Mày kiếm sắc bén, đôi mắt đen bóng như ngọc lưu ly, ẩn ẩn lộ ra thần thái cơ trí linh động. Dáng người hắn mạnh mẽ, cân xứng, ẩn chứa sức mạnh giống như một con báo săn tùy thời cũng trong tư thế vận sức chờ phát động. Toàn thân trên dưới không tìm ra một chút tỳ vết, xinh đẹp khiến người khác không thể tưởng tượng nổi!


Thiếu niên mặc hồng y thoạt nhìn chỉ mới mười sáu tuổi, cả người lại lộ ra một cỗ sức quyến rũ gợi cảm cùng khí phách mà nam nhân thành thục mới có được. Hắn vừa bước vào phòng, mọi người trong Phiêu Hồng lâu đều hung hăng hấp khí, gần như khiến nơi này trở thành trạng thái chân không.


Vân Cuồng nhanh chóng lấy lại tinh thần nhưng trong lòng nàng vẫn còn rung động từng đợt. Những người nam nhâm mà nàng đã thấy qua cũng chỉ có Thiếu Thu ca ca là có phong thái nhiếp hồn người như vậy. Bởi vì có quan hệ với khí chất nên dung mạo của người này làm cho người ta cảm nhận được một loại xung đột thị giác, vừa nhìn đã khiến người khác lưu lại ấn tượng thật sâu! Thật là một thiếu niên tuyệt mỹ!


Hồng y thiếu niên vừa tiến vào, cũng không che dấu được bóng dáng tuyệt đại tao nhã, tuyệt đại lãnh ngạo phía sau.


Thiếu niên thanh y, mày liễu, mắt tinh, ngọc diện như thần (diện mạo như ngọc, tuấn mỹ như thần), tuấn tú lãnh liệt. Một đầu tóc đen tùy ý vấn lên, nổi bậc làn da trắng nõn trong sáng như băng tuyết. Tùy ý, lạnh nhạt mà đứng một chỗ, tựa như băng tuyết ngàn năm thoáng hiện trên đỉnh núi.


Ngược lại với hồng y thiếu niên nhiệt tình như lửa, thiếu niên này tạo cho người khác một loại cảm giác lành lạnh như núi băng, nhưng lại quá mức xinh đẹp. Có thể nói hắn là băng vì cơ, ngọc vì cốt, trong cái mỹ lại lộ ra vài phần lạnh nhạt. Nếu không phải ánh mắt của thanh y thiếu niên thỉnh thoảng thản nhiên lộ ra một cỗ khí khái anh hùng thì chỉ sợ sẽ có người hoài nghi hắn chỉ là một nữ tử lãnh diễm. (đẹp nhưng lạnh nhạt)


Khiến Vân Cuồng chấn động mãnh liệt cũng không phải chỉ vì dung mạo của hai người này mà còn vì trên người bọn hắn cũng tản mạn ra kình khí của cao thủ võ học.


Hai thiếu niên này vậy mà cũng là hai cao thủ võ học cực kỳ khó gặp! Ngay cả nàng, nếu nói muốn dễ dàng đánh bại bọn hắn cũng chưa chắc có thể thành công! Cho nên nàng chỉ có thể im lăng quan sát rồi sau đó sẽ tùy cơ ứng biến.


Có thể ở tuổi này đạt tới cảnh giới này, trừ bỏ một kẻ quái thai như nàng thì cũng chỉ có thiên tài mà thôi! Mà theo những gì nàng biết trước mắt, nắm giữ võ học thế gian, lại xuất hiện những cao thủ bậc này thì cũng chỉ có cửu đại thế gia!


Hai hàng lông mi dài như cánh bướm hơi hơi hạ xuống, Vân Cuồng có chút bất an. Hai người này một thân hiển lộ rõ ràng ngạo khí ngạo nhân (có thể kiêu ngạo hơn người khác), cho dù ở trong cửu đại gia tộc cũng không thể là đệ tử bình thường được. Vậy bọn hắn xuất hiện ở Sở kinh vì điều gì đây?


Một băng một hỏa, hai tuyệt sắc thiếu niên với hai khí chất bất đồng cùng tiến vào bên trong Phiêu Hồng lâu, hậu quả trực tiếp chính là khiến toàn trường lặng ngắt như tờ. Cho dù là nam nhân cũng sẽ vì dung mạo của hai người này làm cho khiếp sợ không thôi.


“Hồng mẹ, còn chờ gì nữa, sao không mau đưa chúng ta đến một gian nhã gian!” Thanh âm có chút khàn khàn đánh vỡ sự yên lặng của mọi người. Lúc này mọi người mới chú ý tới, phía sau hai người này còn có rất nhiều tùy tùng, mà một gã bạch y đứng bên cạnh chính là người vừa mở miệng nói chuyện.


Nam tử này ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo cũng được xem là tuấn lãng. Nếu trong ngày thường mà lui tới thanh lâu này thì các cô nương khẳng định sẽ chen chúc đón chào, nhưng nay, vì hai vị tuyệt thế mỹ thiếu niên trước đó đã khiến hắn trở nên nhỏ bé đến nỗi không lọt được vào mắt người khác.


“Ôi chao!” Lúc Hồng mẹ nhìn thấy người này lập tức hét lên một tiếng kinh hãi, đồng thời trong mắt cũng không che dấu được sự vui sướng.
“Thì ra là Tư Đồ Đại công tử, khách quý, khách quý a! Dao nhi, còn không mau đưa các vị công tử này đến Thảo Lan hiên!”


Hồng mẹ vặn vẹo vòng eo, đang muốn tiến lên, bất chợt một cánh tay nho nhỏ xuất hiện, bất khuất ngăn cản đường đi của bà ta.


“Hồng mẹ, nếu ta nhớ không lầm thì hình như bổn công tử tới trước những người này đi? Bổn công tử nói bao toàn bộ nơi này nhưng ngươi còn chưa tính xong đâu, làm sao mà ngay cả an bài cũng theo sau bọn họ? Ngươi đây là cố ý xem thường bổn công tử, hữm?


Mấy kẻ bước vào đều cùng một thái độ ngang ngạnh như con cua. Ánh mắt lại luôn nhìn trời, cao ngạo không thèm để người khác vào mắt. Lúc này nghe thấy lời nói của Vân Cuồng mới hạ cái đầu “tôn quý” xuống đánh giá nàng, ánh mắt đồng thời cũng trừng lớn như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.


Hai vị tuyệt mỹ thiếu niên liếc mắt hổ tinh tường nhìn qua, sau lại dùng ánh mắt kinh ngạc đầy thâm ý trao đổi với nhau. Từ khi nào Sở kinh lại trở nên điên cuồng như vậy? Ngay cả một tiểu quỷ cũng có thể chạy đến thanh lâu phiêu kỹ?


Có điều, bộ dáng tiểu hài tử này rất phấn nộn xinh đẹp. Một đôi mắt to linh động lúng liếng nhìn mọi người, thật sự rất khiến người khác yêu thích a.


Liếc mắt đánh giá một cái, dung mạo bên ngoài như tô vàng nạm ngọc của Vân Cuồng khiến hai tuyệt mỹ thiếu niên kia có ấn tượng không tồi, tuy rằng trên người nàng có mùi son phấn hơi nặng và thoạt nhìn có vẻ hơi thô bỉ một chút.


“Vị tiểu công tử này, ngài đừng làm loạn lên nữa! Vị này chính là Đại công tử Tư Đồ gia, ngài vẫn nên tránh ra một bên đi, trong chốc lát mẹ sẽ chiêu đãi ngài, được không?”


Hồng mẹ trưng ra bản lĩnh lừa dối lão luyện của mình dụ dỗ Vân Cuồng. Bà ta vẫn luôn cảm thấy tiểu hài tử này không phải là thiếu gia nhà bình thường, nhưng nếu so sánh với vị trước mặt này thì đã không thể xem là nhân vật ở cùng một cấp bậc rồi. Hơn nữa dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi vậy nên chỉ cần bà ta ra sức dụ dỗ một chút thì mọi chuyện sẽ êm xuôi cả.


Tư Đồ gia! Đó là một gia tộc cũng tồn tại nhiều năm rồi, nghe nói vị Đại công tử này còn rất được Hoàng thượng coi trọng, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành nhân vật quan trọng một phương.


“Đại công tử Tư Đồ gia? Ai, ta chưa từng nghe qua, không phải là nhà đồ tể (giết mổ gia xúc) ở thành tây chứ?” Vân Cuồng khoa trương nhíu mày, vẻ mặt vô tội chớp chớp hai mắt, vẻ như rất nghi hoặc hỏi han.


Lời này vừa ra, mọi người vốn đang trố mắt lập tức không nhịn được phát ra một tiếng “Phốc!” cười ồ…


Ngay cả nét mặt lạnh nhạt như núi băng của thanh y thiếu niên cũng xuất hiện một tia run rẩy quái dị. Hồng y thiếu niên lại biểu hiện trực tiếp hơn, hai vai run run, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, từng tiếng từng tiếng cười liên tiếp phát ra như không dừng lại được. Ánh mắt xinh đẹp của hai vị mỹ thiếu niên đồng loạt dừng trên người Vân Cuồng, hứng thú nồng đậm. Tiểu quỷ này thật rất đáng yêu!


Ngữ điệu của nàng rất khẩn thiết, rất nhu thận, một chút cũng không nghe ra thành phần hung hăng càn quấy nào trong đấy. Hoàn toàn giống như nàng đang tường thuật lại một sự thật vậy, giống như một tiểu muội nhà bên, luôn mở to đôi mắt thuần khiết hỏi đại ca hàng xóm: “Hôm nay, cơm chiều ăn cái gì nha? Huynh chỉ cần nói cho muội biết thôi!” Thật vô hại động lòng người làm sao!


Chỉ là khi Đại công tử Tư Đồ gia nghe vào trong tai lại tức giận đến thiếu chút nữa là bất tỉnh. Cả khuôn mặt hắn đều nhanh biến thành màu gan heo, trông vặn vẹo, dữ tợn rất đáng sợ.


Dám đánh đồng một đại công tử thế gia với một kẻ đồ tể giết heo ở thành tây! Điều này không khiến người khác phải giận sôi máu ư?


“Tiểu quỷ! Ngươi dám trêu chọc bổn công tử?” Sắc mặt Đại công tử Tư Đồ gia xanh mét. Hắn cảm thấy bản thân rất tức giận nhưng lại không tiện phát tác trước mặt mọi người, nhưng khẩu khí lại không tốt một chút nào nói với Vân Cuồng, và tất nhiên mọi người có thể nghe thấy sự hăm doạ trong lời nói của hắn.


“Di! Ở Sở kinh này còn có nhân vật mà bổn thiếu gia không thể chọc nổi? Ta không phải nghe lầm chứ?” Vẻ mặt Vân Cuồng “hồn nhiên” lộ ra sự “kinh ngạc tột độ”, lần thứ hai chân thành mang theo nghi hoặc hỏi han: “Nếu không, ngươi nói cho ta biết kẻ đó là ai để ta nhìn thử xem!”


Vân Cuồng vừa hỏi xong lại một lần nữa khiến quần chúng lảo đảo, thất kinh bát lạc* cười rộ lên.
(*kẻ đây người đó, rải rác.)
Hồng y thiếu niên lần thứ hai che bụng cuồng tiếu một trận, rốt cuộc thanh y thiếu niên cũng không nhịn được cười ra tiếng. Tiểu quỷ này! Đúng là rất thú vị mà!


Trán Đại công tử Tư Đồ gia nổi lên gân xanh, giậm chân giận dữ. Tiểu quỷ này, bộ dạng nói chuyện rõ ràng rất đường hoàng, không một chút nào ngang ngược hay hung hăng càn quấy, rõ ràng ôn hòa thiện ý vô cùng nhưng thế nào khi hắn nghe vào tai lại cảm thấy tức giận khó nhịn đây?


“Ngươi… Cút ngay!” Đại công tử Tư Đồ gia thân phận cao quý tất nhiên không thể so đo tinh toán với một tên tiểu quỷ “thuần khiết vô tội, không hiểu chuyện” này được. Tuy rằng hắn sắp bị tiểu quỷ này làm cho tức giận đến nội thương nhưng cũng chỉ có thể thô bạo vung lên ống tay áo, nói một câu không đau không ngứa như vậy.


“Tại sao ta phải cút? Hống mẹ hẳn là nên an bài địa phương cho ta trước chứ! Nếu có cút thì cũng phải là ngươi cút trước!”
Vân Cuồng cố chấp túm lấy ống tay áo của Hồng mẹ, không cho bà ta rời đi, trong miệng cũng tiếp tục huyên thuyên nói ra những lời tức ch.ết người không đền mạng.


“Bảo ngươi cút ngươi liền cút! Không nên nhiều lời vô nghĩa! Nếu ngươi tiếp tục càn quấy ở trong này thì đừng trách Tư Đồ Kiếm Nam ta bắt nạt tiểu hài tử!” Tư Đồ Kiếm Nam đang vội vàng chiêu đãi khách quý nên tính nhẫn nại đối với Vân Cuồng cũng đã bị bào mòn hết. Toàn thân hắn đều tản ra một loại cảm giác đè nén như có dấu hiệu sắp cuồng bạo đến nơi vậy.


Vân Cuồng “hoảng sợ”, lần thứ hai trong lòng đối với trình độ đặt tên của trưởng bối Tư Đồ gia sinh ra xúc động muốn quỳ lạy. Thì ra vị Đại công tử Tư Đồ gia thoạt nhìn có vẻ rất thông minh này lại có một tật xấu giống tên đệ đệ không có mắt của hắn là không thèm tìm hiểu rõ ràng gia thế người khác mà đã dám hô to gọi nhỏ. Muốn nàng cút! Đây là khí phách, hào hùng và gan dạ cỡ nào đây!


Thời điểm nghe danh Đại công tử Tư Đồ gia thì gần như trong lòng nàng đã muốn cười đến rút gân rồi, câu thành ngữ kia nói thế nào nhỉ? Oan gia ngõ hẹp! Trong vòng một ngày mà nàng có “vinh dự” diện kiến hai vị công tử Tư Đồ gia. Vận khí này thật sự có điểm khiến nhân thần căm phẫn! Có điều Phiêu Hồng lâu không phải là của cải của Tư Đồ gia, hơn nữa nàng cũng không tính toán nháo lớn chuyện này, nhưng có vẻ như những vị công tử Tư Đồ gia này rất không biết điều!


Nghe lời nói hung hăng càn quấy của Tư Đồ Đại công tử, Vân Cuồng nhất thời hiểu ra, nếu chính mình không có chút hành động nào thì thật sự có điểm thật xin lỗi đồng chí “tiện nam” khí phách, hào hùng và gan dạ này đấy.


Kết quả là, Vân Cuồng chúng ta giơ lên cánh tay nhỏ bé, trấn định đào đào trong tay áo, cuối cùng lấy ra một khối vàng óng ánh, rực rỡ tùy tiện đưa cho Hồng mẹ. Nàng chỉ chỉ hàng chữ nhỏ bên trên, nháy nháy đôi mắt to vô tội, lễ phép nói: “Hồng mẹ, phiền toái ngươi đọc mấy chữ này một lần…”


Nghi ngờ tiếp nhận đồ vật Vân Cuồng đưa, vốn dĩ Hồng mẹ cũng chỉ nghĩ nó là đồ trang sức gì đó mà thôi, cầm trong tay thấy nặng trịch, hoàn toàn là do vàng ròng tạo ra. Hồng mẹ tinh tế nhìn kỹ những hoa văn điêu khắc, khéo léo, xa hoa bên trên, bất chợt bà ta giật mình hoảng sợ, run rẩy nhìn lại dòng chữ nho nhỏ kia một lần nữa. Đôi mắt bà ta trừng lên càng lúc càng lớn, tròn xoe như trái long nhã. lồng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển, thân thể run lên từng đợt chỉ kém một chút là ngã lăn ra đất.


Thanh âm mang theo vài phần nức nở run rẩy, chậm rì rì thì thầm: “Hiền vương lệnh, thấy lệnh như thấy quân!”
Một câu vừa nói xong, người đã mạnh mẽ quỳ xuống, tiếng đầu gối đập xuống nền nhà nghe mạnh mẽ vang dội vô cùng.


Khuôn mặt những người xung quanh cứng lại, ngay sau đó lại lập tức chuyển sang trắng bệch rồi đồng loạt quỳ xuống, khiến cho Vân Cuồng cảm thấy như mình đã bước vào một y quán mà người bệnh tật xếp thành hàng vậy.


Đối diện, ánh mắt của Tư Đồ Kiếm Nam cũng trợn trắng, duy chỉ hai mỹ thiếu thiên thanh hồng y kia thì vẫn không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là trong ánh mắt của bọn hắn lại có thêm vài phần kinh ngạc và đăm chiêu.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”


Người ta đã thỉnh ra Hiền vương lệnh thì còn ai dám làm càn trước mặt người ta nữa. Ở đây cũng có rất nhiều quan lại quyền quý, tất nhiên sẽ nhìn ra được Hiền vương lệnh này không phải đồ giả mạo, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của tiểu hài tử này thì bọn họ chợt nhớ, chỉ có vị công tử Liễu gia cũng là Tiểu vương gia Liễu Vân Cuồng được bàn tán ồn ào gần đây mới như thế thôi.


Một bên quỳ, một bên lại không nhịn được cảm thán, Tiểu vương gia này thật sự rất dũng mãnh, chỉ mới bảy tuổi mà trong vòng một ngày đã dạo đủ đỗ phường và kỹ viện, ngay cả kim bài lệnh tiễn của phụ thân cũng lấy ra tác oai tác quái, quả thật là một tên phá gia chi tử mà!


“Này, vị đại ca kia, ngươi không quỳ?” Vân Cuồng không coi ai ra gì, giơ giơ kim bài lệnh tiễn trong tay như đe dọa, một tay còn lại thì hung hăng chống nạnh, nháy đôi mắt thuần khiết nghi hoặc chấp vấn.


Người ngọc nho nhỏ lại làm ra mấy động tác như thế thật sự càng thêm đáng yêu chỉ là trong mắt của Đại công tử Tư Đồ gia, những hành động như thế của Vân Cuồng khiến hắn càng nhìn càng thấy chói mắt, càng cảm thấy nàng hung hăng càn quấy đến cực điểm.


Khuôn mặt của Tư Đồ Kiếm Nam trướng lên đỏ bừng, vẻ mặt khuất nhục. Tiểu quỷ này mặc dù là một vị Tiểu vương gia, nhưng theo đạo lý mà nói, địa vị của tên tiểu quỷ đó và mình, con cả thuộc dòng chính của Tư Đồ gia tộc, cũng không phân cao thấp. Huống chi “hắn” cũng chỉ là một con búp bê bảy tuổi mà thôi! Muốn hắn hành đại lễ, điều này quả thật là triệt để vũ nhục hắn!


Nhưng hắn cùng hiểu được, tuy nói kim bài lệnh tiễn trên tay “hắn” không hẳn do Hiền vương đưa cho, nhưng chỉ cần là đồ thật thì thấy mà không quỳ chính là khi quân phạm thượng!


Hôm nay, nơi này có đông đảo khách nhân, nếu xuất hiện một người luôn đỏ mắtt đối với Tư Đồ gia, mà kẻ đó muốn cho hắn một cước trí mạng thì chỉ sợ cả đời này hắn cũng xong luôn. Qùy, chắc hẳn hắn sẽ tức giận gần ch.ết, nhưng nếu không quỳ, hắn thật sự sẽ phải ch.ết. Mấy lần thở gấp gian nan gần như đều được hắn dùng để tự nhủ, miễn cho chính mình quá xúc động mà đem tiểu quỷ này đánh ch.ết.


Tư Đồ Kiếm Nam dù sao tuổi cũng lớn hơn Vân Cuồng, hiểu được lợi hại nên chỉ có thể nghẹn uất một bụng tức “phanh!” một tiếng quỳ xuống. Mi mắt hắn hạ xuống che khuất hận ý mười phần. Hắn nhất định sẽ khiến tiểu quỷ này phải trả giá đắc vì những chuyện “hắn” gây ra ngày hôm nay!


“Ai nha, vị ca ca này, người ta chỉ muốn đùa một chút thôi, ngươi làm gì mà làm như thật vậy! Đứng lên, đứng lên, mọi người nhanh chóng đứng lên đi!” Vừa thấy bộ dạng gian nan quỳ xuống của Tư Đồ Kiếm Nam, Vân Cuồng lập tức bày ra thần sắc lo lắng, giống như chuyện nàng đem kim bài lệnh tiễn ra chỉ để đùa cho vui vậy.


Đem kim bài lệnh tiễn thu vào lòng, Vân Cuồng sôi nổi, thân thiết đến bên cạnh Tư Đồ Kiếm Nam làm bộ nâng hắn dậy, trong miệng còn thật sự chân thành nói: “Hai nhà chúng ta chính là thế giao, hôm nay Tư Đồ bá bá còn tặng ta một đỗ phường với rất nhiều vàng bạc. Ngươi xem, ngươi xem, ta đem đến rất nhiều đấy, với lại lúc nãy ta chỉ nói đùa thôi, ca ca ngươi nhất định sẽ không để ý phải không? Như vậy đi, để tỏ thành ý, hôm nay các ca ca ở trong này thoải mái vui chơi, còn tiêu phí thì ta bao, thế nào! Hồng mẹ, đây và mười vạn hai, không cần lấy tiền của các ca ca nữa nha…” Vừa nói, nàng vừa thuận tay lấy một xấp ngân phiếu trong tay áo ra đưa cho Hồng mẹ. Hồng mẹ vội vàng nhận lấy, khuôn mặt tươi cười như một đóa hoa.


Mười vạn hai! Đây chính là một con số lớn a! Lần này quả thật chờ được thần tài tới cửa rồi!
Mọi người trong Phiêu Hồng viện nhất thời đều hít vào một ngụm khí lạnh, không khỏi cảm thán Vân Cuồng tiểu vương gia tài đại khí thô*. Ném ra nhiều bạc như vậy nhưng không động dung một chút nào cả.


(*tài đại khí thô ý nói người giàu có, khi ra tay cũng vung tiền như rác)


Dưới sự “quan tâm” chân thành của Vân Cuồng, Tư Đồ Kiếm Nam vừa đứng lên lại không cẩn thận lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là trợn tròn mắt ngất xỉu đi. Trong lòng hắn lại chửi ầm lên, cái gì gọi là “chỉ vui đùa một chút”? còn nói ta “không cần xem là thật”? Nếu ta không xem là thật thì ngày mai chờ ta không phải chính là một đạo thánh chỉ giáng tội khi quân phạm thượng sao? Nếu thật chỉ là đùa giỡn thì sao phải chờ ta quỳ xuống rồi mới ra mặt ngăn cản? Chân thành? Chân thành tức ch.ết ta thì có!


Tư Đồ gia đã đánh mất một cứ điểm quan trọng là Trường Nhạc đỗ phường đã đủ buồn bực, tiểu quỷ này lại dám công khai nhắc chuyện này ở trước mặt hắn, còn dùng bạc của Tư Đồ gia đến “chiêu đãi” bọn hắn. Điều này có khác gì việc ở trước mặt mọi người đánh hắn một bạc tai đâu? Vừa ra tay đã là mười vạn hai! Không phải tiền của “hắn” tất nhiên “hắn” sẽ không đau lòng.


Vậy mà cố tình lúc này “hắn” lại tỏ ra thuần khiết vô hại như một con thỏ nhỏ, nháy đôi mắt to đen lấp lánh cười ngọt ngào với hắn, một bộ như hắn không cần phải cảm tạ “hắn”, là việc “hắn” nên làm vậy.


Toàn thân Tư Đồ Kiếm Nam run rẩy, tức giận đến nội thương. Hắn không dám cam đoạn nếu tiểu quỷ này tiếp tục làm ra hành động gì kích thích hắn thì hắn có liều lĩnh một chưởng chụp ch.ết “hắn” nữa hay không?


Vân Cuồng thấy mình đã đạt đến một sự “nổi danh” nhất định, cũng thành công khiến mỗ “tiện nam” bị uất nghẹn một bụng máu nên không muốn để ý đến hắn nữa. Nàng dời đôi mắt linh động trong suốt của mình về phía hai vị băng hỏa mỹ thiếu niên kia, ánh mắt loan loan, khóe miệng tươi cười sáng lạn lộ ra hai lún đồng tiền nho nhỏ, thanh âm non nớt lên tiếng: “Hai vị ca dễ nhìn, Vân Cuồng rất vui vẻ vì được gặp các ngươi đấy. Mới vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi, các ngươi không quỳ, hoàng thượng nhất định cũng sẽ không để ý đâu.”


Hai mỹ thiếu niên nhìn thiên hạ nhỏ bé như ngọc đang cười đáng yêu trước mắt này, lại nghe thấy nàng nói, khóe môi không khỏi hơi cong lên, đồng thời lộ ra ý cười ôn hòa khó gặp.


Bình thường những người khen ngợi dung mạo bọn hắn nhiều lắm, nhưng bọn hắn cũng không có ấn tượng gì nhiều, càng không làm cho bọn hắn cảm thấy chút cảm giác thành tựu nào. Với lại tính tình bọn họ trời sinh đều rất cao ngạo, tuyệt đối sẽ không đối với khối kim bài lệnh tiễn này quỳ xuống, chỉ là nếu nói thân phận ra cũng không được tự nhiên. Bây giờ Vân Cuồng cho bọn hắn một cái bậc thang, trong lòng hai người tự cảm thấy thoải mái không nói nên lời. Nên khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vân Cuồng không hẹn mà cùng âm thầm cảm thấy may mắn vì chính mình có vẻ bề ngoài xuất sắc.


“Tiểu đệ đệ, nếu đệ mời các ca ca, các ca ca sẽ không chối từ. Chỉ là một chút nữa thôi các cô nương đều phải vào bàn chuẩn bị biểu diễn để tranh đoạt vị trí hoa khôi, chắc chắn có rất nhiều khách nhân muốn tới. Một mình đệ hẳn sẽ cảm thấy tịch mịch, vậy nên, không bằng đệ đi cùng với các ca ca đến chỗ Thảo Lan Hiên ngồi một chút được không?” Thanh y thiều niên hạ thấp thân mình một chút, đôi mắt luôn lạnh nhạt lại ẩn hiện một tia ôn nhu khó thấy. Cánh tay thon dài của hắn nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Cuồng, tỏ vẻ cực kỳ yêu thích.


Hắn quay đầu hỏi: “Tiêu, ngươi thấy chuyện này được không?”
Hồng y thiếu niên không chút nào che dấu sự ghen tỵ trong đôi mắt đen thâm u ấy, một bên cẩn thận ôm lấy bóng dáng nho nhỏ của Vân Cuồng, một bên cười cuồng dã nói với Dao nhi cô nương bên cạnh Hồng mẹ: “Dẫn đường!”


Dao nhi cô nương nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt một trận. Khó khăn tỉnh lại trong sự mê hoặc của dung mạo kia, kiều nhan của nàng đỏ bừng, bối rối dẫn đường cho bọn họ.


Đám gia đinh ở phía sau hai mỹ thiếu niên đồng thời mở to mắt kinh ngạc. Hai vị thiếu chủ luôn không thích qua lại với ngoại nhân cũng ghét người khác chạm vào người mình nhưng chuyện trước mắt này là sao? Làm sao mà hai vị thiếu chủ đều tỏ ra yêu thích, che chở khác thường với tiểu hài tử này? Chuyện này! Bọn họ không bị hoa mắt chứ?


Sắc mặt Tư Đồ Kiếm Nam đen lại, một câu cũng không dám nói ra khỏi miệng. Hai vị này không phải là nhân vật hắn có thể chọc vào. Ngay cả phụ thân và gia gia khi nhìn thấy bọn họ đều mang theo vẻ kính sợ. Hắn nhìn ra được, ngay từ lúc đầu hai vị này đều đối với hắn lãnh lạnh nhạt đam, hoàn toàn là thái độ xem thường, ăn trên ngồi trước (thái độ như người bề trên).


Nhưng vấn đề là tại sao tên tiểu quỷ ch.ết tiệt này, mặc dù bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa lại được hai vị thiếu chủ xem trọng?
Bất quá, trong giây lát, trên mặt hắn lại thoáng hiện ý cười hiểm ác khiến người khác phải rùn mình sợ hãi.


Đáng tiếc a, ngươi là nhất mạch đơn truyền của Liễu gia nên dù được hai vị thiếu chủ xem trọng thì chỉ cần qua đêm này thì mọi thứ sẽ hoàn toàn bị phá hủy…


Bị mỹ thiếu niên dáng người cao lớn bá đạo ôm lấy, gần như khiến cơ thể nàng tiếp xúc chặt chẽ với khuôn ngực rắn chắc của hắn. Vân Cuồng đổ một thân mồ hôi lạnh, thầm tự nhủ, thổ phỉ đại ca, ngươi cũng thật trâu, ta còn chưa đáp ứng đâu mà ngươi dám ngang nhiên “bắt cóc” ta như vậy! “Bắt cóc” còn chưa tính lại miễn phía đưa tặng một bữa tiệc “đậu hũ” lớn cho ta ăn nữa! Hình như hai ta chỉ vừa mới gặp mặt nhau thì phái? Ngươi không cảm thấy mình quá mức nhiệt tình sao?


Cảm giác bị mỹ thiếu niên nhiệt tình ôm vào ngực thật không tồi, hơn nữa lời nói vừa rồi của thanh y thiếu niên khiến nàng tò mò mười phần nên không lên tiếng kháng nghị, lại hưng trí bừng bừng hỏi: “Hai vị ca ca xinh đẹp, các huynh nói tranh đoạt vị trí hoa khôi là có ý gì? Có vui hay không? Chẳng lẽ đêm nay thật sự rất đặc biệt sao?”


Hồng y thiếu niên cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú phóng đại khiến người khác sinh ra cảm giác hít thở không thông. Hơi thở nóng rực mang theo mùi hương đặc hữu của hắn tiến vào trong mũi Vân Cuồng.


“Tiểu đệ đê, hôm nay đệ tới rất đúng dịp, đúng ngay thời điểm tất cả danh kỹ khắp Sở kinh đều tập hợp ở Phiêu Hồng viện này, cho nên mới náo nhiệt như thế. Vì đoạt vị trí hóa khôi đệ nhất Sở kinh, chắc hẳn tất cả những nữ tử này đều nhiệt tình bày ra tài nghệ bậc nhất của mình. Tư Đồ Đại cồng tử lo lắng chúng ta ở Sở kinh buồn chán nên mới đưa chúng ta đến nơi này dạo chơi một chút, đệ đừng nghĩ các ca ca là người không đứng đắn nhé.”


Trong lời nói của hắn hiện chút cảm xúc khẩn trương, tựa như lo lắng Vân Cuồng sẽ hiểu nhầm bọn hắn vậy. Ngay chính bản thân hồng y thiếu niên cũng không chú ý được, khẩu khí của chính hắn khi nói với Vân Cuồng đều mang theo một loại cảm xúc thăm dò như sợ bản thân sẽ vô ý làm Vân Cuồng mất hứng.


Đôi mắt Vân Cuồng bừng sáng, cao hứng vỗ tay liên tục: “Thi đấu hoa khôi? Còn có việc hay như vậy? Hôm nay ta nhất định phải chứng kiến mới được, không biết có bao nhiêu mỹ nhân tỷ tỷ tài hoa xuất chúng đây!”


Loại chuyện náo nhiệt bậc này Vân Cuồng luôn không bỏ qua. Hoa khôi tranh tuyển ở cổ đại, việc này nàng đã muốn nhìn thấy một lần, không nghĩ tới lần vô ý này lại trùng hợp được như nguyện.


Thanh y thiếu niên thản nhiên liếc mắt nhìn náo nhiệt dưới lầu một cái, lạnh lùng nhíu mày lại, có chút khinh thường nói: “Có điều ta cảm thấy trong Sở kinh này không hẳn sẽ có một nữ tử tài hoa nào có thể đả động được ta. Nếu có thật, ta cũng không ngại gặp nàng một lần.”


Trong lời nói thản nhiên lộ rõ sự kiêu ngạo trong xương tủy, không có nửa điểm khuếch đại. Vân Cuồng vừa nghe, trong lòng liền khẳng định địa vị của hai người này trong tộc nhất định cực cao.
Ba người đi đến Thảo Lan hiên ngồi, Tư Đồ Kiếm Nam cũng rất biết điều không đi cùng.


Thảo Lan hiên được bố trí trang nhã, đơn giản mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, bên trong hé ra một chiếc trường kỷ rộng rãi, được ngăn cách với cửa chính là một tấm màn trướng bằng lụa trắng. Chính giữa trường kỷ là một chiếc bàn con, bên trên đặt những loại trái cây tươi mới. Hai bên được bố trí thêm thảm lông mềm mại miễn nói đến sẽ mềm mại, dễ chịu thế nào nếu ngồi lên. Thanh y và hồng y thiếu niên sửng sốt, dùng ánh mắt đấu tranh một hồi rồi đồng thời buông tha cho vị trí kia. Hai người thống nhất gọi ba chiếc ghế dựa đặt trước trường kỷ, Vân Cuồng ngồi ở giữa, còn hai người thì ngồi hai bên.


Dưới lầu một tiếng trống vang lên, ngoài cửa, hoa khôi cùng quan lại quyền quý khắp nơi lần lượt thông báo tiến vào.


Người tới càng ngày càng nhiều, tiếng người ồn ào náo nhiệt càng khiến Vân Cuồng như đánh hơi thấy mùi ngon. Trận thi đấu hoa khôi phô trương như vậy, không biết lão bản thực sự của Phiêu Hồng viện rốt cuộc có thân phận thế nào đây.






Truyện liên quan