Chương 50: Gió mây vần vũ kinh Long châu – Mạnh mẽ chân chính
Edit: Thủy Lưu Ly
Gặp quỷ! Điều này sao có thể xảy ra được! Làm sao mà Liễu tiểu vương gia nổi tiếng phong lưu, vô dụng, quần là áo lụa, trong nháy mắt lại biến thành y tiên? Tại sao trước giờ chưa bao giờ nghe người ta nói qua? Mấy tên hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt lộ vẻ hoài nghi, không thể tin cùng cảm giác ngoài ý muốn.
Tâm tình của Hoa Mộng Ảnh càng thêm phức tạp, hắn vốn nghĩ bản thân đã thật sự hiểu rõ Vân Cuồng, nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy những gì hắn biết vẫn quá ít. Những điều ‘hắn’ dần dần bộc lộ, mỗi một thứ đều khiến người khác phải kinh hãi. Tiếng tiêu tuyệt thế, linh hoạt, kỳ ảo, võ công quỷ dị, hiếm thấy, còn có một thân y thuật quỷ bí, khó lường… ‘Hắn’ còn có gì mà bọn họ không biết nữa không? Những điều ‘hắn’ vẫn luôn giấu giếm rốt cuộc là gì?
Hoa Mộng Ảnh cúi đầu suy tư một hồi, trong đôi mắt trong suốt dần dần xuất hiện nhiều điểm nghi hoặc.
Những gì Lôi Tiêu biết về Vân Cuồng so với Hoa Mộng Ảnh còn ít hơn, chỉ là, với thân phận là thiếu chủ Lôi gia, hắn cũng hiểu biết một hai về Cửu Tiên cốc, và Cửu y tiên ở đó, cho nên khi vừa nghe Chu Đình nói Vân Cuồng có y thuật lợi hại hơn so với Cửu Tiên thì cả người đều trở nên ngây ngốc.
Y thuật của Cửu Tiên cốc được người trong võ lâm công nhận là đứng đầu y giới (giới y thuật) Chín vị y tiên cũng được người người tôn sùng. Hơn nữa dù là các cao nhân lánh đời ở tông môn, có thân phận và thực lực không thể xem thường thì cũng phải có lúc đến tìm bọn họ cầu y, bởi vậy Cửu Tiên cốc liền trở thành thành địa của toàn võ lâm. Chỉ cần một người được Cửu y tiên cứu sống thì cũng được xem như cả thân nhân, họ hàng của người đó thiếu nợ ân tình với Cửu Tiên cốc, cho nên, lực ảnh hưởng của Cửu Tiên cốc là không thể xem nhẹ. Bất luận kẻ nào chọc phải người của Cửu Tiên cốc thì giống như chọc trúng toàn bộ võ lâm, sẽ bị người người đuổi giết, cứ nghĩ lại xem, đây là loại chuyện khủng bố cỡ nào.
Y sĩ trong võ lâm có địa vị không hề thấp, về phần y tiên, thì đến tông chủ Lôi gia cũng phải kiêng nể ba phần. Đáng thương Vân Cuồng đến bây giờ vẫn không biết được địa vị của y tiên, cũng không biết bằng với y thuật của nàng, một khi tiến vào Cửu Tiên cốc thì sẽ có địa vị cùng đãi ngộ như thế nào. Có điều, như vậy thì nàng cũng chưa chắc có thể giống như bây giờ, có thể nắm giữ, xây dựng được những thế lực đáng sợ cho chính mình, vậy nên mới nói, là phúc hay là họa, vẫn rất khó đoán trước được.
Trên đời này, xem bệnh bình thường chính là mấy lang trung trong gian hồ, các thầy thuốc của các đại môn phái thì có địa vị và năng lực cao hơn một chút, hiểu được dùng võ học phụ trợ dược học, nhưng chỉ có thể gọi là y sĩ. Còn người có thể kết hợp y đạo và võ đạo, thông hiểu đạo lý dược học, y thuật phi phàm thì mới được xưng tụng là y tiên. Vân Cuồng lợi hại hơn Cửu y tiên, trong suy nghĩ của Lôi Tiêu, ước chừng cấp bậc của Vân Cuồng có thể xưng tụng là ‘y thần’.
Nhưng trong Cửu Tiên cốc, những người trở thành y tiên, tuổi tác đã không nhỏ, bọn học đều có học thức uyên bác, trình độ võ học ít nhất cũng đạt đến Thanh Trúc chi cảnh. Có điều, người giống như Vân Cuồng, một y tiên mới mười sáu tuổi được mọi người xem là chuyện không thể nào xảy ra được, bởi vì đến những kẻ si cuồng ngày ngày hái dược, luyện dược… cũng không thể dễ dàng trở thành y tiên, nhất là với độ tuổi như Vân Cuồng. Nhưng mà loại chuyện không thể xảy ra này lại đang diễn ra ngay trước mắt bọn họ, đến cơ hội không thể tin được bọn họ cũng không có!
Ngược lại với vẻ kinh ngạc, nghi ngờ của người khác, Âu Dương Minh vẫn giữ thái độ bình thản phe phẩy quạt, đôi mắt hồ ly híp lại, khuôn mặt tươi cười trước sau không thay đổi, hoàn toàn là một bộ trời sập cũng thờ ơ, trấn định.
“Ngươi cứ đứng lên trước đi, bộ y thuật này không phải muốn học là được, mà rất khó khăn và phức tạp. Nếu ngươi chỉ hơi sơ ý nhận sai huyệt vị, châm trúng tử huyệt thì sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng người bệnh. Hơn nữa không phải chỉ cần nhận biết các huyệt vị là được, mà thủ pháp châm cứu cũng là một thủ pháp độc đáo mang tính quyết định. Tuy rằng người nhận biết đa số các huyệt vị nhưng nếu không thành thạo thủ pháp này thì không có cách nào sử dụng được. Còn về phần Tiểu Ngạn, ta nhất định sẽ nghĩ cách.” Vân Cuồng thật sự không quen nhìn thấy người lớn tuổi hơn mình, một bên dùng ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm mình, một bên lại dập đầu quỳ lạy, điều này khiến nàng cảm thấy có chút chột dạ, nên đành vội vàng phất phất tay giải thích.
Vẻ mặt Chu Đình bi thương, đứng lên, lau đi nước mắt ngắn, nước mắt dài trên mặt, nghiêm túc thờ dài: “Tiểu vương gia, ngài có điều không biết, công tử của chúng đa đã phải chịu khổ hơn mười năm rồi, từ nhỏ, mẫu thân hắn đã qua đời, còn tông chủ thì vì một vài nguyên nhân lại muốn lợi dụng hắn… Mẫu thân của công tử chính là sư tỷ của ta, quan hệ với Cửu Tiên cốc có chút sâu xa, các sư tôn, sư bá ở Cửu Tiên cốc cũng rất thích công tử nhưng lại không có cách nào trị hết bệnh cho hắn. Tiểu vương gia, chỉ cần ngài có thể trị được bệnh của công tử thì ngài chính là ân nhân cứu mạng của ta!”
Lông tơ cả người Vân Cuồng dựng thẳng, tự nhủ: Đừng nói giỡn chứ? Loại biểu cảm đứng đắn này không thích hợp cho một người như ngươi một chút nào đâu, sẽ phá hư hình tượng dở hơi mà lão nhân ngài vất vả xây dựng lúc trước đấy!
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Chu Đình, Vân Cuồng đến lắc đầu cũng không có sức lực, sắc mặt nàng âm trầm nói: “Tiểu Ngạn đúng là có vấn đề, nhưng có điều không hẳn là bệnh, mà giống như sinh lực bị thiếu hụt, nếu chỉ phụ thuộc vào dược liệu thì vĩnh viễn không thể trị tận gốc, hơn nữa, cho dù ta có thể không chế bệnh tình kịp thời khi đệ ấy phát bệnh, còn sử dụng cả thuật châm cứu thì cũng chưa chắc có thể trị được. Nói chung, ta cũng không phải là thần, loại bệnh mà không phải bệnh này, ta cũng không có cách nào.”
Lúc Vân Cuồng bắt mạch cho Bắc Tinh Ngạn đã cảm giác được, thân thể của hắn cũng không quá kém so với người bình thường nhưng kinh ngạc là ở chỗ giống như có một thứ gì đó không tốt chậm rãi ăn mòn sinh mệnh của hắn, hơn nữa lại không có biểu biện gì rõ ràng, chỉ có thân thể là dần dần bị suy yếu không rõ nguyên nhân mà thôi.
Trong lòng Vân Cuồng nổi lên từng trận chua sót, nhớ ngày đó, lúc Sở Thiếu Thu gặp nạn, nàng cũng không thể trị liệu, mặc dù nàng có một thân y thuật cao siêu thì như thế nào, Sở Thiếu Thu, nàng cứu không được, Bắc Tinh Ngạn, nàng cũng không cứu được. Thiên đạo không thể trái, là người thì luôn phải trải qua sinh lão bệnh tử, dù nàng có thần thông quảng đại như thế nào cũng không có cách nào đối kháng với tử thần.
Nghe được Vân Cuồng trả lời như vậy, sắc mặt Chu Đình lập tức suy sụp xuống, trên mặt càng thêm u buồn, thất vọng, đau lòng, lại chỉ có thể thở dài một tiếng. Lời Vân Cuồng và lời của các vị sư tôn, sư bá trong Cửu Tiên cốc quả thật giống nhau như đúc, có thể thấy được các vị sư tôn, sư bá cũng thật sự hết cách. Nhưng Chu Đình hắn vì bệnh tình của Bắc Tinh Ngạn mà luôn đau đầu, vất vả, nay gặp phải Vân Cuồng, một người có vẻ có y thuật cao thâm hơn y tiên trong Cửu Tiên cốc, lúc này mới dấy lên một tia hy vọng, lại không nghĩ tới, đáp án vẫn như trước, cho nên hắn không tránh khỏi càng thêm tuyệt vọng
Thiếu niên trên giường như không thèm để ý, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển cầm lấy tay Vân Cuồng. Vân Cuồng kinh ngạc nhìn lại, đã thấy thiếu niên tặng cho nàng một nụ cười chói lọi, ấp áp như tia sáng mặt trời: “Vân Cuồng ca ca không cần lo lắng cho đệ, đệ đã sớm biết tình huống thân thể mình, từ đâu cũng đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Hơn nữa, bây giờ đệ thấy rằng, trời xanh quả thật đối đãi với đệ không tệ lắm, bởi vì được gặp Vân Cuồng ca ca là điều tuyệt vời nhất trong nhân sinh của đệ.”
Nụ cười trong veo không chứa tạp chất, khiến tâm người khác ấm áp thật sâu, nhưng lúc này, Vân Cuồng lại để lộ vẻ mặt nghiêm túc ít thấy, trầm giọng hỏi: “Tiểu Ngạn, đệ thật sự nghĩ như vậy sao? Thật sự không cần mạng sống của mình sao?”
“Đệ…” Thiếu niên chột dạ, khóe môi run run hai cái, dưới cái nhìn sắc bén, chăm chú của nàng lại không thể nói ra lời. Trực giác nói cho hắn biết, hình như Vân Cuồng đang tức giận.
Vân Cuồng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tiểu Ngạn, đệ cảm thấy chính mình không đủ mạnh phải không? Như vậy, ca hỏi đệ, mạnh mẽ chân chính là gì?”
Mạnh mẽ chân chính là gì? Mọi người tại đây khi nghe câu hỏi của nàng cũng không nhịn được sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt. Chẳng lẽ không phải là đạt được cảnh giới cao nhất trong võ học sao? Chỉ có điều, câu trả lời này nếu nói ra lại có vẻ vô cùng buồn cười, đáp án chính xác nhất này, dưới câu hỏi của ‘hắn’ lại có một loại sâu xa không hiểu, giống như tất cả những điều vốn hiển nhiên đều trở nên mơ hồ.
Bắc Tinh Ngạn nghi ngờ, chớp chớp đôi mắt sáng ngời nhìn Vân Cuồng, chờ đợi nàng nói tiếp.
“Võ công? Y học? Địa vị? Quyền lực? Với ca mà nói, cũng không phải, trong mắt ca, mạnh mẽ chân chính là ở trong này!” Vân Cuồng thản nhiên khép quạt lại, ngón tay thon dài như ngọc điểm điểm vị trí trái tim mình, nhướng mày cười: “Tiểu Ngạn, đệ phải nhớ kỹ, mạnh mẽ chân chính không phải là những thứ thấy được, lấy được gì đó, mà phải có được một trái tim mạnh mẽ.” (nghĩ bóng là tâm, ý chí mạnh mẽ)
Tinh thần mọi người run lên, trước mắt như sáng ngời, lúc này một thân bạch y tao nhã, nhẹ nhàng của Vân Cuồng, đột nhiên càng trở nên chói mắt, xinh đẹp, không nhiễm thế tục, giống như nàng đã hoàn toàn loại bỏ hết những tục vật, danh vọng tầm thường gì đó, chỉ giữ lại một trái tim nguyên thủy kiên cường, mạnh mẽ.
Ý chí mạnh mẽ, vĩnh viễn không buông bỏ chính mình dù gặp bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào, rồi sẽ có một ngày, tiềm (ẩn) long trồi lên mặt nước, tung hoành trên chín tầng trời. Võ công không được có thể kiên trì khổ luyện, y thuật không tinh có thể ngày đêm nghiêm cứu, không có quyền thế có thể chậm rãi tranh giành, nhưng nếu có một trái tim kiên cường thì mới là mạnh mẽ chân chính. Trái lại nếu tâm tư yếu đuối, không muốn kiên trì, vươn lên, thì ngay cả khi có võ học cường đại thì cũng chỉ là kẻ vô tri, thiếu hiểu biết, cho dù có quyền cao thế trọng, thì cũng không thể dựa vào vận khí mà né tránh sóng gió, rồi đến một ngày nào đó, hắn sẽ bị những kẻ khác vượt lên, dẫm đạp, vạn kiếp bất phục.
Khuôn mặt tuấn tú, từ ngữ kiên định, khí chất xuất trần tuyệt thế, khiến linh hồn mọi những người ở đây như được gột rửa, mọi người nhìn chằm chằm nàng giống như hồn phách đã bị nàng câu mất, trong lòng lại chỉ còn vang vọng lời nói đầy ẩn ý của nàng. Chu Đình dù lớn tuổi hơn, trải đời nhiều hơn cũng không tránh được kinh hãi: Một thiếu niên chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi như thế, mà có thể nói ra những lời nói đầy triết lý như vậy sao?
Lúc Vân Cuồng nói chuyện, ánh mắt ‘hắn’ trở nên thâm thúy, sâu xa, giống như những gì ‘hắn’ nói là những gì ‘hắn’ đã trải qua vậy.
Vân Cuồng nhẹ thở dài, quay đầu, ôn nhu nói với Bắc Tinh Ngạn: “Tiểu Ngạn, bất luận thân thể của đệ như thế nào, ca vẫn hy vọng đệ có một trái tim mạnh mẽ, vĩnh viễn không buông tha cho chính mình, hơn nữa ca nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp đệ điều dưỡng, có được không?” Chất lỏng ấm áp trượt khỏi hốc mắt của Bắc Tinh Ngạn, trong lòng hắn rung động, hạnh phúc cười nói: “Đệ nghe lời Vân Cuồng ca ca, vĩnh viễn đều nghe lời ca.” Trong lòng hắn lại âm thầm quyết định: Ta nhất định sẽ trở thành một người kiên cường, mạnh mẽ, nhất định sẽ không để cho nàng phải cảm thấy thất vọng!
Nói tới đây, Bắc Tinh Ngạn lại đột nhiên nghĩ tới Vân Cuồng là nữ tử, nàng nói vĩnh viễn, chẳng lẽ là…
Thiếu niên ngốc ngốc, hồ hồ (trong mơ hồ) nghĩ, trên mặt lập tức trở nên đỏ ửng.
Mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vân Cuồng, giờ khắc này, hình tượng của thiếu niên bạch y, mặc phát (tóc đen) như dần trở nên cao lớn, càng khiến người khác ngây người, trầm mê.
“Liễu tiểu vương gia, tạ hạ còn có việc, cách ngày cũng là lúc Yên Vũ lâu tổ chức Mỹ Sắc đại hội, tới lúc đó, tại hạ chờ mong có thể lại được tiếp kiến Tiểu vương gia ngài.” Âu Dương Minh mỉm cười, cúi người hành lễ, nói.
Trong lòng Vân Cuồng nhảy dựng, mày liễu nhăn lại. Cách ngày? Kia không phải là lúc Vân Cừu lên diễn đàn sao? Kế hoạch của nàng cũng dự định sẽ bắt đầu vào lúc đó. Có điều, Âu Dương Minh nói như vậy là có ý gì đây? Chẳng lẽ hắn đã biết rõ kế hoạch của nàng sao?
“Mỹ Sắc đại hôi?” Vân Cuồng hoài nghi hỏi.
“Ồ, Tiểu vương gia, ngài còn không biết sao? Thanh danh của Vân Cừu cô nương những năm gần đây được người người truyền tụng, hấp dẫn các nhân vật, nhân sĩ nổi tiếng tề tựu ở Sở Kinh, tiểu sinh bất tài, cũng là một trong số đó. Nhưng tại hạ nghĩ đến nếu chỉ nghe Vân Cừu cô nương diễn đàn thì có chút buồn tẻ, nên liền đưa ra lời mời với các vị bằng hữu, thân thuộc, nhất trí ước hẹn, đợi khi Vân Cừu cô nương diễn đàn xong, các tài tử giai nhân sẽ hội họp, ca vũ, thi thơ đấu văn, tạo cơ hội để mọi người được tận hứng một phen. Tin tức này đã được truyền đi từ hơn mười ngày trước, tin rằng với sự phong lưu, phong khoáng của Tiểu vương gia, ngài nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội được nhìn thấy chúng mỹ nhân chứ?” Đôi mắt hồ ly của Âu Dương Minh lóe ra ý cười nồng đậm, vẻ mặt thân thiết như thân bằng quyến thuộc (như người thân, bạn thân ấy =)))
Vân Cuồng nghi ngờ, Âu Dương Minh này rốt cuộc đang muốn giở trò quỷ gì, chỉ có điều, chuyện này quả thật sẽ giúp nàng bớt không ít phiền toái.
Vốn nàng còn lo rằng người cần đến sẽ không đến, nhưng nhờ người trước mặt này, tất cả mọi chuyện gần như đều được sắp xếp ổn thỏa. Chẳng qua nàng vẫn cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị, lại không thể tìm ra rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.
Người này thật sự biết rõ kế hoạch của nàng? Nhưng chuyện này đâu có lợi ích gì nhiều cho hắn và gia tộc đâu? Chẳng lẽ Âu Dương gia ham một chút của cải của Tư Đồ gia sao? Cửu tông tập hợp, chuyện này sẽ không còn có thể theo ý một mình Âu Dương gia hắn được, hơn nữa, nói khó nghe một chút, ngay từ đầu, Vân Cuồng nàng, một chút cũng không để chút tiền tài ấy vào mắt. Mặc khác, lấy sự khôn khéo của Âu Dương Minh, thì tại sao hắn lại xem trọng Liễu gia? Xem trọng nàng? Vì sao lại muốn giúp đỡ nàng?
“Chỗ nào có mỹ nhân thì tất nhiên không thể thiếu ta được? Tiểu vương nhất định sẽ đến!” Trong lòng mặc dù không ngừng suy đoán, nhưng trên mặt Vân Cuồng lại không để lộ chút thay đổi nào, nàng lộ ra ý cười nghiềm ngẫm, trả lời.
Một bữa cơm cứ như vậy mà kết thúc, Âu Dương Minh rời đi, Vân Cuồng thu lại ngân châm trên người Bắc Tinh Ngạn. Ba người Lôi Tiêu, Hoa Mộng Ảnh và Bắc Tinh Ngạn cùng nhau trở về Yên Vũ lâu, cũng ước hẹn khi nào rảnh sẽ đến Liễu vương phủ “ngắm cảnh”. Còn Vân Cuồng lại tiếp tục phe phẩy quạt, thong dong, nhàn nhã dẹp đường hồi phủ, cảm thán chuyến đi hôm nay thật có giá trị, trừ bỏ Tần gia, các tông môn khác đều đã nổi lên mặt nước, hơn nữa nàng còn tr.a được một ít tin tức hư hư thực thực của hai thế lực to lớn khác.
Sau khi ra khỏi Phi Vân lâu, Âu Dương Minh phất tay ra lệnh cho mấy bộ hệ về trước, còn chính hắn thì lại lặng lẽ lách người vào một con hẻm vắng vẻ, đến khi nhìn thấy một bóng người, hai mắt hắn đột nhiên trở nên sáng ngời.
“Ra mắt Thiên tôn!” Âu Dương Minh quỳ một gối xuống, sùng kính hành lễ.
Bạch y nhẹ nhàng lay động, một nam tử dáng người thon dài, bạch sa (tấm lụa mỏng che mặt) che phủ, chầm rãi xoay người đối diện Âu Dương Minh. Hắn, chính cường giả Chàm Trúc cao thủ vừa xuất hiện trong Phi Vân lâu! Đôi mắt trong suốt, thấu triệt của hắn lộ ra ý cười yếu ớt, giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo, thản nhiên hỏi: “Đều đã sắp xếp thỏa đáng rồi chứ?”
“Bẩm Thiên tôn, thuộc hạ đã thương nghị với Tiểu vương gia, tin rằng Tiểu vương gia có thể hiểu rõ được dụng ý của chúng ta.” Âu Dương Minh khẳng định nói, hai mắt lại chưa từng rời khỏi bóng dáng của nam nhân tước mặt, trong mắt cũng là sự sùng bái như nhìn thấy thần, giống đám người dưới quyền Vân Cuồng.
“Bổn tôn đã biết, nhớ kỹ, bất kể thế nào cũng phải trợ giúp ‘hắn’, ta tin tưởng ngươi có năng lực như vậy.” Thân ảnh của nam nhân mờ mịt như tiên nhân, nhẹ giọng nói.
“Thuộc hạ hiểu được, thuộc hạ xin cáo lúi.” Âu Dương Minh cúi đầu, một mực cung kính, thối lui đến trước hẻm, thật sâu, chăm chú nhìn bóng dáng nam nhân một cái rồi mới rời đi.
“Hắn đã đi rồi, ngươi có thể xuất hiện!” Tiếng cười thanh nhã của nam tử quanh quẩn xung quanh con hẻm nhỏ u ám, đôi mắt sáng ngời, ôn nhu nhìn về góc khuất đằng trước, tuy rằng không nhìn thấy bóng người nhưng hắn vẫn chăm chú ngắm nhìn: “Chàm Trúc chi cảnh có ngũ quan linh mẫn, phương pháp ẩn thân của ngươi đúng là rất lợi hại, nếu người tiếp tục không động thì ta có thể không phát hiện, nhưng ngươi lại cố ý để lộ động tĩnh.”
Trong góc khuất bỗng dưng xuất hiện một bạch y thiếu niên, ngân phiến (chiếc quạt ý) hơi phe phẩy, đôi mắt đen láy như hắc ngọc, sắc bén, chăm chú nhìn nam tử, giống như muốn nhìn rõ dung mạo của nam nhân xuyên qua qua sa mỏng: “Ngươi, đến tột cùng là ai?”