Chương 62: Dương danh thiên hạ (1)
Edit: Thủy Lưu Ly
Hai người Tư Đồ Tần Thọ và Tư Đồ Kiến Nhân chống thuyền nhỏ một đường đuổi theo, nhưng vẫn không nhìn thấy thuyền của Vân Cuồng đâu, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái, cũng không biết từ lúc nào bọn hắn đã lọt vào bụi lau sậy rậm rạp phía sau Yên Vũ lâu.
Không nghe thấy tiếng người ầm ĩ phía trước, hai người lục tìm một trận, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, không nhịn được đồng thời mắng một câu, xong mới ủ rủ xoay người trở về.
Vừa quay đầu, ánh mắt Tư Đồ Kiến Nhân lập tức sáng lên, phía trước đúng là chiếc thuyền của Vân Cuồng, được che chắn kín đáo sau một mảng lớn lau sậy, sự khác thường này chỉ bị hai vị công tử bột này nhìn thấy.
Hai người hoàn toàn không phát hiện sự quỷ dị trong đó, đều bắt đầu sôi nổi, ồn ào mắng.
“Liễu Vân Cuồng, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám cướp nữ nhân của huynh đệ chúng ta?”
“Hừ, mau giao Vân Cừu cô nương ra đây, gia gia ta sẽ châm chước tha ngươi một mạng!”
“Tại sao không nói gì hả? Hiện tại mới làm rùa đen rút đầu sao?”
“Dù ngươi có làm rùa, huynh đệ chúng ta cũng nhất định lột mai rùa của ngươi ra!”
Hai người mắng mỏ ầm ĩ, chỉ cảm thấy ức khí nhiều năm mà Tư Đồ gia phải chịu như được giải tỏa hết sạch, vô cùng sảng khoái. Có điều vốn hai người đang chìm đắm trong cảm giác đắc ý, lại đột nhiên cảm thấy thân thuyền bị dao động, một xoáy nước hình trụ từ trong nước vọt ra, ào ào, hai người bất ngờ không kịp đề phòng đã bị xoáy nước lôi cả thuyền và người xoay tròn trong không trung.
Cả con thuyền cũng bị cuốn vào xoáy nước, xung quanh lại không có vật nào để mượn lực, nên cho dù Tư Đồ Tần Thọ và Tư Đồ Kiến Nhân có võ công đi chăng nữa, cũng không thể thoát khỏi xoáy nước này. Hai người không nhịn được hét chói tai, từ trong không trung nặng nề rơi thẳng xuống nước, rồi vội vàng, chật vật nắm trái kéo phải đám lau sậy quanh người để tránh việc chính mình bị chìm xuống, sau đó mới kinh hãi liếc mắt nhìn nhau một cái, khi đột ngột nghe thấy một tiếng cười thanh thúy, mờ mịt lại lạnh lùng từ đâu truyền đến.
“Hai vị Tư Đồ công tử, các ngươi đang muốn tìm ta sao?”
Hai tiểu tỳ mang theo vẻ mặt tươi cười châm chọc, cho thuyền ghé lại gần chỗ Tư Đồ Tần Thọ và Tư Đồ Kiến Nhân. Khi nhìn thấy người trong thuyền, hai người không thể tin trừng lớn mắt, trong mắt tràn ngập nghi ngờ và kinh hoàng.
Giọng nam trong trẻo đúng là Liễu Vân Cuồng, nhưng ‘hắn’ lại không có hình tượng Tiểu vương gia hung hăng càn quấy, ngang ngược, cẩm y ngọc đái như bình thường nữa.
Trong hoa thuyền lúc này không hè xuất hiện cảnh tượng nam nữ thân thiết như bọn hắn tưởng tượng, mà chỉ có một loại hình ảnh phi thường. ‘Vân cơ’ cô nương một tay chống đầu, đôi mắt đen như hắc ngọc tràn ngập hài hước, giống như ‘nàng’ đang nhìn thấy cảnh con chuột hay con mèo nào bất lực dãy dụa trước khi ch.ết vậy. Ngân phiến thanh nhã phe phẩy, bộ dáng phong lưu tà mị khiến Tư Đồ Kiến Nhân và Tư Đồ Tần Thọ sợ tới mắt muốn lòi cả ra: Bộ dạng này rất quen thuộc, có điều, đây là…
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Tư Đồ Kiến Nhân vừa hỏi một câu vừa quay đầu tìm kiếm nhưng lại không phát hiện được bất cứ người nào khác, trong khoảnh khắc, đầu óc hắn trống rỗng, cảm thấy có chuyện không ổn.
“Ta là ai? Chẳng lẽ các ngươi không biết sao?” Vân Cuồng liếc mắt nhìn hai người một cái, chậm rãi ra khỏi khoang thuyền, tùy tiện, bỏ xuống khăn che mặt, lộ ra dung mạo thanh lệ, tuyệt sắc. Nàng tươi cười trong suốt với hai người, tựa như hoa xuân nở rộ.
“Không phải vừa rồi hai vị công tử còn mời ta lên thuyền sao, nhưng nhanh như vậy đã không nhận ra ta, thật khiến cho người ta đau lòng mà. Cho nên phải phạt, phải phạt, ừm, nên phạt thế nào đây?” Chậm rãi thong thả bước đến đầu thuyền, Vân Cuồng buồn rầu cau mày, vẻ mặt suy tư, cây quạt nhè nhẹ vỗ vỗ cằm, bộ dạng vô cùng đắc ý, tiêu sái không nói nên lời.
Sắc mặt hai người Tư Đồ Kiến Nhân trắng bệch, sợ muốn vỡ mất mật.
Tốt xấu gì hai người cũng là con cháu thế gia, có võ công, nên làm sao không biết lực đạo vừa rồi khiến cả thuyền và người đều vọt vào không trung là mạnh mẽ cỡ nào? Xung quanh Liễu Vân Cuồng ngoại trừ hai tiểu tỳ cũng không có ai khác, mặc kệ là người nào, người kia tuyệt đối là một cao thủ tuyệt đỉnh. Trong nhát mắt, dù có ngốc đến mất bọn hắn cũng hiểu ra một chuyện, trước giờ, thì ra Liễu Vân Cuồng này vẫn luôn một mực giấu tài.
Như vậy, những gì Tư Đồ gia bọn họ tính toán gần đây nên làm thế nào? Hai người hơi suy nghĩ, lập tức khóc không ra nước mắt, hoảng sợ phát hiện, ngay từ đầu bọn hắn đã hoàn toàn lọt vào cái bẫy mà người nọ giăng sẵn.
“Liễu tiểu vương gia, chúng ta biết sai rồi, khi trở về chúng ta nhất định sẽ nói với gia gia, để bọn họ không bao giờ… Trở thành kẻ địch của Liễu gia nữa. Ngươi buông tha cho chúng ta đi, sau này, chúng ta nhất định sẽ hối cải làm người mới.”
Tư Đồ Tần Thọ vẻ mặt cầu xin, liên tục xin tha thứ, chợt thấy Vân Cuồng ngẩng đầu, tươi cười sáng lạn với bọn hắn, khiến bọn hắn không nhịn được cảm thấy lông tóc dựng đứng, cả người căng thẳng, lạnh lẽo, hoảng sợ nói: “Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
Trực giác nói cho hắn biết, chỉ sợ Liễu Vân Cuồng này không làm được chuyện gì tốt.
Quả nhiên, Vân Cuồng âm thầm hừ một tiếng, nhận lấy sào trúc trên tay tiểu tì, ánh mắt sắc bén như dao, đảo qua hai người, khinh miệt, ngắn gọn phun ra vài chữ, giống như ngay cả việc vô nghĩa nói nhiều hơn vài câu với bọn hắn cũng không muốn làm.
“Vậy thì phạt các ngươi bị đâm ch.ết là được rồi.”
Sào trúc trong tay Vân Cuồng nháy mắt phóng tới, lập tức khiến thân tàu hai người Tư Đồ Kiến Nhân bị vỡ nát, tóe ra những bọt nước màu trắng xóa. Vẻ mặt Tư Đồ Tần Thọ và Tư Đồ Kiến Nhân không thể tin được, cùng không kịp né trách, bọn hắn hoảng sợ trừng lớn mắt nhìn những chuyện sắp xảy ra đối với mình.
Phanh, phanh! Hai tiếng vang trầm đục, màu máu đỏ tươi loang dần trên mặt hồ, bọt nước liên tiếp rơi xuống, rất nhanh sau đó, trên mặt hồ đã không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Để phòng ngừa việc đắm thuyền, dưới đáy chiếc thuyền này có bao một lớp thép tinh luyện mỏng, bên dưới còn có cơ quan có thể trực tiếp xuống nước, vừa rồi nàng chính là dùng cơ quan này mới lừa gạt được Lôi Phá Hải, cải trang thành Vân cơ, khiến lão dù có nằm mơ cũng không nghĩ ra, Liễu Vân Cuồng và Vân cơ là cùng một người.
“Chuyện năm đó các ngươi khiến Thiếu Thu ca ca bị thương, còn gây bất lợi với người thân của ta, bây giờ, nếu không khiến Tư Đồ gia các ngươi tuyệt tự, chẳng phải rất tiện nghi cho các ngươi sao?” Một tiếng cười lạnh ngoan tuyệt, thản nhiên tản ra trên mặt hồ, nhưng chỉ sợ hai người trong hồ đã không còn mạng để nghe được nữa rồi.
Vân Cuồng phủi phủi vạt áo, khinh thường, nhìn thoáng qua mặt hồ một lần nữa, vẻ mặt nàng bình tĩnh giống như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.
Trở lại trong khoang thuyền, Vân Cuồng đem một thân váy áo bằng lụa mỏng trên người thay ra, một lần nữa lại trở thành Liễu tiểu vương gia mà mọi người biết. Đợi một lúc lâu sau, xác định hai người kia nhất định ch.ết không thể nghi ngờ, Vân Cuồng mới vuốt vuốt cằm, thản nhiên cười nói: “Ừm, nhìn thời gian cũng đủ rồi, nên gọi người nào đó đến nhặt xác thôi.”
Đôi mắt đen u ám, thâm thúy lóe ra tia sáng không rõ, sào trúc nhất một hai, hai cỗ thi thể bị ngâm đến phù thũng rơi trên sàn tàu.
…
Văn Thải đại hội của Yên Vũ lâu đang được tiến tiến hành đến cao trào, chúng tài tử giai nhân đều tỏ rõ tâm ý, tôn trọng, kính yêu lẫn nhau, còn có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ cùng nhau trò chuyện vui vẻ chỉ trừ vị công tử đệ nhất Sở kinh Tư Đồ Uyên Minh là bị người vắng vẻ, xem thường gạt qua một bên.
Có công tử đệ nhất thiên hạ Liễu Vân Cuồng ở đây thì ai còn chú ý đến đệ nhất công tử Sở kinh gì đó nữa? Huống chi hắn và Liễu Vân Cuồng tỷ thí một hồi, toàn rơi xuống hạ phong, không hề có lực phản kích, cho nên tất nhiên ấn tượng của mọi người đối với hắn là vô cùng kém cỏi. Tư Đồ Uyên Minh không khỏi oán hận nghĩ: Chỉ cần ít ngày nữa thì hắn đã có thể đem tên Liễu Vân Cuồng kia ra bầm thây vạn đoạn.
Tư Đồ Uyên Minh đi lang thang một vòng, lại đột nhiên phát hiện không nhìn thấy hai đệ đệ mình đâu nữa, trong lòng cảm thấy mơ hồ bất an, đúng lúc này, ở một góc khác của hồ Thiên Thu truyền lại ra một tiếng hét thê thảm vô cùng, đã đánh gãy tình cảnh náo nhiệt đang diễn ra. Mọi người không tránh khỏi bị tiếng hét đột ngột làm cho hoảng sợ, không hẹn mà cùng dáo dát tìm kiếm xem chuyện gì đang xảy ra.
Một chiếc thuyền hoa hoa lệ chậm rãi rẽ nước lại đây, mọi người đưa mắt nhìn theo, đến khi nhìn rõ, tất cả đều nhịn không được hút vào một ngụm khí lạnh, lạnh lẽo, khiến bọn họ cảm giác lúc này như một sự bình yên trước cơn bão vậy.
Trên sàn tàu là hai thi thể cả người ướt đẫm, trên đầu đầy máu, nhìn không rõ là người nào, cả người phù thũng, hoàn toàn là trạng thái đã ch.ết một lúc lâu. Vân Cuồng mặc một thân y phục màu trắng thuần thong thả bước tới, vẻ mặt tuấn tú bị lo lắng bao phủ, đấm ngực dậm chân, khi thì cúi đầu, lúc thì ngẩng đầu thở dài.
Tư Đồ Uyên Minh cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, trên trán nổi lên gân xanh dày đặt, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, móng tay gần như muốn cắn sâu vào lòng bàn tay, khớp xương khanh khách rung động, gần như không kìm được xúc động muốn vọt lên.
Người khác có lẽ còn không biết, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cách ăn mặc của hai người kia chính là hai đệ đệ của hắn, Tư Đồ Tần Thọ và Tư Đồ Kiến Nhân. Bình thường tuy rằng hai tên nhóc này cực không nghe lời, nhưng lại là đệ đệ ruột của hắn, còn thân hơn cả Tư Đồ Bạch Lôi, cho nên mọi người không biết hắn yêu thương hai tên đệ đệ này nhiều bao nhiêu đâu, vậy mà, vây giờ lại… Bây giờ lại…
“Liễu Vân Cuồng, ngươi đã làm gì!” Tư Đồ Uyên Minh oán giận trừng mắt nhìn chằm chằm Vân Cuồng, điên cuồng rống to, hận không thể lập tức nhào lên cắn rớt một miếng thịt trên người nàng xuống.
Vân Cuồng hơi chắp tay với Tư Đồ Uyên Minh, vẻ mặt áy náy, hảo tâm nói: “Tư Đồ huynh, ngươi đừng vội, nhanh chóng nhìn xem hai vị đệ đệ của ngươi đi. Vừa rồi bọn hắn vì Vân Cừu cô nương mà vội vã đuổi theo Tiểu vương, lại chẳng may bị một con ngỗng trắng lớn va đến lật thuyền. Tỳ nữ Tiểu vương chống thuyền quá mau, lập tức không cẩn thận đụng phải, khiến hai người người bọn họ chìm vào trong nước. Tiểu vương vội vàng lao xuống cứu, nhưng hồ Thiên Thu quá lớn, quá sâu, Tiểu vương tới lui mấy lần mới cứu được hai người bọn họ lên, lại phát hiện hai vị công tử đã hấp hối. Tiểu vương trong cơn tức giận đã đánh ch.ết hai tỳ nữ kia, ném xuống hồ làm mồi cho cá, rồi nhanh chóng đưa hai vị công tử lên bờ. Tư Đồ huynh nên nhanh chóng cứu tỉnh bọn họ đi.”
Nàng vừa nói vừa vội vàng gọi vài tiếng: “Chu Đình! Chu lão! Còn không mau lại đây cứu người!”
Mọi người nghe nàng lưu loát nói một đống, xung quanh kinh hãi, lặng ngắt như tờ, đều bị chuyện đáng sợ này dọa không nhẹ. Chu Đình nghe tiếng nàng gọi, tuy không biết trong hồ lô nàng bán thuốc gì nhưng cũng vội vàng đáp ứng một tiếng, chạy tới, giả bộ khám chữa bệnh.
“Đã ch.ết… Không cứu được…”
Chu Đình nuốt một ngụm nước bọt, hơi hơi nghi ngờ nhìn Vân Cuồng, câu nói kế kiếp cũng không nói hết: Bọn hắn đã ch.ết một lúc lâu rồi, hơn nữa không phải ch.ết chìm, mà miệng vết thương trên đầu mới là nguyên nhân chín. Xương sọ bị rạn nứt, ch.ết ngay tại chỗ. Cái này tuyệt đối do một cao thủ gây nên, hoàn toàn không thể có chuyện một tiểu tỳ có thể làm được!
“Cái gì? Đã ch.ết rồi!” Vân Cuồng kinh ngạc hét chói tai, nhảy dựng lên, tức giận nói: “ch.ết tiệt!”