Chương 51
Ở dưới tầng trệt của khu nhà có một máy bán hàng tự động có bán mấy thứ đồ dùng người lớn, có cả thuốc bôi trơn nữa. Đèn đường chiếu sáng từng dãy dài, phản quang lên bầu trời đen kịt. Xuyên qua các khung cửa sổ kiểu Pháp của tòa nhà cao tầng, chiếu vào phòng ngủ của Văn Dã. Ráp trải giường lộn xộn ngổn ngang, hai thân thể trẻ trung chặt chẽ quấn lấy nhau, như hai đoạn dây leo liên tục và đan xen, càng quấn càng bền chặt, không thể nào cách rời. Những ngón chân trắng nõn vấn víu nơi bắp chân thon dài tráng kiện, nương theo thân thể nhỏ bé lâu lâu lại cong lên, “Đau không?” Văn Dã hôn vào nơi khóe miệng của Vân Nhạc, nhẹ giọng hỏi. Trên tay hắn dính đầy dung dịch bôi trơn ẩm ướt, nhét vào sâu bên trong hậu huyệt, chậm rãi tiến sâu.
Vân Nhạc lắc lắc đầu, đáp: “Không đau, có thể vào sâu hơn chút nữa…” Trên mặt cậu ửng hồng, ánh mắt lại không hề có một tia tạp chất. Dù cho toàn thân đang trần trụi, cậu vẫn như trước bất giác thẹn thùng cùng lo lắng. Cậu lo rằng Văn Dã sẽ không nỡ, liền chủ động mở rộng hai chân, ôm lấy eo của hắn, và nâng mông lên từng chút từng chút một, “Đừng, Bảo Bảo, sẽ rất đau.”
“Không đau.” Vân Nhạc nhìn thẳng vào mắt của hắn nói: “Nỗi đau anh dành cho em chính là ngọt ngào. Em muốn nhận được sự đau đớn này cả đời.”
Văn Dã ngơ ngác, nhẹ nhíu mày, lần nữa hôn lên cánh môi của cậu, “chụt chụt” tiếng nước như rót vào lỗ tai, như đổ xuân dược vào không khí bình lặng. Tính khí còn nửa phần mềm mại trốn sâu trong đám lông rậm chậm rãi ngẩng đầu, cương cứng trên cơ thể mỗi người, kích động và run rẩy.
Văn Dã khó khăn nhét hai ngón tay vào bên trong hậu huyệt, rồi không nỡ chuyển động thêm nữa. Hắn sợ Vân Nhạc không chịu nổi, nhưng lại phát hiện Vân Nhạc chẳng biết từ lúc nào đã dạng hai chân ra, khiến cho hậu huyệt ướt át hoàn toàn lộ thiên. Cái miệng nhỏ giữa mông mở ra rồi bắt lấy hai ngón tay của hắn vào, lớp da thịt trắng trẻo xung quanh dính đầy thuốc bôi trơn nhầy nhụa, bị ngón tay thô cứng đẩy vào khiến từng đợt chất nhầy tràn ra, hiện ra tia lấp lánh. Ngón tay khẽ rung động, dương v*t hồng nhạt cùng hai quả bóng nhỏ cũng liền rung nhẹ theo, ɖâʍ đãng phi thường. Văn Dã Đứng dậy, nhìn chằm chằm vào hầu kết đang chuyển động, một luồng nhiệt khí từ bụng dưới truyền lên, xông thẳng vào mặt, “Có được không?” Hắn thấp giọng hỏi, dương v*t to dài đã cứng đến độ đau, mắt ngựa đã kích động chảy ra nước nhờn, hắn rút hai ngón tay ra, đưa quy đầu to lớn của mình thâm nhập vào cửa hậu huyệt mềm mại. Dù đã được nông giãn từ trước, nhưng vẫn như cũ không cách nào thuận lợi tiến vào. Vân Nhạc biết hắn vẫn còn lo lắng sẽ làm tổn thương thân thể cậu, liền chủ động ôm lấy cần cổ, rồi tựa lên hai bắp đùi của hắn, canh đúng vị trí dương v*t đang căng cứng kia, chậm rãi ngồi xuống, “Thích lắm, rất lớn…”
Văn Dã muốn xoa nắn lưng cho cậu để cậu thoải mái nhất có thể, nhưng cậu lại không để ý, liều mạng đem toàn bộ gốc ngọn nuốt trọn vào trong, còn dường như khoe khoang nói: “Toàn bộ đều ăn hết rồi…”
Văn Dã hô hấp nặng nề, nâng cặp mông của cậu trên tay, thăm dò hỏi: “Khó chịu sao Bảo Bảo?”
Vân Nhạc nhẹ nhàng lắc eo nói: “Không khó chịu… Đại Bảo Bảo, cử động nhanh một chút, em nghe nói, đâm vào nhanh sẽ rất thoải mái, em muốn anh được hưởng thụ nữa…”
Hai người khẩn trương dính chặt vào nhau, hai đầu v* trên ngực của Vân Nhạc đã dựng đứng như hai hòn đá nhỏ cọ cọ vào tim Văn Dã. Đột nhiên, một luồng cảm giác sung sướng nói không nên lời từ bụng dưới truyền đến, Vân Nhạc toàn thân run rẩy, phát ra một tràng âm thanh rên rỉ, “Nơi này sao?” Văn Dã hỏi.
“Ừm.” Vân Nhạc gật gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Thật thoải mái, giống như bị điện giật vậy… Còn muốn nữa…”
Ánh mắt Văn Dã sâu thẳm, hôn lên lỗ tai cậu một cái, đối chỗ kia mà mãnh liệt đi vào, lần đầu tiên làm việc ấy thì khoái cảm là không thể cân đo đong đếm được. dương v*t nóng bỏng chen vào bên trong nội vách thao động không biết mệt mỏi, tiếng thân thể va chạm vào nhau còn chân thực hơn bất kỳ sách vở nào miêu tả. Vân Nhạc không biết giả thẹn thùng, cảm giác thư thái quá khiến cậu quấn lấy Văn Dã không ngừng đòi thêm. Bên trong mong che giấu từng luồng tinh dịch đã được bắn ra, theo cây côn th*t rút ra mà nhiễu lên mặt drap giường, tình sắc nồng đượm.
Lần đầu tiên khoái cảm không gì có thể bì được, hai người giằng co rất lâu, mới nặng nề trôi vào giấc ngủ. Ba giờ đêm, Vân Nhạc chậm rãi mở mắt ra thấy mình đang nằm trong lồng ngực Văn Dã. Cậu ngắm nhìn hắn xuyên qua ánh trăng, đêm đen thì dài lê thê, còn mộng đẹp thường ngắn ngủi. Vô luận cậu không muốn ánh sáng thắp lên ngày mới đến mức nào, phía bên ngoài cửa sổ kia cũng chỉ có thể lộ ra màu trắng chói lóa. Vân Nhạc nhẹ nhàng hôn lên cằm Văn Dã, cảm thấy có một chút đau nhói trên người. Như thể chỉ sau một đêm, lồng ngực của Vân Nhạc mọc ra hàng nghìn gai nhọn đâm thấu, mơ hồ ẩn ẩn đau. Văn Dã ôm chặt cậu không chịu buông tay, cũng không biết đang nằm mơ thấy điều gì, mi tâm lần nữa vắt thành hình chữ xuyên, được Vân Nhạc vuốt thẳng ra, chỉ một lúc lại nhăn nhó trở lại. Vân Nhạc ngắm nhìn hắn cả buổi rồi dời cánh tay hắn ra, bước xuống giường.
“Meo.” Khăn Quàng Cổ nằm ở góc tường ngoài cửa nghe ngóng cả một buổi tối, thấy Vân Nhạc vừa đi ra vừa vặn lưng, liền ngửa mặt lên cọ ống quần của câu, chán nản mà làm nũng. Vân Nhạc ngồi chồm hỗm trên mặt đất xoa xoa lỗ tai của nó, nhẹ giọng nói: “Hãy ở bên cạnh anh ấy thật tốt nhé.”
“Meo?” Khăn Quàng Cổ nghiêng đầu không hiểu vì sao, phát ra một âm thanh như là nghi vấn.
Nhà trọ rất sạch sẽ, vẫn như là bộ dáng ban đầu. Vân Nhạc cũng như ngày thường vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Xong xuôi liền đem bữa sáng đặt ngay ngắn trên bàn ăn, sau đó mới quay về gian phòng của mình, nơi đó có biết bao nhiêu là hồi ức. Trên bàn sách có đặt cây sáo dọc sáu lỗ, có sợi len chưa dùng hết, cũng có hộp đựng tiền bằng thạch cao nữa. Bên cạnh hộp đựng tiền là một ngôi sao nhỏ màu vàng, phía trên còn viết một tấm thiếp viết “Bạn Văn Dã thắp sao”, lại còn có rất nhiều những hồi ức khó quên khác nữa. Những tháng vừa rồi như những ngọn đèn lồng vụt qua như những thước phim trong đầu cậu, mỗi một ngày, một khắc, một nơi, một chi tiết rất nhỏ cậu cũng đều nhớ rất rõ ràng. Vân Nhạc nắm tay thành đắm, để những móng nhọn đâm vào da thịt, cưỡng bức chính mình tỉnh lại. Cậu bình tĩnh mở tủ quần áo, lấy hành lý ra ngoài, rồi liếc mắt về căn phòng của Văn Dã, không thể ở lại lâu hơn nữa.
“Giám đốc Lâm, nếu bà cảm thấy nhà xưởng ở đây không có vấn đề gì, chúng ta liền cùng giám đốc Đoàn định đoạt thời gian để ký hợp đồng.” Mẫn Xuyên lái xe, chở theo Lâm Ngộ từ một nhà xưởng sản xuất quần áo mới được xây dựng quay trở về. Quy mô của nhà xưởng này không nhỏ, tổng giám đốc là người họ Đoàn. Dẫu không thuộc hoàn toàn sở hữu của Văn gia, nhưng ít nhiều cũng có liên quan. Mẫn Xuyên là người đứng ra dẫn mối bắc cầu, thúc đẩy lần hợp tác này. Lân Ngộ tất nhiên rất hài lòng, đối với Mẫn Xuyên vạn phần cảm tạ, dọc đường đi vừa nói vừa cười muốn mời anh ta ăn cơm, “Nếu không phải nhờ trợ lý Mẫn thuận miệng nhắc tới hạng mục này, tôi thực sự đã bỏ qua cơ hội lần này rồi. Tất nhiên tôi muốn mời khách rồi, cậu cũng đừng từ chối tôi.”
Mẫn Xuyên khách khí nói: “Nói vậy đâu được chứ, chủ yếu là do giám đốc Lâm có quyết đoán, hợp tác lần này mới có thể thành công được.” Anh bất động thanh sắc thay đổi hướng chạy, tiếp tục cùng Lâm Ngộ đàm đạo chuyện công việc. Lâm Ngộ cũng không có phát hiện ra điều gì không phải, bà rời khỏi Thụy Hải cũng đã lâu lắm rồi, dù cho có đi đường nào thì cũng đều mười phần xa lạ. Mãi đến khi tiệm bách hóa quen thuộc kia một lần nữa hiện ra ngay trước mắt, mới sửng sốt hỏi: “Tại sao lại tới nơi này chứ?”
Mẫn Xuyên tìm một vị trí trống ven đường để đậu xe, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Thứ lỗi cho tôi nhé giám đốc Lâm, có người quen muốn gặp mặt bà một chút.”
Lâm Ngộ nhíu mày, vừa lúc muốn mở miệng nói, lại phát hiện ở đầu con ngõ nhỏ hẹp xuất hiện một bóng người. Người kia trên tay cầm một bọc đồ, trong đó có một chiếc cặp sách in nhân vật hoạt hình đã bay mất màu sắc, cùng lúc ném hết vào thùng rác.
Lâm Ngộ lúc này choáng váng, nàng nhận ra bóng người kia, cũng nhận ra được cái cặp sách đó, thì ra thằng bé vẫn còn giữ lại… Vậy tại sao nó… Lại muốn vứt đi… Bà ta muốn nhìn rõ vẻ mặt của người kia, nhưng rốt cuộc chỉ có thể nhìn thấy gò má bị ẩn trong bóng tối, cùng với khóe miệng bướng bỉnh thường khi kia.
Đó chính là Vân Nhạc, là đứa con trai mà bà đã vứt bỏ nhiều năm.
Sắc trời âm trầm, rõ ràng đã mười giờ hơn, vẫn như cũ không thấy ánh mặt trời, đoán chừng là tuyết sẽ rơi đây. Trần Xảo Ngọc cùng Vương Tùng vẫn chưa về tới nhà, hai vợ chồng già đã làm lụng khổ cực cả năm trời, nhưng đều dùng để chăm sóc cho ba mẹ già cùng con cái. Chiếc xe ba gác dùng để chở hàng được phủ kín bằng vài miếng nhựa, được đậu trong sân ở trước cửa khu nhà. Vân Nhạc về lại ngôi nhà đã sinh sống hơn mười năm với hai bàn tay trắng, cậu ngày đó ra đi đã nghĩ sẽ không quay trở lại, nhưng sự đời khó nói trước được điều gì, thứ gì đã định là không tránh được, thì dù có trốn đi đâu cũng không được.
Vân Cẩm Bằng hai ngày nay không hề đi đâu, chỉ ở lì trong nhà chờ đợi Vân Nhạc. Gian phòng đã lâu không có người ở lạnh lẽo ẩm ướt, gã ngồi dưới đất tay kẹp thuốc lá, khàn giọng hỏi: “Đã đem tiền đến rồi?”
Vân Nhạc đáp: “Không có?”
Vân Cẩm Bằng dùng hết lực hít một hơi thuốc, híp mắt hỏi lại cậu: “Không có?”
Vân Nhạc một lần nữa xác thực, nói: “Không có.”
Vân Cẩm Bằng bình tĩnh mà phun ra một ngụm khói, nhặt lên một cái chai rượu cạnh bên, đập mạnh xuống đất, quát: “Không có mà mày cũng quay trở về đây!? Cái thằng súc vật rác rưởi này!”
Thủy tinh vỡ tan ra như pháo nổ, bắn lên trên cả đồng phục của Vân Nhạc. Hình như có vật gì trong túi đồng phục của cậu, nặng nề rơi xuống đất. Vân Cẩm Bằng đã uống say, mang thân hình tanh tưởi mùi cồn đẩy cậu vào tường phía ngoài hàng hiên. Gã dùng cùi chỏ đè cổ cậu lại, điên cuồng rống lên: “Mau đi đòi tiền cho tao!”
Vân Nhạc không sợ hãi chút nào, nói mà không mang theo biểu cảm gì: “Không thể.”
“Mày quên tao đã nói cái gì rồi sao?” Vân Cẩm Bằng cười dữ tợn, kéo cổ áo đồng phục của cậu lôi ra ngoài: “Được, nếu mày không muốn làm, thằng già này sẽ tự mình đi đòi, mẹ nó chứ, con trai của tao không phải là thứ không có giá trị để người nhà họ Văn chơi cho sướng!” Gã nhìn thấy trên cổ Vân Nhạc có vết hồng, liền như có bảo bối trong tay: “Nói cho ba mày biết nó đã làm mày bao nhiêu lần rồi? Ông mày muốn làm bao nhiêu phải trả bấy nhiêu! Nói ra mau lên, không nghĩ tới mày cũng còn có chút công dụng, thằng con trai ngoan biết chổng mông để mà kiếm tiền.”
Vân Nhạc bị cưỡng bức kéo đi trên hành lang dài cũng không có phản kháng gì. Cậu đút hai tay vào túi quần, trầm mặc cả buổi, mới tự nhiên giằng co trở lại. Vân Cẩm Bằng căn bản không coi cậu có chút ký lô nào, định sẽ giơ tay cho cậu một bạt tai, liền hoảng sợ phát hiện ra trong tay cậu có một con dao nhọn. Ánh mắt cậu thâm trầm, hướng gã đâm tới.
Vân Cẩm Bằng vừa tránh thoát được, tỉnh rượu đến hơn phân nửa, quắc mắt trừng trừng nhìn mà hung bạo thét: “Đcmm! Còn dám dùng dao đâm ông mày nữa!?”
Vân Nhạc không phí lời phát ra một câu nào, như một chú sói đơn độc đã bị bức ép đến đường cùng, chỉ một khắc nổi lên sát tâm. Cậu tuyệt đối không cho phép Vân Cẩm Bằng gặp được Văn Dã, càng không muốn cho kẻ độc ác mục ruỗng tận đáy lòng này xuất hiện ở Văn gia, quấy rối gia đình ôn hòa tốt bụng của họ. Cậu không muốn lén lút trốn khỏi nơi này, đó chính là đem hỗn loạn để lại cho Đại Bảo Bảo của cậu. Cậu không thể làm như vậy, chỉ còn cách giết ch.ết Vân Cẩm Bằng, mới có thể tránh cái họa về sau.
~ Hoàn Chương 51 ~