Chương 56

Vân Nhạc không ngờ rằng có vấn đề mà ngay cả giáo viên cũng không giải đáp được, trước khi rời đi còn không quên dọn dẹp sạch sẽ đống thủy tinh đổ vỡ trên nền đất. Hôm qua từ chỗ quầy y tá biết được ngày Văn Dã xuất viện, cậu vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Hôm nay thừa lúc nghỉ giải lao giữa giờ liền dùng di động tr.a cứu rất lâu, rốt cuộc kết quả cùng với câu trả lời của cô Chung cũng không khác biệt gì nhau. Vân Nhạc định bụng sau khi tan học sẽ ghé qua thư viện một chuyến, có lẽ sẽ tìm được sách báo gì có liên quan đến vấn đề này. Nhưng lúc ra khỏi trường lại thấy một chiếc xe hơi đen đậu ở cửa, phía trước xe có một người đang đứng. Người kia gượng cười với cậu, lên tiếng: “Nhạc Nhạc.”


Vân Nhạc lấy bình tĩnh mà gật gật đầu, trong lúc nhất thời này không biết nên xưng hô ra sao với người kia.
“Chuẩn bị ghé bệnh viện sao?” Người tới chính là Lâm Ngộ, khuôn mặt trang điểm nhạt nhòa, vẫn mặc chiếc áo khoác dài màu xám hôm nọ.
Vân Nhạc: “Ừm.”


Lâm Ngộ dừng lại một chút, giống như không biết phải mở miệng ra sao, “Mẹ… Mẹ đưa con đến đó được không?”
Vân Nhạc ngược lại không chút do dự, đáp lời: “Được.”


Dọc trên đường đi đều là yên lặng, cả hai người đều không ai mở miệng nói chuyện. Bọn họ xa cách nhau mười năm, lần đầu tiên ngồi song song nhau trong khoảng cách gần như vậy. Lâm Ngộ cầm vô lăng nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng run run.


“Mẹ vẫn nhận ra tôi.” Khi chiếc xe dừng lại ở giao lộ chờ đèn đỏ, Vân Nhạc lên tiếng: “Lần đầu tiên chúng ta gặp lại, mẹ đã giả vờ không nhận ra?”
Lâm Ngộ thở dài một riếng, cổ họng lạnh lẽo nói: “Đúng vậy.”


“Tại sao? Vân Nhạc quay sang hỏi bà ấy, trong mắt trống trải, không hề có một tia cảm xúc dư thừa nào, cứ như thể hỏi một người qua đường: “Mẹ sợ tôi làm vướng bận sao?”
“Xin lỗi.” Lâm Ngộ đáp: “Mẹ… Mẹ không biết làm sao đối mặt với con.”


available on google playdownload on app store


“Ồ.” Vân Nhạc gật gật đầu: “Không sao, tôi chỉ nghĩ mẹ đã quên hẳn tôi.”
Lâm Ngộ chằm chằm nhìn đèn đỏ, do dự nửa ngày mới hỏi: “Nhạc Nhạc, con trách mẹ sao?”
“Ừm.”


“Mẹ…” Không nghĩ tới việc cậu thẳng thừng như vậy, Lâm Ngộ đột nhiên không biết phải tiếp tục giải thích như thế nào nữa, chỉ có thể nhỏ giọng nói xin lỗi. Mãi đến khi xe đằng sau bóp kèn, Vân Nhạc mới nói: “Mẹ chú tâm lái xe đi.”


Cách bệnh viện không xa có một con đường nhỏ, hai bên lề mở đầy các tiệm thức ăn nhanh nhiều thể loại kiểu dáng, rất thuận tiện cho người thân của bệnh nhân đến dùng cơm. Lâm Ngộ đậu xe ở bên đường, hai tay không hề rời khỏi vô lăng. Cả hai người đều im lặng hồi lâu, Vân Nhạc liếc nhìn thời gian, không chờ bà ấy điều chỉnh tâm tình lại, “Hôm nay mẹ đến tìm tôi, ngoại trừ xin lỗi còn lời gì muốn nói nữa không?”


Lâm Ngộ lắc đầu một cái: “Ngoại trừ xin lỗi, mẹ cũng không biết phải nói gì với con nữa.”
“Ồ, vậy tôi muốn hỏi mẹ một vấn đề.”
Lâm Ngộ: “Ừm, được.”
Vân Nhạc hỏi: “Hôm đó mẹ đi, muốn tôi ở lại chờ mẹ chỉ là cái cớ thôi sao?”


“… Phải” Lâm Ngộ trả lời: “Nhạc Nhạc mẹ xin lỗi, mẹ không biết con vẫn một mực chờ đợi mẹ như vậy. Mẹ để con lại một mình cạnh bên trên quỷ sứ kia, mẹ… mẹ không bắt con tha thứ cho mẹ, nhưng mẹ…”
“Tôi tha thứ cho mẹ.”


Lâm Ngộ bất ngờ nhìn về phía cậu, trong mắt tràn đầy sự khó tin: “Con…”


Vân Nhạc nhìn thẳng vào mắt bà ấy mà nói: “Tuy rằng mười năm này mẹ không ở bên cạnh tôi, cũng không thực hiện lời mà mẹ đã hứa với tôi. Nhưng dù gì đi nữa mẹ cũng cho tôi sinh mệnh, điểm này không thể phủ nhận được. Nếu như không có mẹ, tôi không thể gặp được Văn Dã.” Liền nói tiếp: “Tôi tha thứ cho mẹ, là muốn dùng mười năm chờ đợi này để triệt để cắt đứt quan hệ giữa hai chúng ta. Tôi biết, nếu tính như vậy thì tôi được lợi quá. Nhưng tôi không có cách nào nhận thức mẹ được, cũng không quen gọi như vậy, cũng chẳng có cách nào đối mặt. Tôi biết, mẹ cũng y như vậy, thay vì để mẹ phải sống cả đời trong ân hận, không bằng tôi để mẹ thật sự coi như chưa bao giờ có tôi.”


Lâm Ngộ nhắm mắt lại, nước mắt đọng trên đôi lông mi thật dài. Bà ta cũng biết kết quả này có lẽ là tốt nhất rồi, cũng rõ là những tổn thương từ trước đến nay khó mà hàn gắn lại nguyên vẹn được. Văn Dã đã khiến cho bà thực sự trở thành một kẻ qua đường, không còn bất kỳ cơ hội nào bù đắp lại.


“Mẹ chờ tôi một chút.” Vân Nhạc mở cửa xe ra, chạy thẳng vào một quán cơm nhỏ. Mười mấy phút sau mới chạy trở ra, trên tay mang theo một hộp cơm. Lâm Ngộ xuống xe, thấy rõ thứ cậu đã mua liền ngơ ngác. Vân Nhạc đem hộp cơm đưa cho bà, bên trong là một phần cơm thịt kho tàu nóng hôi hổi, “Đến giờ mẹ vẫn còn thích món này chứ?” Vân Nhạc hỏi.


Lâm Ngộ đáp: “Vẫn thích…”


“Vẫn thích là tốt rồi.” Vân Nhạc nói: “Khi còn nhỏ tôi vẫn luôn muốn có thể nấu món này cho mẹ ăn, nhưng rốt cuộc là không có cơ hội, sau này có lẽ cũng không còn dịp đâu. Mà tôi có hỏi ông chủ, món này nấu y đúc như cách mà tôi học được đó, mùi vị không khác biệt lắm đâu. Mẹ giữ lại rồi ăn đi.”


Lâm Ngộ rốt cuộc không khống chế được nữa, nước mắt ầng ậc dâng lên, bà run rẩy ôm lấy Vân Nhạc, đau lòng đến mức không thể tự kiềm chế được, “Kia… Mẹ có thể gọi điện cho con được không, một năm, một năm gọi một lần có được hay không?”


Vân Nhạc mím môi, một lát sau mới đáp: “Không cần gọi. Mẹ bảo trọng.”


Cây côi san sát, xe cộ chen chúc. Văn Dã đứng ở trước cửa sổ phòng bệnh, nhìn Vân Nhạc xuyên qua đường phố rộn rộn ràng ràng, sống lưng thẳng tắp hướng về bệnh viện. Lan Thư đứng bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Con đoán xem Nhạc Nhạc quyết định như thế nào?”


Văn Dã lắc lắc đầu nói: “Con không biết.”
Lan Thư liếc nhìn hắn một cái: “Còn có chuyện con không biết sao? Thằng nhóc tính toán này.”
Văn Dã nhìn sang hướng mẹ mình, cong mắt cười cười, như một đứa trẻ nghịch ngợm, trong giọng nói còn mang theo chút làm nũng: “Mẹ tha lỗi cho con rồi?”


Lan Thư nhún nhún vai: “Không có nhá, mẹ không có tha thứ cho con cái vụ vì người khác mà bốc đồng gây nguy hiểm đến tính mạng mình đâu. Đây là điều tối kỵ một người làm mẹ không thể chấp nhận được.”
“Vậy mẹ… Tại sao lại chăm sóc cho con chứ?”


Lan Thư lườm hắn một cái: “Con không phải là đang phí hơi sao. Con là con trai của mẹ, dù cho con có quậy phá gây chuyện như thế nào, mẹ cũng đâu thể đem con vứt đi chứ. Nếu như con còn nhỏ, mẹ với ba nhất định đã cầm cây quất vào mông con rồi!” Vừa nói vừa nhìn bên ngoài cửa sổ, thấy thân ảnh nhỏ bé của Vân Nhạc: “Nhưng bây giờ con đã lớn rồi, tất nhiên đã có thể tự mình quyết định mọi chuyện. Dù là mẹ của con, mẹ cũng chỉ có thể thấy bất mãn, nhưng cũng không thể quá phận mà ngăn cản. Chỉ mong sau này con có thể vì ba mẹ mà suy nghĩ thấy đáo hơn. Tình yêu có thể là quan trọng, nhưng tình thân cũng không thể thiếu. Cho nên qua sự việc này, mẹ sẽ không tha thứ cho con đâu, để con phải nhớ cả đời. Con nhận một dao kia lên người có bao nhiêu đau, lòng của người làm ba mẹ như chúng ta, cũng có bấy nhiêu đau đớn.”


Vân Dã đáp: “Con biết rồi.”
“Biết vậy là tốt rồi, nhưng mẹ vẫn sẽ phải phạt bọn con.” Lan Thư dí vào trán của hắn, cười nói: “Phạt hai đứa con sau này đều phải bình an. Phạt các con đến tuổi phải kết hôn đàng hoàng, sau khi lấy nhau còn phải nhận nuôi cho mẹ bảy, tám đứa cháu luôn!”


Văn Dã bị dì chọc cho bật cười, bất đắc dĩ nói: “Nhưng tụi con còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà, nhận nuôi con là còn quá sớm.”


Cũng như trước đây không lâu hắn đã hỏi Vân Nhạc câu chuyện kia. Khi hắn đã chọn lựa vượt qua vách núi cao, những người yêu thương hắn, quan tâm hắn nhất định sẽ buồn đau khổ sở. Thế nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, yêu đương là việc riêng của hắn, hắn không thể bắt người nhà phải dây vào, khiến cho cả bọn họ cũng phải đau lòng bất an. Cho nên nhất định phải vượt qua được cửa ải này, mới có thể thực sự trời cao biển rộng, về sau vô luận mấy năm hay mấy chục năm, hắn sẽ luôn luôn kính trọng yêu thường, luôn ở bên cạnh họ, khiến bọn họ bình an vô sự, không xảy ra chuyện gì bất trắc.


Vân Nhạc đứng ở cửa phòng bệnh, biểu tình lãnh đạm thường khi vừa nhìn thấy Văn Dã chỉ một khắc đã biến đâu mất. Khóe mắt nặng trĩu lệ rơi, khóe miệng ủy khuất xịu xuống. Văn Dã bước tới đem cậu ôm vào ngực, vuốt tóc cậu hỏi: “Làm sao vậy?”


Vân Nhạc trốn trong cánh tay của hắn, nghẹn ngào mở miệng: “Đại Bảo Bảo… Em không còn gia đình, em không còn ba mẹ gì nữa…”


Văn Dã hiểu được tâm tình của cậu ngay lúc này. Tuy rằng ba mẹ của cậu không xứng đáng, nhưng ít ra bọn họ còn tồn tại. Nhưng bây giờ cái gì cũng không còn nữa, giữa thế giới rộng lớn này cũng chỉ còn duy nhất một mình cậu. Văn Dã ghé vào lỗ tai cậu ôn nhu nói: “Nếu không còn gia đình, hai chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một tổ ấm mới.”


Vân Nhạc mắt đỏ hết cả lên, từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu.
“Bảo Bảo.” Văn Dã giúp cậu lau khô nước mắt, cười nói: “Từ nay về sau, anh có thể che mưa chắn gió, làm gia đình của em có được hay không?”


Vân Nhạc không hề trả lời, mà là chủ động ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi của hắn, trái tim của cậu “Thình thịch” mà đập, như là lớn tiếng đáp lời, “Có thể! Có thể!”
~ Hoàn Chương 56 ~


Mèo: Huhu… Còn có một chương nữa là hoàn rồi. Ai tiếp thêm cho Mèo động lực để nói lời tạm biệt với hai bé đi:”<






Truyện liên quan