Chương 2
Âm vực là nơi hàn khí lạnh lẽo quanh năm, mỗi lần hít thở là khí lạnh tràn vào phổi cũng khiến cả người đông cứng. Sở Hiên thân mang kịch độc từ nhỏ, chỉ cần chạm vào người hắn thì giống như trúng mê dược mà ngất đi máu và nước miếng của hắn có thể độc ch.ết người ta. Trước khi nhảy xuống vực hắn đã dẫn độc vào nội lực đánh Diệp tư đằng 1 chưởng có lẽ giờ này tên đó cũng sống dở ch.ết dở. Nhưng bù lại vì một chưởng đó mà tình hình của sở hiên bây giờ cũng rất tệ hại, llợi dụng chất độc này người hắn sẽ bắt đầu dần tê cứng đến 3 giờ đống hồ mới khôi phục. Nếu là bình thường thì cũng không có gì to tát, nhưng hiện tại hắn đang phải dùng tứ chi bám vào vách đá và dây leo tìm cách duy trì mạng sống. Toàn thân Sở Hiên phát ra hàn khí lạnh lẽo độ âm còn thấp hơn sương mù trong Âm Vực
" ta phải trở về phanh thấy xẻ thịt bọn chúng "
Đúng lúc ý chí của sở hiên đang dâng trào mãnh liệt trước cái ch.ết ngàn cân treo sợi tóc thì một vật thể từ đâu không biết rơi xuống ngay trên người hắn cánh tay vốn sắp tê cứng, nay có thêm lực đẩy hắn thuận thế cùng vật thể lù lù trên người chồng chất lên nhau rơi xuống vực
Vân Điệp cảm giác dưới thân có độ ấm vội mở mắt ra, chưa kịp quan sát xung quanh thì gió đã lùa vào mắt cay xè, nhưng trong 3 giây mở mắt vẫn kịp thấy dưới thân mình là một người, đúng vậy chính là người, còn nữa họ vẫn đang rơi xuống với tốc độ này nếu chạm đất tan xương nát thịt là chuyện đương nhiên. Lá cây tát vào mặt, chỉ nghe mỗi tiếng gió ùa bên tai, hơi lạnh ẩm ướt xung quanh, nơi này có ánh sáng hiển nhiên đây không phải là khe nứt do chấn động gây ra ở phòng thí nghiệm
Mọi suy nghĩ bên trong so với bên ngoài chỉ vỏn vẹn 5 giây. Không cần biết lí do gì và tại sao còn cơ hội sống nhất định phải bám víu. Dưới thân có người che chắn " ha, rất tốt" vòng tay ôm chặt lấy người phía dưới để 2 người không tách ra, vận dụng dị năng bảo vệ một vòng sáng trong suốt tựa bong bóng vòng quanh thân thể của 2 người
Thật ra Vân Điệp không phải tốt lành mà cứu luôn cái người mà ngay cả mặt mũi cũng chưa nhìn rỏ kia, chẳng qua nếu có một đệm lót phía dưới nếu không may tiếp đất dị năng mới khôi phục bị tiêu hao lúc đó vòng bảo vệ yếu đi sẽ khiến cơ thể vốn bầm dập có thể nằm liệt một thời gian dài
Vì nhờ có cái bong bóng bảo vệ của Vân Điệp gió không thể đập vào, 2 người đang dính chặt nhau đồng thời mở mắt nhìn đối phương.
Không để ý người phía trên thưởng thức gương mặt khuynh thành của mình Sở Hiên lia ánh mắt nhìn vách núi, hiện tại đã qua 3 phút từ lúc rơi xuống, Âm Vực này có thể sâu bao nhiêu nữa chứ không thể chần chờ thêm nữa sau 30 phút thân thể hắn sẽ hoàn toàn tê cứng.
Cố gắng bắt được một sợi dây leo sức nặng khiến 2 người sượt một đoạn dài xuống phía dưới, thân thể 2 người đập mạnh vào vách núi sau đó lơ lửng giữa không trung. Vân Điệp 2 tay ôm chặt Sở Hiên sợ mất mật, thật sự với độ cao chóng mặt này ai mà không sợ chứ.
Ngước mắt nhìn lên thấy chổ bàn tay của mỹ nam tóc dài và dây leo tiếp xúc chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, theo đường dáng dây leo sần sùi đầy gai to máu chảy xuống rơi vào gò má của Vân Điệp từng giọt từng giọt khiến Vân Điệp liên tưởng đến mấy bộ phim kiếm hiệp mình từng xem.
Nhìn nha đầu người không ra người quỷ không ra quỷ đang bám sát lấy mình Sở Hiên trầm giọng " Ngươi.. buông ta ra"
vân điệp: "vì sao?"
sở hiên: " quá nặng "
vân điệp: " ta nhẹ "
sở hiên: "..."
Được rồi vấn đề ở đây không phải là nhẹ hay nặng, hắn muốn tận dụng 30 phút này trước khi cơ thể hoàn toàn tê cứng phải an toàn xuống được phiến đá phía dưới sau đó nghĩ cách thoát khỏi nơi này. Phải giải quyết nha đầu từ trên trời rơi xuống này nhanh gọn mới được.
Điều này quá đơn giản hắn không cần phải tốn sức động tay huống hồ hiện tại hắn cũng không còn nhiều sức lực để hất vân điệp ra nàng ta bám quá chặt đi, chẳng phải ai chạm vào người hắn đều ngất đi sao, có lẽ do quần áo ngăn cách nên nha đầu này vẫn tỉnh táo như thế nhưng hắn không có thời gian để chờ đợi.
Sở Hiên cúi đầu hạ gò má gần bên sườn mặt vân điệp cọ cọ nhẹ lên má nàng, chỉ cần da hắn chạm vào da nàng lập tức nàng sẽ ngất đi. Sau đó cục nợ đang treo trên người hắn sẽ rơi tự do xuống dưới vực sâu vạn trượng tan xương nát thịt. Nghĩ đến đây Sở Hiên nhếch môi mỏng cười tà ác
Ngẫn ngơ nhìn hành động của người trước mặt. Hơi thở nam nhân nóng hổi phả vào gáy làm Vân Điệp nổi lên một tầng da gà.
1 giây, 2 giây.... 5 giây vẫn không có động tĩnh gì xảy ra, nha đầu trước mặt vẫn tỉnh rụi. Sở Hiên nhíu đôi mày kiếm khó hiểu nhìn Vân Điệp kiên nhẫn lặp lại lần nữa động tác, lần này hắn cọ mạnh hơn lần trước, làm gò má của Vân Điệp vì ma sát mà đỏ hồng lên nhưng nàng vẫn như củ ôm chặt lấy hắn không có dấu hiệu gì
Hai người ngơ ngẫn nhìn nhau đầy nghi vấn. Nhưng dẹp cái nghi vấn đó sang một bên, tình hình trước mắt rất nguy hiểm, phải giải quyết vấn đề
Theo tầm mắt của Sở Hiên, Vân Điệp xoay đầu nhìn thấy một phiến đá chồi ra trên vách đá, có thể đỡ được 2 người nhưng nó nằm phía dưới cách họ tầm 10 mấy mét hơn nữa còn nằm ở góc xéo. Nếu muốn an toàn đáp xuống thì độ khó cũng không cao. Vẫn có thể được
Vân Điệp: " Ngươi nắm chặt dây leo. Chúng ta mượn lực cùng nhau đẩy về phía đó. Lúc đó ngươi chỉ cần nhắm chuẩn rồi thả tay"
Sở Hiên: " Điên một mình đi. Ta không muốn ch.ết chung với ngươi"
Hiểu hắn lo sợ điều gì, nơi này cũng chỉ có hai người. Hiện giờ cần sự hợp tác huống hồ tình cảnh này sắp ch.ết đến nơi còn đề phòng cái qué gì nữa "Ngươi không cần lo lắng" . Dứt lời liền phát ra dị năng tạo ra một tầng bong bóng như lúc nãy" chỉ cần ngươi nhắm trúng mõm đá, tin tưởng ta.. chúng ta sẽ an toàn"
Sở Hiên biết lúc nãy cũng nhờ cái bong bóng này mà lúc 2 người đập vào vách đá có thể bật ra mà không chút đau đớn
Nhìn ánh mắt của nam nhân trước mặt không đợi hắn hỏi Vân Điệp đã giải đáp nghi vấn của hắn một cách ngắn gọn " đây là năng lực của ta " sợ hắn không tin tưởng, đinh tiếp tục nói thì Sở Hiên cắt ngang
" Ngươi chuẩn bị xong chưa. Chúng ta hành động" Hắn không còn thời gian để suy nghĩ, cảm nhận được cánh tay sắp cứng lại liền quyết định tin tưởng nha đầu này.
Theo kế hoạch 2 người thành công rơi xuống mõm đá,.....