Chương 10
Cuối cùng hai người yêu nhau đã hiểu rõ lòng nhau, chỉ mong được từng giây từng phút đều không phải xa rời; nhưng vì rằng “Thượng Lạc” cùng “Hữu Thượng” vẫn còn đối nghịch, họ sợ một khi công khai tình yêu nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn,nên đành sống đời hai mặt mà thôi.
Tỉ như cứ về ký túc đóng cửa lại, là hai người sẽ cùng xem TV, cùng học bài, cùng tắm rửa, cùng đi ngủ; từng góc nhỏ trong phòng đều như ghi dấu vết động dục của chó con vậy, gắn bó keo sơn, ngọt ngào vô cùng. Nhưng một khi ra ngoài, hai người liền làm bộ như đối chọi gay gắt, không xem đối phương ra gì, khiến mọi người có ch.ết cũng không đoán được thực tế bọn họ lại là một đôi tình nhân yêu nhau đến ch.ết đi sống lại. Có điều, đôi khi có cơ hội, hai người liền không coi ai ra gì, dũng cảm trình diễn màn “yêu đương vụng trộm”. Giống như hôm nay đây…
Thầy âm nhạc dẫn đám học sinh lớp hai năm ba đến nhà hát.
“Hôm nay chiếu phim về ban nhạc xuất sắc đến từ Viena, các trò phải chăm chú theo dõi nhé. Xem xong phải làm bài thu hoạch, cuối tuần nộp cho tôi. Các trò tự chọn vị trí thích hợp để ngồi đi.”
Cổ Vân Phong lẫn Tống Tiệp liếc nhau một cái, lập tức đồng tâm ngồi hàng cuối cùng. Đèn tắt, thứ âm nhạc bác học đỉnh cao của thế giới hào hùng vang lên, vang vọng khắp nhà hát tuyệt mỹ sang trọng… Hai người chuyên tâm thưởng thức, còn thật sự đặt bút ghi chép nữa kìa. Nhưng đột nhiên, Tống Tiệp làm rơi bút xuống đất. Hắn khom lưng cúi đầu tìm tìm kiếm kiếm, rồi thình lình phát hiện “bút” của mình ở ngay trên người bạn học bên cạnh.
“Cổ đồng môn, ngươi có phải đã đem “bút” của ta giấu đi không?”
“Không đựơc nói bậy, Thượng Lạc chúng ta không làm loại chuyện hạ lưu này.”
“Thật? Ta không tin.”
“Vậy cho ngươi kiểm tr.a đó.”
“Được, ta nhất định khiến ngươi tâm phục khẩu phục.” Thiếu niên bèn sò mó khắp người hắn, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. “A ha, còn nói không có, đây rõ ràng là bút của ta mà.”
Trong bóng tối, Tống Tiệp đụng đến một vật cứng cứng to to trên người hắn, lập tức lôi ra.
“Không xong, bị ngươi tìm thấy rồi.”
“Còn nói, dám trộm mất bút yêu của ta, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào…” Tống Tiệp quỳ trên đất, đưa “bút” của mình ngậm vào miệng, ʍút̼ vào nhả ra gấp gáp.
“Ưm… ư…” Cổ Vân Phong sợ người khác nghe thấy tiếng rên rỉ của mình, vội đưa tay bịt miệng, hít một hơi thật sâu.
“Ưm… Lớn quá… Cứng quá… Phong… Ta rất muốn… Cho ta đi…” Say mê ɭϊếʍƈ đại trư hoàn mỹ mình yêu nhất, Tống Tiệp thực sự không còn biết mình đang ở chỗ nào, chỉ mong nhanh đựơc thoả mãn cái mông mà thôi.
“Ha… ha… ch.ết tiệt, báo cáo làm không xong, ngươi chịu trách nhiệm thế nào đây!”
“Yên tâm đi Phong, ta đã sớm kêu Thiên Kì giúp chúng ta làm rồi.”
“Đồ hư hỏng tinh ranh này, đến WC đi, ta sẽ dùng “tuyệt bút” mà ngươi yêu làm hài lòng cái mông ɖâʍ loạn kia!”
Tống Tiệp gần như không chờ được nữa mà nhảy dựng lên, hai người lập tức chạy đến toilet không một bóng người, chui vào phòng cuối cùng, đóng cửa, vội vàng lột quần người kia xuống.
“Ư… Mau cho ta!” Tống Tiệp ngồi lên bồn cầu, cầm lấy dương v*t người yêu, một hơi ʍút̼ lấy.
“Ưm… ʍút̼ sướng muốn ch.ết!” Đứng ở trước mặt bảo bối cục cưng của mình, Cổ Vân Phong nắm lấy đầu hắn, ra sức đưa đẩy thắt lưng, “Thật muốn cho học sinh Hữu Thượng đến coi cán sự trưởng chúng sùng bái hư hỏng đến mức nào, khi hắn đang ʍút̼ đại trư đàn ông như thế này!”
Bị người yêu làm nhục thế, Tống Tiệp xấu hổ đến phát run, khuôn mặt tuấn dật ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu rơm rớm,
“Khốn kiếp… Ta rõ ràng chỉ ʍút̼ của ngươi… Vì cái gì lại nói oan cho ta…”
“Thật chỉ ʍút̼ của ta?” Cổ Vân Phong cúi đầu nhìn thằng vào mắt người yêu tuấn mỹ của mình, “Đàn ông khác ngươi chưa từng có hứng thú?”
“Nói nhảm! Ta chỉ có ngươi, kẻ khác ta đều ghê tởm cả. Mau, ta chịu không nổi nữa, van ngươi mau cắm vào đi…”
“Muốn ta cắm vào, trước tiên ngươi cho hai ngón tay vào trước ta xem.”
“Cái… cái gì?”
“Không làm thì ta quay lại coi phim.”
“Đừng mà! Ta… ta làm là đựơc chứ gì…” Ô… Hắn đúng là quỷ ɖâʍ dật mà! Chỉ toàn làm trò biến thái bắt nạt ta! Nhưng mà… Ai bảo chính ta cũng muốn bị hắn bắt nạt như vậy chứ…
Tống Tiệp trên người vẫn mặc áo đồng phục sang trọng được làm thủ công tinh xảo, nhưng bên dưới lại trơ trụi ngồi trên bồn cầu, hai chân rắn chắc dang rộng, giơ cao trên không, hai ngón tay tự tiến lùi ở chính mông mình…. Cảnh tượng ɖâʍ đãng vậy khiến Cổ Vân Phong thiếu chút nữa xịt máu mũi…
“Ư… ưm… Ngứa quá… Bên trong ngứa quá… Ô… Phong… Ta chịu không nổi… Cứu… Cứu ta…” Tống Tiệp ngọ nguậy đầu, khó chịu khóc lóc.
“Kêu một tiếng “chồng”, ta thoả mãn ngươi liền.”
“Ô… Khốn nạn!”
“Mau gọi, không là ta đi à.”
“Đừng mà! Chồng… Chồng à…”
Tuy là thiếu niên nhỏ giọng lí nhí, nhưng Cổ Vân Phong vẫn nghe thấy, cái đó lập tức hài lòng mà trướng to.
“Hee, vợ ngoan, đừng xấu hổ, chồng sẽ giúp ngươi đây!” Cổ Vân Phong nâng cao cái mông bảo bối lên, mang đại trư đã trướng đến đau nhức, dùng sức tiến mạnh vào.
“Ôi chao ôi…” Tống Tiệp thiếu chút nữa bị làm ngất đi! “Ô… Khốn nạn! Tay ta còn chưa có rút ra mà!”
“Không cần rút, vậy mới tốt à. Như vậy ngươi có thể một bên âu yếm tiểu kê kê của mình, một bên được hưởng thụ sự sung sướng! Ngươi xem, chồng quan tâm săn sóc ngươi thế có tốt hay không!”
“Săn sóc cái đầu! Ôi trời… Nhẹ chút… Đụng vào quy đầu rồi… Ô… Xót quá… Chồng à… Cứu mạng đi… Làm ta ch.ết đi…”
Lớp trưởng lớp phó đều ở tại WC, sau lưng thầy cùng đám bạn học làm chuyện đó đến tối tăm trời đất, cực khoái đến không biết đã bắn bao nhiêu lần. May là WC cái gì không nhiều chứ giấy vệ sinh thì vô kể, nên hai người không kiêng nể gì nữa. Nhưng mà bọn họ hoàn toàn quên mất, phim hết thì gần như tất cả học sinh đều lập tức chạy vào toilet trút nước.
“Kỳ quái, sao lại không thấy lớp trưởng nhỉ?”
“Đúng vậy, lớp phó cùng không thấy đâu.”
“A! Ta nghĩ là hai người bọn họ vốn không ưa nhau, có khi nào ra ngoài quyết đấu rồi không?”
“Oa, nói đúng lắm! Có khi thế thật!”
“Vậy ngươi nói ai thắng?”
“Khó nói lắm, lớp phó là cán sự thể thao, thể lực không xem thường được; nhưng lớp trưởng có khí thế rất đáng sợ, nhìn cũng biết không dễ xơi.”
“Chính là ngang tài ngang sức mới có hứng chứ! Chúng ta cựơc đi!”
“Được, trồng chuối quanh sân tập một vòng, ta cược lớp trưởng thắng!” Học sinh Thượng Lạc đương nhiên về phe Cổ Vân Phong.
“Kém thế, trồng chuối ba vòng, ta cược lớp phó thắng!” Học sinh Hữu Thượng cũng lớn tiếng ủng hộ Tống Tiệp.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy chúng rất sôi nổi tham gia…
“Hi hi, tình hình chiến sự thật quyết liệt a, vợ, ngươi nói coi chúng ta ai sẽ thắng?” Cổ Vân Phong cắn nhẹ tai hắn, ha ha cười.
“Hừ… Đương nhiên ta thắng…”
“Ai nói? Được, từ lúc này bắt đầu tính giờ, ai xuất trước người đó thua, thế nào?”
“Được, bắt đầu đi!”
Cổ Vân Phong lập tức sử dụng tuyệt chiêu, một tay vê đầu ngực mẫn cảm của hắn, một tay cầm “lạp xưởng hiệu Hoa hồng” cọ xát, dưới tiểu huyệt ẩm ướt ấm áp thì đại điêu đánh đụng lung tung, tạo ra tiếng động ɖâʍ dật không ngừng.
Ô aaa… Trời ạ… Thích muốn ch.ết…
Tống Tiệp bị đại điêu yêu dấu làm cho thiếu chút nữa xuất tinh, nhưng vì danh dự của Hữu Thượng, hắn cắn răng, đau khổ chống đỡ, còn cố gắng phản kích lại. Hắn một mặt co chặt tiểu huyệt dưới thân, dùng sức cắn con chim lớn đáng ghét kia, một mặt thò tay tới tinh hoàn của chồng nhằm ngay điểm nhạy cảm mà nhấn mạnh một cái.
Mẹ ơi, aaa…
Cổ Vân Phong bị kích thích thiếu chút nữa bắn ra!
Hai người cứ một bên thủ một bên công, “giáp lá cà” vô cùng dữ dội! Không biết đánh nhau bao lâu, rốt cuộc chống không được khoái cảm mãnh liệt mà bắn cả đôi. Vì thế cuối cùng trận đấu bất phân thắng bại. Đến khi lên lớp, hai người lập tức bị truy ngay là có phải vừa đi quyết đấu về hay không.
“Ừ, đúng rồi, đại chiến đến ba trăm hiệp, vô cùng tổn hao công lực đó.”
Cổ Vân Phong nín cười, liếc Tống Tiệp một cái. Thiếu niên kia quả nhiên đỏ mặt, hung hăng trừng mắt liếc lại cái tên hạ lưu kia.
“Oa, lợi hại quá! Rốt cuộc ai thắng ạ?”
“Chúng ta đánh nhau vô cùng cam go, đến cuối cùng…”
“Cuối cùng thế nào ạ?” Tất cả học sinh tham gia đánh cược đều nín thở chờ đợi.
“Cuối cùng không phân thắng bại, hoà nhau thôi.”
“Aaa… Không thể nào!”
Đám người tham gia đánh cược đáng thương không ngờ đến kết quả như thế, toàn bộ đều thua cuộc. Nên trên sân tập, lớp hai năm ba cùng diễu hành trồng chuối tập thể, khiến cho cả trường được bữa cười thoả thích…
***
8-> Đầu tiên, về vấn đề xưng hô chồng vợ của hai em. Nguyên là tác giả dùng “lão bà” và “lão công”, nhưng thực mình hêm muốn dùng hai từ đó cho lắm, vì (theo mình) nghe “lão bà” êm Tiệp bị hướng nữ quá đi, làm mình khó chịu xíu~:”> nên đã (tự ý) chuyển qua là “vợ”, vì (cũng lại theo mình), từ vợ nó không gây phản cảm (cho mình):D. 8-> (theo mình, again) “chồng vợ” cũng chỉ là từ người gán cho người thôi ha?
Ai nha~ Tội lũ fanboi của hai êm Phong Tiệp quá đi mất~ Khộ thân hêm~
*nhìn nhìn* chương nềy ngắn ha~~~ 8-> còn có ba chương nựa nà hoàn ồi XD~~~